Vương Thanh không hiểu cái gì gọi là chứng tự kỷ, Thiệu Vân An cũng không giải thích cho hai bé bệnh tự kỷ là gì, chỉ nói thân mình Tưởng Mạt Hi không tốt, không nói chuyện với người ngoài không phải là không hiểu lễ phép, mà do thân thể không khoẻ mới như vậy. Vương Thanh và Ni tử luôn cho rằng "bệnh" của Tưởng Mạt Hi chính là không nói chuyện. Cho nên hiện tại Tưởng Mạt Hi dần dần có phản ứng với hai bé, nhưng vẫn chưa nói chuyện, nên Vương Thanh và Vương Ni không cảm thấy Tưởng Mạt Hi có biến hoá "kinh người" gì cả, nên cũng không nói cho người lớn biết.
Sáng sớm hôm sau, Vương Thanh được Tô Sách gọi dậy thì đánh thức Tưởng Mạt Hi. Tưởng Mạt Hi mơ mơ màng màng tỉnh giấc, Vương Thanh mặc y phục nói. "Đại ca, ta phải đi học, ngươi lại chơi rubik sao?"
Tưởng Mạt Hi nháy mắt thanh tỉnh. Vương Thanh hướng Miêu Nguyên nói. "Chốc nữa ngươi nhớ mang đại ca đi ăn sáng, đừng để đại ca chơi quên mất thời gian."
Miêu Nguyên lập tức đáp. "Nhị thiếu gia yên tâm."
Vương Thanh mặc y phục chỉnh tề xong thì ngồi xuống bên cạnh Tưởng Mạt Hi nói. "Đại ca, ta đi đây, ngươi phải ăn sáng xong mới chơi rubik nhé."
Tưởng Mạt Hi nhìn Vương Thanh, không trả lời, Vương Thanh vẫy vẫy tay, đeo cặp sách lên rời đi. Miêu Nguyên đứng ở bên giường, cầm y phục của Tưởng Mạt Hi. "Đại thiếu gia, mặc y phục thôi."
Tưởng Mạt Hi trầm mặc, Miêu Nguyên cẩn thận xốc chăn của Tưởng Mạt Hi lên, nói. "Đại thiếu gia, ngài nhấc tay lên đi, tiểu nhân giúp ngài mặc y phục."
Tưởng Mạt Hi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Miêu Nguyên, nhìn đến mức Miêu Nguyên có chút hốt hoảng.
"Đại thiếu gia? Tiểu nhân, giúp ngài, mặc y phục được không?"
Ngay sau đó, Miêu Nguyên kinh ngạc thốt lên. Tưởng Mạt Hi lấy y phục trên tay nhóc, chân trần bước xuống giường, tự mình mặc vào. Miêu Nguyên giật mình. "Thiếu gia, để tiểu nhân giúp ngài mặc."
Tưởng Mạt Hi tránh tay Miêu Nguyên, động tác nhanh nhẹn tự mặc áo, sau đó tới quần, tiếp theo là vớ và giày. Nếu Tưởng Khang Thần ở đây, chắc chắn sẽ kinh ngạc thét lên, bởi vì trước kia Tưởng Mạt Hi không tự mình mặc y phục bao giờ nha! Nhìn động tác thuần thục thế kia ai mà nhìn ra được đây là lần đầu tiên bé tự làm?!
Mặc y phục xong, không để ý tới Miêu Nguyên, Tưởng Mạt Hi cầm khối rubik trên giường, ngồi xuống tiếp tục chơi. Miêu Nguyên hơi hoảng hốt với hành động bất thường của đại thiếu gia, nhóc đến gần. "Đại thiếu gia, ngài có đói bụng không?"
Tưởng Mạt Hi không phản ứng.
"Đại thiếu gia?"
"Hi nhi, tỉnh dậy chưa?"
Bên ngoài truyền tới thanh âm của Thiệu Vân An, Tưởng Mạt Hi đột nhiên ngẩng đầu lên, trở tay về phía sau lưng, giấu rubik vào trong chăn.
"Hi nhi."
Thiệu Vân An vén rèm cửa đi vào, thấy Tưởng Mạt Hi đã mặc y phục tử tế, hắn mỉm cười bước tới, xem nhóc giống như hài tử bình thường mà đối đãi, nói. "Hi nhi, Sầm gia gia, Sầm nãi nãi và Khang bá bá của con hôm nay phải lên kinh thành, con muốn ra tiễn không. Bữa sáng có sữa đậu nành, bánh quẩy, mì xào, trứng chiên và bánh bao thịt. Có đói bụng chưa?"
Tưởng Mạt Hi đứng lên, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Thiệu Vân An, cầm theo khối rubik bước đi, không biết là đi tiễn người hay đi ăn sáng.
"Miêu Nguyên, ngươi cũng đi ăn sáng đi." Cười nói với Miêu Nguyên còn đang hoảng hốt, Thiệu Vân An xoay người định đuổi theo Tưởng Mạt Hi. Mới đi hai bước, ở phía sau truyền tới tiếng kêu của Miêu Nguyên.
"Tiểu lão gia, vừa nãy, vừa nãy, đại thiếu gia, tự mình mặc y phục!"
Thiệu Vân An khiếp sợ quay lại, sửng sốt vài giây, sau đó vội vàng hỏi. "Ngươi nói Hi nhi tự mặc y phục?"
Miêu Nguyên gật mạnh đầu. "Vâng! Tiểu nhân muốn giúp đại thiếu gia mặc y phục, đại thiếu gia tự mình mặc. Ngay cả, giày và vớ đại thiếu gia cũng tự mang!"
Thiệu Vân An chớp mắt, giơ tay vỗ trán, oh my god!
"Miêu Nguyên, ngươi đi ăn đi!" Thiệu Vân An xoay người chạy, chạy ra khỏi phòng, hắn quay đầu lại gọi. "Miêu Nguyên, từ giờ nếu đại thiếu gia có chỗ nào không bình thường ngươi nhớ báo lại cho ta!"
"Vâng!"
Lúc Miêu Nguyên rời khỏi phòng thì Thiệu Vân An đã chạy tới ngoài sân.
Tưởng Mạt Hi cúi đầu, vừa đi vừa chơi rubik. Rõ ràng không nhìn đường nhưng bước chân của bé lại hướng về phía chính phòng ngoài tiền viện.
"Hi nhi!"
Tưởng Mạt Hi dừng chân, vội vàng xoay người, giấu rubik ra phía sau lưng, nhìn Thiệu Vân An đang đuổi tới. Thiệu Vân An chứng kiến một màn này, trong lòng nổi lên một trận sóng lớn.
Chạy đến trước mặt Tưởng Mạt Hi, Thiệu Vân An ngồi xổm xuống, nhìn thẳng bé.
"Hi nhi, hôm nay con tự mình mặc y phục đúng không?"
Tưởng Mạt Hi như bình thường không lên tiếng.
Thiệu Vân An không nóng giận chút nào, nói tiếp. "Nếu đúng thì con gật đầu với An thúc, không đúng thì lắc đầu."
Ngay sau đó Thiệu Vân An càng bất ngờ, nhưng tựa hồ cũng trong dự liệu, Tưởng Mạt Hi gật nhẹ một cái. Thiệu Vân An mừng như điên, kéo cánh tay đang giấu phía sau của Tưởng Mạt Hi ra, quá trình này, Tưởng Mạt Hi có vẻ lúng túng.
"Hi nhi, làm sao vậy? Khối rubik này có gì không đúng sao? Sao phải giấu đi?" Thiệu Vân An nhìn rubik trong tay Tưởng Mạt Hi, hỏi.
Tưởng Mạt Hi nhìn thẳng Thiệu Vân An, ngón tay động động.
Thiệu Vân An xoa mặt bé, cố gắng để giọng nói của mình thật hoà ái, lại hỏi. "Hi nhi chơi tới cấp mấy rồi? An thúc dạo này bận quá, chưa kịp hỏi con. Con cho An thúc nhìn thử được không?"
Tưởng Mạt Hi rút tay lại, cảnh giác nhìn Thiệu Vân An. Thiệu Vân An bối rối, chuyện gì thế này.
"Hi nhi, làm sao vậy? Con sợ An thúc sao? Có phải An thúc làm cái gì con không thích không?"
Tưởng Mạt Hi cắn môi, nhịp tim Thiệu Vân An đập gia tốc, hắn nhỏ giọng hỏi. "Hi nhi, sao vậy? Không muốn cho An thúc nhìn khối rubik ư? An thúc không muốn khối rubik của con, chỉ muốn nhìn xem con chơi tới cấp mấy rồi, hoặc là, con nói cho An thúc đi?"
Thiệu Vân An quan sát kỹ ánh mắt của Tưởng Mạt Hi rõ ràng đang phân vân, giống như muốn xác nhận xem người trước mắt có lấy mất khối rubik của bé hay không. Một hồi sau, bé mới vươn tay ra, cho Thiệu Vân An nhìn khối rubik.
Thiệu Vân An nhấc lên khoé miệng, cúi đầu nhìn, ngẩng đầu kinh hô. "Woa! Đã chơi tới cấp mười rồi! Hi nhi, con thật lợi hại!"
Tựa hồ trong đáy mắt Tưởng Mạt Hi có chút ý cười, hai tay nắm rubik, lại bắt đầu chơi, không nhìn Thiệu Vân An nữa. Thiệu Vân An hít sâu mấy hơi, đứng lên. "Hi nhi, đi ăn sáng với An thúc đi, ăn xong lại chơi." Không quản Tưởng Mạt Hi có chịu hay không, hắn kéo tay Tưởng Mạt Hi đi.
Cánh tay lại bị kéo, Tưởng Mạt Hi ngừng chơi, yên lặng đi theo Thiệu Vân An. Trong đầu Thiệu Vân An bị shock. [Hi nhi bắt đầu khôi phục sao!] Cúi đầu liếc nhìn Tưởng Mạt Hi, Thiệu Vân An quyết định tăng liều lượng linh nhũ lên.
Thời điểm Thiệu Vân An mang theo Tưởng Mạt Hi đến chính phòng, Sầm lão, Sầm phu nhân và Khang Thuỵ đã chuẩn bị thoả đáng, chuẩn bị xuất phát. Tưởng Khang Ninh đặc biệt phái người tới đón bọn họ. Lần này, Tằng chưởng quầy sẽ cùng lên kinh thành, Thiệu Vân An viết một phong thư cho An công công và Tưởng Khang Thần, mọi người lần đầu tiên mở cửa hàng ở kinh thành, muốn nhờ An công công và Tưởng Khang Thần trù bị giúp. Trong tay Tằng chưởng quầy có khối phỉ thuý mà Thiệu Vân An đưa, là một món trang sức kiểu dáng mới mẻ độc đáo. Chờ tới tháng tư bắt đầu tân khoa cử, khối trang sức đậu cô ve có thể mang ra bán ở cửa hàng mới.
Vương Thạch Tỉnh đi tiễn, kinh thành vẫn còn lạnh, Thiệu Vân An nhà có điều kiện làm cho cha nương và sư huynh một thân áo khoác bằng lông chồn. Mang theo ba hài tử tiễn mọi người ra cửa. Ngay khi Sầm lão chuẩn bị bước lên xe, Thiệu Vân An tới gần nói khẽ. "Cha, nếu ngài gặp Tưởng đại ca thì nói với hắn, Hi nhi bắt đầu có phản ứng với bên ngoài, hơn nữa còn tự mình mặc y phục, tự mang giày."
Sầm lão kinh hãi, nhìn về phía cậu nhóc đứng cùng Vương Thanh và Ni tử, không còn chơi rubik, mắt đang nhìn chằm chằm bọn ông, nhỏ giọng hỏi. "Chuyện khi nào?"
"Mới sáng nay. Theo đà này, nhi tử thấy chuyện Hi nhi bình phục là không sớm thì muộn, ngài nhớ nói với Tưởng đại ca."bg-ssp-{height:px}
Lập tức phải khởi hành, Sầm lão không tiện hỏi nhiều, gật gật đầu nói. "Có ngươi và Thạch Tỉnh ở đây, vi phụ tin tưởng nó sẽ bình phục. An nhi, lần này vi phụ rời đi không biết khi nào trở về, ngươi và Thạch Tỉnh phải cẩn thận, có chuyện gì thì tìm đại ca ngươi."
"Cha, ngài yên tâm đi, ta và Tỉnh ca sẽ tự chăm sóc mình, chăm sóc tốt cả nhà. Đồ ăn mang theo khi nào dùng hết thì ngài nhớ viết thư cho nhi tử, nhi tử sẽ gửi thêm cho ngài, ngài và nương, còn có sư huynh ở kinh thành không được uỷ khuất chính mình."
Sầm lão tươi cười, nhéo mũi Thiệu Vân An, lên xe ngựa.
"Trời lạnh, vào nhà đi." Kêu Thiệu Vân An và bọn nhỏ vào nhà, Vương Thạch Tỉnh cũng lên xe ngựa, hắn muốn tiễn ba người ra bến tàu.
Tổng cộng bảy chiếc mã xa, hai chiếc xe chở người, năm chiếc chờ đồ vật lên kinh thành. Thiệu Vân An hiện tại có tiền, đương nhiên phải tẫn hết khả năng chuẩn bị cho hai vị lão nhân gia. Xe ngựa đi xa, Thiệu Vân An quay đầu nói. "Vào nhà thôi, Thanh nhi, cơm nước xong con còn đi học đường. Hi nhi, con ăn xong thì bồi Ni tử học cầm, giúp An thúc chăm sóc Ni tử, An thúc có chuyện phải làm."
Tưởng Mạt Hi đối với lời nói của Thiệu Vân An nghe hiểu, nhóc gật đầu một cái, không cầm rubik nữa mà nắm chặt tay Ni tử. Ni tử cũng nắm chặt tay nhóc, nói. "Hi ca ca, chúng ta đi ăn cơm đi."
Tưởng Mạt Hi lại gật đầu, nắm tay Ni tử đi. Thiệu Vân An mỉm cười sâu xa. Vương Thanh nhìn nhìn đại ca, lại nhìn Ni tử, rồi nhìn cha nhỏ, lên tiếng. "Cha nhỏ?"
THiệu Vân An nắm tay Vương Thanh đi vào trong. "Thân thể đại ca con đang từ từ hồi phục, cha nhỏ rất là cao hứng."
"Hả!" Vương Thanh kinh ngạc.
Thiệu Vân An nói. "Đại ca con bắt đầu có phản ứng với ngoại giới, hơn nữa số lần ngày càng nhiều, đây chính là đang hồi phục. Thanh nhi, con ở bên cạnh đại ca, phải nói chuyện nhiều với đại ca, nói cái gì cũng được!"
Cha nhỏ vui vẻ như vậy, Vương Thanh đương nhiên gật đầu. "Con sẽ! Sau này mỗi ngày đi học về con sẽ giảng lại cho đại ca những thứ học được ở học đường."
"Được."
Quay đầu lại, Thiệu Vân An nghĩ thầm. [Mọi người nhất định càng ngày càng tốt!]
Mã xa đi hơn hai canh giờ mới tới bến tàu, Tưởng Khang Ninh đang chờ ở đó. Trong lòng y hiểu rõ Sầm lão và Khang Thuỵ lên kinh thành vì chuyện gì. Tưởng Khang Ninh nhờ Sầm lão giao cho nghĩa phụ y một phong thư, còn có vài thứ gửi cho nghĩa phụ. Vì để cho nhóm người Sầm lão đi đường thoải mái, Vương Thạch Tỉnh mướn một chiếc thuyền lớn tương tối sa hoa. Sau khi Sầm lão lên thuyền, Vương Thạch Tỉnh từ trong xe lấy ra một cái hộp giao cho Sầm phu nhân. "Nương, tới kinh thành, ngài và cha không được uỷ khuất chính mình."
Sầm phu nhân đoán được trong hộp đựng thứ gì, bà đẩy lại hướng Vương Thạch Tỉnh. "Huynh tỷ ngươi đều ở kinh thành, cha nương sẽ không uỷ khuất."
Vương Thạch Tỉnh đẩy trở lại nói. "Huynh tỷ là huynh tử, đây là hiếu tâm của ta và Vân An. Ngài hiếm có dịp lên kinh thành, thích cái gì thì mua cái đó."
Sầm phu nhân nghe Vương Thạch Tỉnh nói như vậy, mỉm cười nhận lấy. "Vi nương hưởng phúc của ngươi và Vân An vậy!"
Sầm lão đối với cái này không có ý kiến. Hành động của Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh là thật sự xem họ như phụ mẫu thân sinh, ông không cần nhiều lời. Sau đó, Vương Thạch Tỉnh tiến vào khoang thuyền nhìn một phen, thấy không có chỗ nào không ổn mới rời thuyền.
Ở mũi tàu, Sầm lão hô. "Thạch Tỉnh, ngươi phải chăm sóc kỹ Vân An với mấy hài tử. Không cần quan tâm cha nương."
"Cha nương yên tâm, cứ ở kinh thành cùng với đại ca, không cần trở về gấp."
"Được."
Sầm lão phất tay, Sầm phu nhân và Khang Thuỵ cũng phất tay, thuyền rời bến.
Tới khi bóng thuyền đi xa, Vương Thạch Tỉnh mới chuẩn bị về nhà. Tưởng Khang Ninh bên cạnh hắn nói. "Hôm qua Vương Điền Nham và tức phụ hắn nên về nhà rồi đi. Nhà cha nương tức phụ hắn bỏ ra bảy mươi lượng bạc chuộc người, đại ca đã đưa bạc cho thủ hạ mua rượu."
"Ừ, ta có nghe Vân An nói."
"Bọn họ không gây phiền phức cho các ngươi chứ?"
"Bọn họ không dám!"
Hai người nói chuyện, không ai muốn lên xe ngựa trước.
Trên thuyền, Sầm phu nhân mở hộp ra, kinh ngạc thốt lên một tiếng. Sầm lão và Khang Thuỵ nhìn sang, trong hộp có bốn nén vàng ròng và một túi vải. Sầm phu nhân thả hộp xuống, cầm túi lên, nặng trình trịch. Bà mở túi ra, bên trong thế nhưng lại là hai nén vàng và một tờ giấy. Sầm phu nhân đưa giấy cho phu quân, Sầm lão mở ra xem, ha ha nở nụ cười. Khang Thuỵ hơi bất ngờ, cũng có chút cảm giác bất lực.
Cha nương:
Cái túi tiền này các ngài đưa cho sư huynh của nhi tử. Nếu Tỉnh ca trực tiếp đưa cho sư huynh, sư huynh chắc chắn không nhận. Các ngài ở kinh thành nhất định cần dùng nhiều tiền, chúng ta không thiếu tiền, các ngài cứ yên tâm dùng.
Sư huynh, có ba cái rương là đồ vật của ngài, trong đó có một rương là đặc sản ta và Tỉnh ca chuẩn bị, đưa ngài tặng cho Thái Sơn đại nhân. Lâu lâu ngài mới đi một chuyến, không thể keo kiệt.
Sầm lão nhét túi tiền vào lồng ngực Khang Thuỵ. "Cầm đi, đây là tâm ý của Vân An và Thạch Tỉnh, cũng là xem ngươi như người một nhà."
Khang Thuỵ không muốn. "Nói gì ta cũng là huynh trưởng, sao có thể lấy tiền của hai người họ."
Sầm lão. "Cầm đi. Vân An đã nói như thế, ngươi hiếm lắm mới lên kinh thành, không thể quá keo kiệt."
Khang Thuỵ trầm mặc nắm chặt túi tiền. Bạch Nguyệt học đường trả lương không ít, nhưng chi phí trên kinh thành đắt đỏ, cho dù là nhà tài phú nhất huyện Vĩnh Tu lên kinh thành cũng phải dè xẻn mấy phần.
Mỗi nén giá trị năm mươi lượng vàng, chỗ Sầm lão có hai trăm lượng, cộng lại là hai nghìn lượng bạc. Khang Thuỵ có một trăm lượng vàng. Lần này mọi người xuất môn, chưa tính toàn bộ đồ đạc và trang phục Thiệu Vân An chuẩn bị cho bọn họ, nói tiền riêng, Thiệu Vân An bỏ ra đến ba nghìn lượng bạc. Sầm lão và Khang Thuỵ không rõ trong tay Thiệu Vân An có bao nhiêu tiền, nhưng ba trăm lượng vàng không phải con sốt nhỏ. Sầm lão đậy nắp hộp, hơi mỉm cười nói. "Tiểu tử này, chắc là sợ chúng ta ở kinh thành chịu khổ đây mà."
Khang Thuỵ mím chặt môi, hít sâu một hơi, đứng lên nói. "Ta ra ngoài hóng mát một chút."
"Được."
Sầm lão nhìn Khang Thuỵ đi ra ngoài, hướng phu nhân nói. "Cuối cùng Khang Thuỵ cũng coi như không phải người cô đơn."
Sầm phu nhân cười đáp. "Đúng vậy. An nhi, Thạch Tỉnh, Hi nhi, Thanh nhi, Ni tử, sau này đều là người nhà của hắn."
Thiệu Vân An dùng tiền không bao giờ đau lòng. Lần này ba người Sầm lão xuất môn, hắn cơ hồ dùng hết tiền mặt trong nhà. Bất quá hắn không nóng vội. Trà mới sắp sửa thu hoạch, rượu dương nãi trong không gian đã ủ xong, chỉ cần chờ tới khi phòng đấu giá dựng xong, cửa hàng hắn và Nguỵ Hoằng Văn hợp tác khai trương...hiện tại không có quá nhiều việc cần tiêu tiền.
Giữa trưa Vương Thạch Tỉnh không về nhà dùng bữa, tiễn ba người Sầm lão xong, hắn bận rộn lo chuyện thu mua trà, phải buổi tối mới về. Thiệu Vân An chuẩn bị mười vại kim chi, mười vại nước sốt nướng thịt và mười rương gia vị nướng thịt, vì thế, hắn nhờ Triệu Hà ra mặt thu mua hầu như hết các loại muối trong thôn, còn lên huyện mua thêm rất nhiều. Gia vị nướng thịt được mài thành bột nhuyễn để tránh người khác nhìn ra thành phần. Không làm chuyện gì khác, Thiệu Vân An và Quách Tử Mục chuyên tâm làm gia vị. Việc này liên quan đến cách phối chế, hắn tạm thời không có ý định để người hầu trong nhà hỗ trợ, vẫn phải quan sát thời gian nữa, xem nhân phẩm mỗi người thế nào, sau đó mới quyết định có cho bọn họ tham gia hay không.
Buổi trưa, Thiệu Vân An làm món mì xào nước tương đơn giản, Tưởng Mạt Hi ăn hai chén lớn, ăn uống rất tốt. Cơm nước xong, Thiệu Vân An để Tưởng Mạt Hi và Ni tử đi ngủ trưa, cũng dặn dò Ni tử, sau khi ngủ dậy thì nhớ ra hậu viện đi bộ, uy gà uy vịt gì đó, Tưởng Mạt Hi không thể cứ mãi chơi rubik như thế, không thể để còn nhỏ mà đã bị thoái vị cột sống được.
Trở lại phòng của mình, Ni tử cởi giày lên giường nằm, hỏi người còn đang cúi đầu cởi giày. "Hi ca ca, chúng ta ngủ xong thì đi xem thỏ nhỏ cha mới mang về được không?"
Động tác cởi giày của Tưởng Mạt Hi ngừng lại, quay đầu, nhìn Ni tử. Ni tử nói tiếp. "Ta muốn đi xem thỏ nhỏ."
Tưởng Mạt Hi gật đầu, quay lại tiếp tục cởi giày. Cởi xong, nhóc leo lên giường, nhưng lại xốc chăn Ni tử chui vào. Trong nhà không có ai dạy cho Ni tử biết chuyện nam nữ thụ thụ bất thân. Thiệu Vân An là người hiện đại càng không có ý niệm để hài tử mới nhỏ tuổi đã có hiềm nghi về giới tính. Ni tử cười hì hì nhìn Tưởng Mạt Hi nằm xuống, lúc này mới chịu nhắm mắt.
Tưởng Mạt Hi xoay người đối mặt Ni tử, nắm tay bé rồi mới nhắm mắt lại. Hai bé nhanh chóng ngủ say, vô ưu vô lo.