Thời điểm Bạch Thần tỉnh dậy trời đã tối muộn.
Trên giường trống trơn chỉ có mỗi mình cậu, duỗi tay sờ sờ bên cạnh, một mảnh lạnh câm.
Tề Tiêu không có ở đây.
Bạch Thần muốn đứng dậy tìm Tề Tiêu, cậu giật giật muốn đứng lên, lại phát hiện thân thể bủn rủn vô lực, đặc biệt là phần eo.
Cậu bẹp miệng, hơi hơi ủy khuất.
Giây tiếp theo, đèn ngủ màu vàng trên đầu giường sáng lên. Bạch Thần quay đầu, Tề Tiêu không biết từ khi nào Tề Tiêu đã đứng ở mép giường.
Bạch Thần vừa rồi ủy khuất nhanh chóng cao hứng lên.
Cậu tâm tình vui sướng, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Tề Tiêu, kém chút nữa là nâng tay muốn ôm ôm.
Tề Tiêu có chút buồn cười vươn tay đem Bạch Thần bế lên, một tay dịu dàng xoa bóp eo Bạch Thần, cố gắng làm giảm cảm giác khó chịu trên người cậu.
"Bảo bối, có đói bụng không?"
Bạch Thần cảm nhận bụng một chút, gật gật đầu.
Tề Tiêu cúi đầu hôn lên trán Bạch Thần, giống như bế con nít mà bế Bạch Thần, cầm lấy áo khoác để một bên khoác lên trên người Bạch Thần đang mặc áo sơ mi, xong lấy một cái quần có chút giống quần ngủ mặc vào cho Bạch Thần:" Ngoan, chúng ta ăn cơm chiều trước, xong rồi anh giúp em mát xa."
Chỉ cần được ở cùng Tề Tiêu, Bạch Thần tự nhiên là làm cái gì cũng đều vui.
Bị Tề Tiêu cẩn thận đút xong bữa cơm, Bạch Thần nhìn bầu trời lấp lánh ánh sao ngoài phòng, hơi vui vẻ chỉ ra ngoài:" Tiêu, chúng ta đi xem ngôi sao đi."
Tề Tiêu tất nhiên là đáp ứng, hắn dặn dò quản gia mang ghế nằm đặt trong sân, đưa tay muốn bế Bạch Thần, nhưng lại bị Bạch Thần cự tuyệt.
Bạch Thần tư thế có chút kỳ quái hai chân dẫm trên mặt đất, đưa tay nắm lấy tay Tề Tiêu, mười ngón tay đan xen vào nhau, cậu ngẩng đầu cưới híp mắt:" Em muốn dắt tay đi cùng Tiêu."
Tề Tiêu có chút bận tâm thân thế Bạch Thần, nhưng nhìn Bạch Thần hai mắt sáng lấp lánh chờ mong cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Hắn khom lưng bế Bạch Thần đặt lên trên ghế:" Có thể, nhưng phải mang giày vào, trên đất lạnh."
Bạch Thân đung đưa hai chân vừa mang tất mỏng lên cho cậu, mi mắt cong cong.
Cậu nhìn Tề Tiêu bước nhanh cầm về một đôi giày bông, ngồi xổm xuống tự mình mang lên chân cậu, sau đó đứng dậy lấy qua khăn lông quản gia đưa cho lau lau tay.
Nhìn Tề Tiêu nắm tay chính mình, một lớn một nhỏ hai tay nắm chặt lấy nhau, tâm Bạch Thần liền giống như pháo nổ.
Bầu trời tối nay rất mỹ lệ, sao sáng lấp lánh, điểm tô bầu trời như tấm màn đen che đậy.
Bạch Thần và Tề Tiêu bước bước nhỏ, chậm rì rì dẫm mặt cỏ mềm, hai người thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn trời sao cũng thỉnh thoảng ngước mắt nhìn nhau, chung quanh vây kín hơi thở yêu đương hồng phấn ngọt ngào.
Đây là lần đầu tiên Tề Tiêu cẩn thận nghiêm túc nhìn sao trời, sao trên trời đẹp hơn hắn tưởng,nhưng trong lòng hắn như cũ cũng không sánh được bằng người bên cạnh.
Bạch Thần cười rất ngọt ngào, cậu nhìn Tề Tiêu đi bên cạnh tiểu tâm bảo vệ cậu, trong nháy mắt hoảng hốt, dường như cậu cũng đã từng trải qua một màn tương tự như thế này.
"Bảo bối? Làm sao vậy?" Tề Tiêu chú ý tới Bạch Thần thất thần,
Cảm giác như đã từng quen biết đột nhiên tan biến, Bạch Thần chớp chớp mắt, hơi nghi hoặc nhìn về phía Tề Tiêu.
"Mệt mỏi." Bàn tay to rộng ấm áp của Tề Tiêu bao trùm lên đầu Bạch Thần:" Chúng ta trở về nghỉ ngơi đi."
Bạch Thần gật gật đầu, vươn hai tay.
Tề Tiêu cười bế Bạch Thần lên hướng trong phòng đi.
Đêm nay Bạch Thần như cũ không về nhà, cậu gọi điện thoại báo hành tung cho mẹ Lục một tiếng, xong liền đung đưa hai chân chờ Tề Tiêu lau mặt cho cậu.
Ngày hôm sau là thứ hai, Tề Tiêu tự mình đưa Bạch Thần đến trường đại học F.
Bạch Thần vẫn như cũ nhão nhão dính dính Tề Tiêu, nếu không phải hiện giờ cậu mượn thân thể của Lục Tùng Nguyên, muốn duy trì sinh hoạt cơ bản không đổi của Lục Tùng Nguyên, Bạch Thần đều muốn trực tiếp biến thành một món trang sức treo trên người Tề Tiêu, Tề Tiêu đi đâu, cậu cũng đi đó.
Thẳng đến khi xe chạy mất dạng, Bạch Thần mới vừa rồi còn nhão dính Tề Tiêu nháy mắt biến thành bộ dáng thanh lãnh kiêu ngạo thường ngày.
Từ lần trước ở tiệc mừng thọ Kỷ lão gia tử,Bạch Thần đi ở vườn trường, không còn ai chỉ chỏ đối với cậu, thậm chí những bạn học xa lánh cậu lúc trước, hiện giờ cũng trở nên ân cần.
Bất quá Bạch Thần ở trong trường vẫn luôn bơ đi những kẻ đó, chỉ cần đừng tới làm phiền cậu là được.
Trên bục giảng, thầy giáo một bên nhanh chóng giảng giải tri thức, một bên viết cái lại số liệu lược đồ lên bảng đen, Bạch Thần cúi đầu nghiêm túc ghi chép bút ký.
Hệ thống:[ Tiểu chủ nhân, Đường Thanh động thủ rồi.]bg-ssp-{height:px}
Ở sau tiệc mừng Kỷ lão gia tử không bao lâu, ông nội Lục mở miệng 'yêu cầu' cho Đường Thanh tiến vào tập đoàn Lục thị học tập, để cho ba Lục an bài Đường Thanh một cái vị trí giám đốc, cũng để thư kí bên người tự mình dẫn dắt, ý vị coi trọng rất rõ ràng.
Tuy cuộc hợp báo tân phẩm của Lục thị vì một ít nguyên nhân mà hoãn lại, bởi vậy thân phận Đường Thanh còn chậm chạp chưa công bố, nhưng tiến vào tập đoàn Lục thị trở thành giám đốc, kết quả này làm Đường Thanh cùng Triệu Quân ngoài ý muốn nhưng rất vừa lòng.
Này hơn một tháng tới, Đường Thanh ở Lục thị như cá gặp nước, tuy tạm thời chưa tiếp xúc đến nhiêu chuyện cơ mật, nhưng đối với kết cấu hoạt động bên trong tập đoàn Lục thị coi như cũng nẳm rõ.
Tất nhiên đây chỉ là những thứ giả tạo mà ba Lục muốn Đường Thanh xem mà thôi.
Mục đích là để câu cá.
Một tháng thời gian trở lại đây,ba Lục không chỉ che mắt Triệu Quân và Đường Thanh, càng là âm thầm thu mua mấy cái công ty nhỏ, yên lặng cho Triệu Quân thành lập tính toán mới dùng để chiếm trước thị trường công ty ngáng chân tập đoàn Lục thị.
Hơn nữa có Tề Tiêu hỗ trợ, hơn một tháng này, Triệu Quân cực kỳ chật vật.
Liền mấy ngày trước, công ty Triệu Quân mấy cái dự án đều bị bại lộ nghiêm trọng, tài chính xuất hiện một cái lỗ hỏng lớn, gắn không thể không hướng Triệu gia cầu xin giúp đỡ, vận dụng tập đoàn Triệu thị tu bổ lổ hỏng của công ty hắn ta.
Sau khi giải quyết vấn đề tài chính xong, Triệu Quân liền đem ánh mắt dõi theo tập đoàn Lục thị.
Công ty hắn ta hiện giờ đang tranh một cá dự án lớn với tập đoàn Lục thị, nên có thể tranh được, như vậy công ty hắn ta không những có thể bù đắp tổn thất trước đó, mà còn có thể nâng cao một bước, nuốt trọn khối thịt mỡ khó ăn tập đoàn Lục gia này, như vậy cũng có thể đối tập đoàn Lục thị tạo thành một bộ phận tổn thất.
Vì thế Triệu Quân kêu Đường Thanh nghĩ cách đem kế hoạch dự án lần này của tập đoàn Lục thị trộm đi.
Bạch Thần:[ Ừm.]
Ba Lục sớm đã đoán trước để chuẩn bị, hoàn toàn không cần Bạch Thần lo lắng cái gì, Bạch Thần chỉ cần duy trì tốt sinh hoạt của nguyên chủ là được.
Vài ngày sau, ba Lục lợi dụng bị Đường Thanh trộm đi kế hoạch dự án, thành công đem Triệu Quân một quân(?), cũng hoàn mỹ đạt thành họp tác với công ty lớn quốc tê, vì tập đoàn Lục thị mở rộng thị trường hải ngoại.
Đồng thời ba Lục cũng dẫn đầu công kích công ty của Triệu Quân, cũng đem cái video duy nhất cùng mấy phần tư liệu gửi đến cơ quan cảnh sát khởi tố Đường Thanh.
Đến lúc này Triệu Quân và Đường Thanh mới phát hiện âm mưu của bọn họ đã sớm bại lộ, Đường Thanh cũng lên đường chạy trốn.
Chỉ trong mấy ngày, dưới sự nâng đỡ nguyên bản của tập đoàn Triệu gia, Triệu Quân vui vẻ hưởng vinh phát triển công ty nháy mắt ngã xuống địa ngục, công ty khắp nơi xuất hiện lỗ hỏng, có không ít đối tác tuyên bố đình chỉ hợp tác hơn nữa còn yêu cầu bồi thường, cao tầng của công ty càng không tiếc vi phạm họp đồng kếch xù từ công ty đi ăn máng khác.
Ngắn ngủi mấy ngày, công ty Triệu Quân biến thành cái thùng rỗng, hơn nữa nợ nần kếch xù, cho dù có tập đoàn Triệu gia làm hậu thuẫn, công ty hắn ta cũng vĩnh viễn không thể khởi tử hồi sinh.
Triệu Quân bất đắt dĩ chỉ có thể tuyên bố phá sản, xám xịt trở về Triệu thị.
Nhưng động tác của ba Lục cũng không dừng lại, tiếp sau đó hướng tập đoàn Triệu thị tuyên chiến.
Tập đoàn Triệu thị vì công ty của Triệu Quân cũng bị liên lụy, hiện giờ tài chính vận chuyển khó khăn, tập đoàn Lục thị lại đối tập đoàn Triệu thị làm khó làm dễ không nghi ngờ chính là dậu đỗ bìm leo.
Cha Triệu ở nhà phát một đống tính tình, da mặt dày gọi điện thoại cho ba Lục.
Ba Lục mặt không cảm xúc nhận điện thoại, nghe cha Triệu bên kia giải thích, đem hết mọi tội lỗi đều đổ lên đầu Triệu Quân, hơn nữa mấy năm giao tình, không khỏi cười lạnh một tiếng:" Lão Triệu, chúng ta nhiều năm giao tình như thế, tôi đương nhiên sẽ không oan uổn cho ông."
Cha Triệu mừng rơn, mới định nói chuyện, ba Lục lại nói tiếp:" Tôi chỗ này còn có một phần tư liệu, lão Triệu ông xem xong rồi nói sau."
Cha Triệu bị cúp máy không lâu, bưu kiện ba Lục gửi đã đến, trùng hợp là đó là tư liệu mà Tề Tiêu đã tra.
Sắc mặc cha Triệu trắng bệch, ngay sau đó âm hiểm cắn răng:" Nếu Lục thị ông muốn đấu, tôi đây cũng đếch sợ, Triệu thị cũng chả phải dễ bắt nạt đâu."
Bất quá chỉ là lưỡng bại câu thương mà thôi.
Cha Triệu cũng chưa chờ được đến ngày lưỡng bại câu thương, vì ngày hôm sau gã ta đã bị cục quản lí xách đi điều tra.
Tập đoàn Triệu thị có thể phát triển thành công ty lớn như hiện giờ, công ty chắc chắc sẽ có chút chuyện không được sạch sẽ gì cho cam, Bạch Thần kêu hệ thống đi điều tra xong rồi đem tư liệu nộp lên cấp bộ tương quan.
Chỉ trong vòng mấy ngày trên báo chí liền đưa tin tập đoàn Triệu thị trốn thuế lậu, sản xuất sản phẩm không hợp quy cách và cái loại tin tức chính phụ khác nhau.
Trong thời gian cổ phiếu tập đoàn Triệu thị điên cuồng ngã xuống, trong công ty các cổ đông nhỏ vì vẫn giữ được cổ phần giá trị, nên sôi nổi bán cổ phần trong tay, ba Lục nhân cơ hội thu mua rất nhiều cổ phần giá thấp bèo.
_________________
Tề Tiêu đem da quả nho lọt sạch rồi đút đến miệng Bạch Thần đang nằm trong ngực hắn nghiêm cẩn chơi 'rắn tham ăn'.
Hương vị ngọt thanh làm Bạch Thần vui sướng cong hai mắt, nhưng động tác trên tay vẫn không dừng, như cũ nghiêm túc điều khiển rắn tham ăn nuốt thức ăn xuất hiện mọi nơi.
Tề Tiêu bất mãn nheo lại hai mắt, bảo bối của hắn luôn luôn dính người hiện tại trong mắt chỉ có cái game hư hỏng này.
Hắn lần nữa lột một quả nhỏ, đem thịt nho lột sạch bong để bên miệng Bạch Thần, nháy mắt khi Bạch Thần há miệng liền rút tay lại.
Động tác trên tay Bạch Thần dừng lại, quay đầu nhìn Tề Tiêu.
"Bảo bối, muốn ăn thì tự mình tới lấy." Tề Tiêu giảo hoạt cười một cái, đem nho để trong miệng...
Mực: tui có cảm giác tui sẽ phải trường học cuối năm lớp này, haizz, sắp đi học trực tiếp rồi mà chưa chép bài cái chi hết, cảm giác thật là muốn nghỉ luôn cho xong, sầu đời ghê :