Vịt nướng còn chưa ăn xong, mùi dê nướng thơm phức đã bắt đầu lan toả. Mọi người ngồi đây đều quen với vị thịt nướng, nhưng chưa từng ngửi thấy mùi hương nào xa lạ như vậy. Đặc biệt là người bộ lạc Sơn nhân và thương nhân Tiên Lộc quốc thích ăn thịt nướng, chỉ hận không thể cướp lấy gia vị bôi trên thịt dê mang về nghiên cứu rốt cuộc là thứ gì.
Thịt dê cần chờ một lúc nữa mới chín kỹ. Nhờ có giá nướng thịt dê mà trong đại điện vô cùng ấm áp. Vịt nướng hầu như đã ăn hết, Tưởng Khang Thần phân phó mang lên món tiếp theo. Món ăn càng lúc càng phong phú. Hầu như trên cơ bản đều là món chiêu bài của Vân Long Các. Ngoài ra còn có thêm hai món mới chưa ra mắt ở Vân Long Các là gà hấp muối và thịt cốt lết rán.
Có đồ ăn ngon, Vĩnh Minh đế mở miệng. "Hôm nay có nhiều đồ ăn mỹ vị, há lại không có rượu ngon. Trẫm có một bình rượu, muốn cùng chư vị ái khanh và khách nhân hai nước cộng ẩm."
"Tạ hoàng thượng."
An công công ôm đến một bình rượu trắng, Tưởng Khang Thần chia ra các ly. Mọi người nhìn cái ly nhỏ xíu không khỏi lầm bầm. Đại lão tướng quân là người đầu tiên hỏi. "Hoàng thượng, sao lại cùng cái ly nhỏ thế? Lão thần uống không đủ!"
Người ở đây chắc chỉ có Đại lão tướng quân và Ông lão dám (có thể) trực tiếp nói chuyện như vậy với Vĩnh Minh đế. Vĩnh Minh đế vẻ mặt tiếc rẻ nói. "Lão tướng quân, không phải do trẫm hẹp hòi, trẫm chỉ có một bình rượu ngon này, khẳng định còn ngon hơn dương nãi tửu mà lão tướng quân yêu thích. Nếu không phải muốn cùng chư vị ái khanh vui vẻ một lần, trẫm còn luyến tiếc không muốn lấy ra."
Mọi người nghe thấy còn ngon hơn cả dương nãi tửu thì tức khắc tò mò. Rượu nào mà so với dương nãi tửu còn ngon hơn? Hằng viễn hầu Nguỵ Xuân Lâm siết chặt đôi đũa trong tay, sắc mặt cực kỳ khó coi. Nếu ông mà từng học qua lịch sử hiện đại nhất định sẽ biết yến hội này chính là ví dụ điển hình của "Hồng Môn Yến."
Mỗi người chỉ có một ly nhỏ, không nhiều hơn. Các cung nữ nâng ly rượu trong suốt phân ra trước bàn mỗi người. Mặc dù chưa uống nhưng chỉ ngửi thôi đã muốn say.
Vĩnh Minh đế nâng ly, tất cả mọi người nhanh chóng nâng theo. Vĩnh Minh đế nói. "Nguyện quân thần chúng ta đồng tâm, Đại Yến hưng thịnh."
"Quân thần đồng tâm, Đại Yến hưng thịnh!"
Vĩnh Minh đế nhấp ngụm rượu, những người khác thấy thế cũng dồn dập uống, ngay sau đó, tiếng thốt kinh ngạc vang khắp đại điện.
"Rượu này!"
"Hoàng thượng, đây là rượu gì! Sao như vậy, như vậy...không diễn tả được!"
"Rượu này vào cổ nóng cổ, vào bụng nóng bụng, nhưng dư vị rất là..."
Nếu nói mỹ thực là ăn đến sảng khoái, thì rượu ngon lại khiến người người hưng phấn. Đại lão tướng quân lập tức nhìn hoàng thượng, ánh mắt như muốn nói. [Sao hoàng thượng có thể giấu lão thần chuyện có rượu ngon thế chứ!]
Ông lão nhìn hoàng thượng một chút, sau đó quay đầu nhìn Tưởng Khang Thần, thầm nghĩ. [Tuyệt đối có liên quan đến Khang Thần.]
Thương nhân hai nước ngoại quốc thì càng không cần phải nói. Hằng viễn hầu phủ là cái gì, bọn họ quyết định chọn lựa hoàng thượng và quân hậu Đại Yến rồi!
Đối mặt với chất vấn của mọi người, Vĩnh Minh đế hớn hở cười lớn. "Thế nào? Lão tướng quân, rượu này làm sao?"
Đại lão tướng quân cố gắng đứng dậy, lời lẽ chính đáng nói. "Lão thần cả gan, thỉnh hoàng thượng ban rượu!"
Nụ cười của Vĩnh Minh đế cứng lại "..."
"Hoàng thượng, lão thần, cũng cả gan, ha ha." Ông lão đứng lên.
"Hoàng thượng, hoàng thúc cũng cả gan!" La Vinh vương.
Ninh quốc công. "Hoàng thượng, rượu này mua ở chỗ nào, thần tự mình đi mua."
Có bốn vị dám cả gan, đám đại thần được ăn uống tận hứng lập tức dò hỏi rượu mua ở đâu. Vĩnh Minh đế ho nhẹ một tiếng, nói. "Rượu này trẫm chỉ có một bình, đã phân ra hết. Tưởng Khang Thần, rượu này của ngươi khi nào mới bán?"
Vĩnh Minh đế đá cầu qua cho Tưởng Khang Thần. Rất nhiều người lập tức suy tính. An quốc công Vũ Thiên Bằng và thế tử Võ Thành ánh mắt nặng nề, cơ mặt căng chặt.
Tưởng Khang Thần đi ra, tươi cười nhợt nhạt trả lời. "Lão tướng quân, Ông lão, Vương gia, Ninh quốc công, còn có chư vị đại nhân, rượu này có màu trong suốt, xưng là rượu trắng, chỉ dùng lúa để làm. Luật pháp triều ta nghiêm cấm dùng lương thực để ủ rượu, rượu này chính là do có người tận dụng lúa dư trong nhà làm ra, vốn là để dành tự uống, nhưng bị hạ quan lấy về dâng cho hoàng thượng. Còn sau này có tiếp rượu trắng hay không, thì phải xem trong nhà người kia có thừa lương thực hay không."
Xung quanh vang lên thanh âm tiếc hận. Thân là quan viên triều đình, đương nhiên không thể làm trái luật. Ninh quốc công không biết là thật sự không hiểu rõ lai lịch của rượu trắng, hay vì nhằm mục đích nào khác, mà tiếp tục truy hỏi. "Vậy không biết người ủ ra rượu này ở chỗ nào? Bổn quốc công rất thích rượu trắng, muốn đặt trước hắn một bình."
Trong lòng Vĩnh Minh đế hơi trùng xuống. An công công giơ tay che miệng, ho nhẹ một tiếng, rồi bỏ tay xuống. Tưởng Khang Thần nghe thấy tiếng ho khan, lập tức nói. "Ninh quốc công, kỳ thật..." Vẻ mặt khó xử. "Người ủ rượu, là chất tử của An công công."
"Cái gì? Chất tử của An công công?" Có người kinh ngạc lên tiếng. Ninh quốc công cũng hết sức ngạc nhiên, chẳng sẽ không phải do người ủ dương nãi tửu làm sao?
An công công lập tức nói. "Ninh quốc công cùng chư vị đại nhân cười chê rồi." Cũng không trả lời chất tử của ông là ai.
Sự tình lại đẩy lên người An công công, Ninh quốc công không tiện tiếp tục truy hỏi, đành phải tiếc hận nói. "Vậy bổn quốc công chỉ có thể hi vọng lương thực năm nay bội thu, làm chất nhi của An công công có dư lương thực để ủ rượu."
An công công cười nói. "Hoàng thượng cùng quân hậu thiên tuế hồng phúc tề thiên, lương thực năm nay nhất định bội thu." Ông nói thế, những người còn lại tức khắc phân tích đại ý trong đó. Ý là năm nay sẽ có rượu trắng, hay là An công công đang nịnh nọt?
Tưởng Khang Thần đúng lúc lên tiếng. "Dê đã nướng xong."
Bữa cung yến hôm nay có thể nói là bữa ăn hài lòng nhất của mọi người. Điều đáng tiếc duy nhất chính là quá ít rượu trắng, chỉ có một ly.
Nồi bật nhất lần cung yến này có hai người. Một là người chủ trì cung yến Tưởng Khang Thần, một người khác chính là người ủ rượu ngon - chất tử của An công công.
Món ăn cơ hồ đều xong hết, thịt dê nướng còn dư lại bị La vinh vương cướp phần, lý do chính là. [Mang về cho vương phi không thể đến đây nhấm nháp.] La vinh vương còn lấy thêm hai con vịt quay, còn không quên nhấn mạnh, đừng quên lấy xương vịt hầm canh cho ông, lý do vẫn là. [Mang về cho vương phi không thể đến đây nhấm nháp.]
Vĩnh Minh đế cũng hài lòng không kém, tiếp đón vài vị trọng thần đi giải trí - chơi mạt chược. Tưởng Khang Thần nghe Thiệu Vân An kiến nghị, quyết định đặt một bàn mạt chược ở tiệm lẩu sắp khai trương. Ăn xong lẩu, lại đánh mấy ván mạt chược, tuyệt đối thoả mãn. Đồng thời, trong lúc chơi mạt chược còn thể thuận tiện uống trà, ăn vặt, đúng là có rất nhiều biện pháp kiếm thêm tiền.
Có hai cái bảng hiệu sống là hoàng thượng và quân hậu, buổi tối hôm đó, trò mạt chược bốn người chơi lập tức truyền bá khắp giới thượng lưu kinh thành. Không nhắc đến việc Vĩnh Minh đế quảng cáo thế nào, Tưởng Khang Thần vội vàng lo xong cung yến, chưa kịp rời cung đã bị người bộ lạc Sơn nhân và thương nhân Tiên Lộc quốc tới gặp, bọn họ muốn thu mua rượu trắng, kim chi và gia vị thịt nướng, có bao nhiêu mua bấy nhiêu, giá cả có thể thương lượng.
Rượu trắng phải chờ tới hội đấu giá, Tưởng Khang Thần giữ bí mật chuyện này, chỉ đáp lại là chờ xem người ủ rượu có làm thêm hay không, nhưng chắc chắn sẽ ưu tiên bọn họ. Kim chi và gia vị sốt thịt có thể đặt hàng trước, vì chế tác hơi "phức tạp", nên hai tháng nữa mới giao hàng. Tưởng Khang Thần còn nhân cơ hội nói về rượu dương nãi và trà long tĩnh, thương nhân hai nước nghe xong mới xác định y là lão bản chân chính đằng sau, lập tức tỏ vẻ muốn mua trà và rượu. Đợi tới khi thương nhân hai nước mang theo thoả mãn cùng tiếc nuối rời đi hoàng cung, trên tay Tưởng Khang Thần nhiều thêm tờ chi phiếu năm nghìn lượng đặt cọc cho bút mua bán lớn bao gồm kim chi, nước sốt thịt, trà long tĩnh và dương nãi tửu, cùng với cơ hội tiếp tục hợp tác lâu dài.
Màn đêm buông xuống, Ông lão cùng Đại lão tướng quân ở lại hoàng cung. Trên bàn mạt chược, thuần thục hạ xuống thẻ đông phong, Ông lão hỏi. "Hoàng thượng, ngài đúng thật là không còn rượu trắng sao?"bg-ssp-{height:px}
Đại lão tướng quân hạ thẻ tứ. "Nhất định hoàng thượng vẫn còn đúng không?"
"Trẫm muốn." Vĩnh Minh đế lấy đi thẻ tứ. "Không dối gạt lão tướng quân và lão sư, trên tay trẫm xác thực vẫn còn, nhưng chỉ có một bình. Thiệu Vân An chỉ cho trẫm hai bình, vốn dĩ là đưa cho người Sơn nhân và thương nhân Tiên Lộc. Nếu không phải trẫm làm chủ, rượu này làm sao còn. Năm bánh!"
"Bính!" Ông lão lấy mất thẻ năm. "Hoàng thượng, triều đình ta thế nhưng lại nghiêm cấm dùng lương thực nhưỡng rượu. Rượu trắng hương vị rất tốt, nhưng không thể mang ra làm ăn như dương nãi tửu được. Phát!"
Vĩnh Minh đế. "Tam! Trẫm biết, nên trẫm không định làm sinh ý, mà để đấu giá."
Ông lão và Đại lão tướng quân. "Đấu giá?"
"Bản quân hồ." Quân hậu đẩy ngã một hàng quân của mình, cười nói. "Cái này cũng là chủ ý của Thiệu Vân An."
Đại lão tướng quân và Ông lão, mỗi người đưa cho quân hậu hai văn tiền, hoàng thượng thì mười văn. Quân hậu giải thích cho Ông lão và Đại lão thế nào là bán đấu giá. Hai ông nghe xong thì vỗ bàn tán dương, phương pháp quá tốt! Nếu như vậy, số lượng rượu trắng ít ỏi lúc bán ra giá sẽ cao hơn rất nhiều so với giá bình thường!
Đại lão tướng quân vuốt râu nói. "Lão phu muốn gặp gỡ tiểu tử kia."
Ông lão gật đầu. "Lão phu cũng muốn gặp."
Quân hậu cười nhẹ nói. "Không vội, cứ để hắn ở thôn Tú Thuỷ an nhàn trước đã."
Sau cung yến, Hằng viễn hầu Nguỵ Xuân Lâm trở lại phủ hung dữ mắng mỏ trưởng tử Nguỵ Hoằng Chính, ngay lập tức đoạt lại tại chỗ quyền nắm giữ sinh ý của phủ, tạm thời giao cho đích trưởng tử Nguỵ Hoằng Nho, cũng yêu cầu Nguỵ Hoằng Nho phái người tìm Nguỵ Hoằng Văn không rõ tung tích trở về, muốn Nguỵ Hoằng Văn tiếp tục quản lý sinh ý của phủ. Nguỵ Hoằng Chính tiếp quản sinh ý chưa được mấy ngày đã bị đuổi, tức giận đến mức thế nào ai cũng có thể tượng tưởng được.
Ngày hôm sau, khiến Hằng viễn hầu tức giận hơn nữa chính là, Nguỵ Hoằng Chính cư nhiên chi hơn hai vạn lượng bạc để thu mua trà và rượu. Trải qua cung yến hôm qua, thương nhân hai nước làm sao sẽ hợp tác với Hằng viễn hầu phủ. Chưa đề cập đến giá cả, thương nhân hai nước đâu phải kẻ ngu, tuyệt đối không vì Hằng viễn hầu phủ mà đắc tội hoàng thượng cùng quân hậu. Thương nhân hai nước không mua, người Yến quốc ai lại dám mua, dám chống đối lại hoàng thượng và quân hậu. Có thể nói, số lượng trà và rượu Nguỵ Hoằng Chính thu mua không thể bán ra, hai vạn lượng bạc bỏ vào coi như đổ sông đổ biển, chắc chỉ có Hằng viễn hầu phủ để dành tự uống.
Hằng viễn hầu nghẹn tức, mặc dù trong phủ có tiền, nhưng tổn thất hơn hai vạn lượng bạc ai không đau lòng. Hằng viễn hầu tức giận tới mức hạ lệnh cho trướng phòng không được phát lệ ngân cho Nguỵ Hoằng Chính, liên luỵ luôn đến cả một phòng của Nguỵ Hoằng Chính và phòng của mẫu thân y. Hằng viễn hầu còn quở trách cả phu nhân. Nếu không nhờ phu nhân giựt giây, ông sẽ không dễ dàng đồng ý cho nguỵ Hoằng Chính thu mua trà rượu. Nói chung là Hằng viễn hầu rất tức giận, hậu quả, với một số người nào đó, là cực kỳ nghiêm trọng.
Sau khi biết việc này, quân hậu không ngừng khen ngợi An công công và Tưởng Khang Thần. Quân hậu còn tự mình viết một phong thư khen tặng gửi Thiệu Vân An, năm nghìn lượng tiền đặt cọc Tưởng Khang Thần lấy được cũng dùng làm tặng ngân cho Thiệu Vân An. Cùng ngày này, An công công lần thứ hai phái người rời khỏi kinh thành, mang theo thư tín do quân hậu đích thân chấp bút, năm nghìn lượng bạc cùng với thư riêng của An công công, đến thôn Tú Thuỷ.
Thiệu Vân An thành công giúp quân hậu giữ chân người Sơn nhân và thương nhân Tiên Lộc, còn vì hoàng thượng và quân hậu mở rộng sinh ý. Đồng thời, còn gián tiếp cho Hằng viễn hầu một cái tát, vô tình giúp Nguỵ Hoằng Nho. Hiện giờ Thiệu Vân An ở trong lòng hoàng thượng và quân hậu quả thật chính là thần tài.
Sáu ngày sau, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh gặp lại An Nhàn. Tiến vào Vương trạch, An Nhàn mở miệng khiến Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh kinh hãi.
"Vân An thiếu gia, Thạch Tỉnh thiếu gia."
Vương Thạch Tỉnh sửng sốt, Thiệu Vân An chớp mắt mấy cái. "An đại ca, ngài có gọi...gọi sai không?"
An Nhàn là hán tử mới hơn hai mươi, người cùng quê với An công công, cùng là tiểu tư hầu cận bên người ông. Lần trước y đến còn xưng hô với hai người là "Vân An, Thạch Tỉnh," tự dưng sao bây giờ lại đổi thành hai vị thiếu gia?
An Nhàn cười nói. "Hai vị thiếu gia bây giờ đã là chất tử của lão gia, nô tài đương nhiên phải xưng hô là thiếu gia. Đây là ngân lượng lão gia giao cho hai vị thiếu gia."
Ta choáng! Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao hắn và Tỉnh ca lại nhiều thêm một vị thúc thúc! Đầu óc Thiệu Vân An choáng váng tiếp nhận thư từ An Nhàn, cùng Vương Thạch Tỉnh mở ra xem. Đợi cả hai xem xong, hai mặt nhìn nhau, như vậy, cũng đúng?
An công công kể lại chi tiết tất cả những chuyện phát sinh trong kinh thành, cũng giải thích tại sao ông lại trở thành thúc thúc. Tiếp theo, An Nhàn dâng lên phong thư của quân hậu, Thiệu Vân An là Vương Thạch Tỉnh quỳ xuống nhận tin.
Nội dung quân hậu viết không nhiều, chủ yếu là biểu dương hai người, cũng dặn dò hai người cứ yên tâm ở thôn Tú Thuỷ, không cần lo lắng gì hết.
Thiệu Vân An cất giữ cẩn thận hai phong thư, sau đó vuốt ống tay áo nói. "Ta đi làm kim chi, làm sốt thịt nướng."
Trong thư An công công có nói muốn Thiệu Vân An tự mình làm thêm một ít kim chi và sốt nướng thịt, rồi giao công thức cho An Nhàn. Như vậy, An công công có thể tìm người làm kim chi cùng gia vị nướng thịt, dù rằng mùi vị sẽ kém hơn Thiệu Vân An tự làm, nhưng như thế mới có cái để người khác so sánh. Trong phòng bếp, Thiệu Vân An cúi đầu làm kim chi, Vương Thạch Tỉnh ở bên cạnh phụ giúp.
"Tức phụ cảm thấy thế nào?"
Thiệu Vân An lắc đầu. "Không có gì để nói. Chẳng lẽ chúng ta lại từ chối không làm chất tử của ông ấy?"
Vương Thạch Tỉnh hỏi. "Tức phụ không muốn đúng không? Nhưng An công công đã quyết định..."
Thiệu Vân An lại lắc đầu. "Cũng không phải. Người ở thời hiện đại không còn kỳ thị những người như An công công, chỉ là hơi đột xuất, còn có...Huynh ta chắc chắn bị Hằng viễn hầu phủ kéo vào danh sách đen."
Vương Thạch Tỉnh gật đầu. "Ta cũng lo lắng điều này."
Thiệu Vân An hỏi. "Huynh nói, quân hậu dặn chúng ta cứ yên tâm ở lại thôn Tú Thuỷ, có phải hắn sẽ phái người tới bảo vệ chúng ta không?"
Vương Thạch Tỉnh đáp. "Có lẽ thế. Cho dù không phái người, cũng sẽ không để Hằng viễn hầu phủ đụng tới chúng ta. Chúng ta bây giờ là người của quân hậu, nguy hiểm sau này sẽ càng nhiều." Tiếp theo, hắn giống như phát thệ, nói. "Ta sẽ bảo vệ tốt tức phụ!"
Thiệu Vân An nở nụ cười. "Ta biết!" Thở hắt ra, "Mặc kệ đi. quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Dù sao chúng ta cứ chuẩn bị sẵn sàng trước là được, không sợ."
"Ta sẽ bảo vệ tốt tiểu tức phụ!"
Sầm lão, Tưởng Khang Ninh và Khang Thuỵ sau khi biết chuyện này, thái độ ba người nhất trí. An công công muốn nhận Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh làm chất tử thì cứ để ông nhận. Mặc dù An công công là thái giám, nhưng thập phần trung tâm với hoàng thượng và quân hậu, đặc biệt là với quân hậu. Nghe nói quân hậu từng cứu mạng An công công. Có An công công làm chỗ dựa, ít nhất Thiệu Vân An có thêm một phần bảo vệ ở kinh thành, đối với Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh không có gì không tốt. Đặc biệt là Thiệu Vân An, chắc chắn là mục tiêu để ý của rất nhiều người từ kinh thành.
Tưởng Khang Ninh lo lắng cho Thiệu Vân An, nhưng đồng thời cũng vui mừng cho huynh trưởng của mình. Huynh trưởng hiện tại chính thức có chức vị, tuy nói là "nội cung", lệ thuộc vào quân hậu, nhưng dù sao cũng là quan tứ phẩm. Cuộc sống của ca ca mới càng thêm đảm bảo. Trong lòng Tưởng Khang Ninh tràn đầy nhiệt huyết, muốn nhanh chóng gầy dựng sự nghiệp lẫy lừng.
An Nhàn ở lại Vương trạch một ngày, sau đó mang theo công thức của Thiệu Vân An rời đi trước. Chờ tới khi Thiệu Vân An làm xong kim chi và nước sốt nướng thịt, Tưởng Khang Ninh sẽ phái người hộ tống lên kinh thành. Phía bên An công công càng sớm có công thức thì càng dễ dàng nhanh chóng tìm người chế tác. Bộ lạc Sơn nhân và Tiên lộc quốc đều muốn số lượng nhiều, còn trường kỳ thu mua kim chi và nước sốt. Năm nghìn lượng bạc Thiệu Vân An không nhận, nhờ An Nhàn mang trở lại kinh thành.
Cây to đón gió, hắn hiện tại phải ôm chết cái cây gọi là quân hậu, hơn nữa còn phải ôm thật chặt không thể buông. Bên quân hậu còn nhiều việc cần tới tiền, năm nghìn lượng bạc nói nhiều không nhiều, nhưng có thể dùng cho rất nhiều chuyện. An công công muốn mở tiệm lẩu, rồi phòng mạt chược, năm nghìn lượng có thể mua không ít công cụ nấu lẩu và thuê người làm mạt chược và bàn mạt chược.