Hãn Tặc

chương 26: ngưng khí kì

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Buổi tối, sau khi mẹ ngủ, Cổ THần Dật đóng cửa phòng, lấy ra phong lan nhọn, hít thật sâu.

Trên tinh cầu này, linh khi càng lúc càng mỏng, con người hô hấp dưỡng khí để sống, nhưng dưỡng khí chỉ có thể duy trì sự sống, không cải biến cơ năng thân thể.

Phong lan nhọn ẩn chứa linh khí của thiên địa, nhật nguyệt tinh hoa, là chân chính thiên tài địa bảo.

Điển tịch Thượng Thanh Phái giới thiệu, linh thảo như phong lan nhọn chỉ có thể gặp không thể cầu, gặp được hoàn toàn là kỳ ngộ, năm kiếp trước cũng không bằng một lần thoáng qua của kiếp này.

Trong lịch sử, phái Thượng Thanh từng có bảy tiên nhân, tu đến cảnh giới trúc cơ, sau đó phi thăng thượng giới, bọn họ đều là những người đạt được cơ duyên, mỗi người đều gặp được những loại linh thảo nhất định.

Cổ Thần Dật đương nhiên là không hi vọng phi thăng...làm người còn không đủ sao phải làm tiên?

Mục đích tu chân của hắn chỉ là muốn bản thân cường đại hơn. Kiếp trước tuy hắn chen chân vào top của thế giới ngầm, nhưng so sánh với top đổ lên thì có chênh lệch lớn. Chứ chả nói đến nhiều dị năng giả và một số cao thủ ẩn tàng.

So sánh với những người này, hắn chả là gì cả.

Sau khi nhập vào thiếu niên này, hắn ôm hi vọng lớn vào tu chân, nếu có thể chính thức bước vào Ngưng Khí kì, trở thành tu chân giả, thân thể sẽ tựa như thoát thai hoán cốt, như thế mới có thể vượt qua thành tựu của kiếp trước.

Phong Lan nhọn a...!

Phong Lan nhọn mà hắn hái được tầm gốc, tuy đã nhổ tận gốc, không thể sinh trưởng nhưng linh khí vẫn không tiêu tan, vĩnh viễn như vừa mới nhổ xong, phiến lá xanh biếc, không hề khô héo.

Lấy ngón tay tính toán, hắn tu chân từ đầu tháng chín, đến nay đã là tháng, tuy chưa đến Ngưng khí kì, nhưng đã có nhận thức về tu chân, bây giờ chính là lúc nên dùng Phong Lan nhọn.

Lần nữa nhìn kỹ lại thuật tu chân, Cổ THần Dật niệm tâm pháp, vận chuyển kinh mạch, rồi nhét một phiến lá vào mồm nhẹ nhàng nuốt một cái...trong chốc lát một dòng linh khí dồi dào từ thực quản chui vào dạ dày, rất nhanh khuếch tán đến kinh mạch toàn thân, một cảm giác thoải mái không nói thành lời lập tức bộc phát.

Quả nhiên tuyệt không thể tả.

Thân thể như muốn bay lên, toàn thân cảm giác một loại lực lượng khống chế thiên hạ, tựa hồ chỉ cần vung tay lên có thể túm được sao tròi, vỗ một cái có thể san bằng núi cao.

Lực lượng khổng lồ chạy toàn thân hắn.

Cái này chính là linh khí, linh khí hóa thành linh lực, mà hắn hiện tại muốn làm chính là đem linh khí chuyển hóa làm linh lực của mình.

Đêm dài vắng người, thiếu niên ngồi ngay ngắn trên giường, nếu có người trông thấy, thiếu niên này bày ra một tư thế huyền diệu, huyệt đạo toàn bộ mở ra, một tia chi khí mờ mịt xoay quanh bên người.

Thiếu niên chậm rãi vận chuyển linh khí, dựa theo tâm pháp đưa linh khí đi trong kinh mạch một lần sau đó nhập vào đan điền.

Mắt xem mũi, mũi nhìn tâm, tâm xem đan điền.

Linh khí trong Phong lan nhọn không ngừng phân giải, từ kinh mạch tiến vào đan điền.

Sau đó, hắn cảm giác được đan điền dần dần mở rộng, sau khi linh khí tiến vào đan điền, hoá khí thành nước, tồn tại trong đan điền...Hắn lại cầm một phiến lá nhét vào miệng, linh khí lại đi theo lộ tuyến cũ tiến vào đan điền.

Sau khi hắn ăn ba lá phong lan nhọn, đan điền tựa hồ đã tràn đầy linh lực.

Tiến vào bước thứ hai rồi!

Hắn thay đổi tâm pháp, chuyển sang Ngưng Khí Yếu quyết, lòng bàn tay hướng lên, rất nhanh ngưng kết ra một đám thủ ấn, cùng lúc đó, đem linh lực vận chuyển, trong đan điền cuồn cuộn không thôi....Đan điền càng ngày càng nóng, sau khi linh lực vận chuyển tốc độ cao, giờ cần phải đưa linh lực vận chuyển đến tất cả kinh mạch toàn thân.

Một bước này rất nguy hiểm, nếu không có tu chân pháp thuật và kinh nghiệm của tiền bối, kinh mạch có thể bạo liệt, nhẹ thì tàn phế, nặng thì chết.

Bộ ngưng khí quyết này hắn đã xem qua vô số lần, lúc này càng không dám chủ quan, trong nội tâm niệm tâm pháp, cắn răng vận công trùng kích kinh mạch toàn thân.

Mở cửa kinh mạch, linh lực trong đan điền ngay lập tực lao ra.

toàn thân Cổ Thần Dật chấn động, một hồi thống khổ khiến hắn run lên, nhưng thần trí hắn vẫn thanh minh, chăm chú giữ vững linh đài, nhịn thống khổ, dựa theo Ngưng khí quyết đem linh lực chậm rãi đi theo lộ tuyến định sẵn.

Linh lực từ thập nhị chính kinh, vận chuyển một lần đi qua toàn bộ kỳ kinh bát mạch, trong đầu hắn oanh một tiếng, cảm giác toàn bộ biến mất, lập tức một cảm giác huyền diệu xuất hiện, con mắt nhìn thêm một tầng nữa của thế giới, dưới ánh trăng, thị lực vươn xa vài dặm bên ngoài.

Xa xa, một con côn trùng không biết tên đang bay trong bụi cỏ, hắn có thể nhìn rõ hai cánh mỏng gần như trong suốt đang rung động, khiến hắn liên tưởng đến lúc ở Thái Lan, lần thứ nhất hôn môi với Hoàng Y Y, nàng nhắm hai mắt, bờ môi run run, thân thể cũng run run.

Nguyên lai là như vậy!

Ngưng khí tầng , có thể thấy rõ thế giới hơn nữa; ngưng khí tấng có thể thấy rõ hơn lần, ngưng khí tầng có thể thấy nhiều hơn , cảnh giới tăng lên lần nữa thì sẽ tăng theo cấp số nhân.

Giống như phàm nhân nhìn thế giới qua tấm kính D, mà hắn nhìn đến chính là chiều, chiều...

Sau khi có được thần thông này, tương đương hắn có nhiều hơn một loại dị năng, cảnh giới càng cao, thần thông càng nhiều, năng lực khống chế càng mạnh, hắn có lòng tin đi đến cấp độ rất cao.

Hắn thử đem linh lực vận đến bàn tay, hai tay chà xát, một cây bút trong lòng bàn tay lập tức biến thành bột phấn.

Chỉ là Ngưng Khí kỳ một tầng đã có lực lượng thần kỳ như vậy!

Ngày tiếp, lúc ở trên xe bus , Trương Ức Vãn nhìn thấy hắn, rồi vuốt mắt mình, sau đó lại nhìn hắn.

Cổ Thần Dật mỉm cười nói:

- Chị, làm sao vậy?

- Tiểu Dật, Chị có cảm giác trên người em có một chút tiên phong đạo cốt?

- A! Em là thần tiên ăn sương uống gió sao?

- Trên người em có nhiều hơn một chút ý vị không rõ ràng.

Đây chính là khí chất, một loại cảm giác nếu như nhìn kỹ đôi mắt của hắn, có thể thấy giờ đây nhiều hơn một chút tinh nhuận, làm cho người ta cảm giác có một loại khí thế bừng bừng.

Hắn cố ý nói giỡn :

- Chị, có phải em đẹp trai hơn không? chị sẽ không yêu em chứ?

Khuân mặt Trương Ức Vãn đỏ ửng, tuy gương mặt Cổ Thần Dật có chút non nớt, nhưng nàng có cảm giác hắn thành thục hơn so với tuổi.

- Hư quá, dám đùa giỡn chị hả?

- ĐÚng rồi, cô Y Y nói chị đã đồng ý luận võ?

Trương Ức Vãn vẻ mặt bất đắc dĩ, nói:

- Nàng nói rảnh cái là sẽ tìm đến chị làm phiền.

- Chị cứ bơ nàng đi nha. Đừng cho nàng hiểu rõ chị.

- Nhưng nàng rất phiền nha....hơn nữa không thể chối mãi được.

Cổ Thần Dật một hồi khó chịu, hắn là biết rõ thân phận của Hoàng Y Y đấy, là thành viên của Ngọa Long Quật Khởi, tiếp nhận qua nhiều loại huấn luyện, giao tiếp lại càng là một môn bắt buộc, nữ tử như Trương Ức Vãn, tuy có năm huấn luyện với Khương Hữu Hà, nhưng lại chuyên tấn công, đạo lý đối nhân xử thế không lợi hại như Hoàng Y Y được.

- Nàng sao có thể gạ được chị a?

Trương Ức Vãn nhại giọng điệu Hoàng Y Y nói :

- Ức Vãn..Em là vị hôn thê của Cố Tiểu Quân, còn chị là sư muội của anh ấy. Từ đó, chúng ta tính toán là có quan hệ đúng không? Công phu của Tiểu Quân rất lợi hại đúng không? Chị cho dù kém hắn, nhưng mà cũng rất lợi hại, em muốn học tập chị đây, chị sao phải giấu?

Hả, như thế cơ à? đúng là rất khó để từ chối, bởi vì nàng rất biết chơi trò tình cảm.

Y Y này.

- Chị, thế lúc nào thì bắt đầu?

- Chị còn không đáp ứng chính thức.

- Thông Minh.

Cổ THần Dật giơ ngón tay cái lên nói :

- Kéo dài được bao lâu thì kéo, nếu không được thì chị gọi điện cho em, hai chúng ta liên thủ đánh nàng.

- Ha ha

Trương Ức Vãn cười nói :

- Là luận võ, không phải đánh nhau, hơn nữa, nếu đánh thật, em sao mà giúp được cái gì?

- Có chứ, sao lại không được, dù không đánh được nàng, em cũng có thể quấy rối được mà.

- Kỳ thật, Chị cũng muốn cùng nàng đánh một lần, lần trước nghe em nói sự tình Vũ Điền Hỉ Nhị, nàng có thể ngang sức với hắn, lợi hại như thế, Chị cũng không tin lắm.

Cổ Thần Dật nói gấp:

- Chị, chị lợi hại hơn nàng, chúng ta phải có lòng tin chứ? cho chị một kế, nếu quả thật luận võ với nàng, chị phải bày ra thần sắc không thèm quan tâm, điều đó sẽ khiến cho nàng e ngại...

Nghĩ nghĩ, hắn tiếp tục lừa bịp nàng :

- Khí thế, chúng ta phải áp đảo nàng, khiến cho nàng bó tay bó chân, không dám buông tay đánh cược một lần, như vậy chúng ta sẽ nắm được sự chủ động.

Trương Ức Vãn lườm hắn một cái nói :

- Nhìn em ngu ngu mà lại thông minh phết.

Hai người xuống xe bus, một người đi trái, một người đi phải.

Một tháng trước, Trương Ức Vãn tìm được việc ở công ty du lịch, làm hướng dẫn viên. Nàng thích công việc này, mỗi ngày đưa khách đến cổ trấn du lịch, thuận tiện thanh lý một phen. Trên địa bàn của nàng, ngoại trừ Vương Vũ Thuần, nàng không cho tên trộm nào xuất thủ.

Tháng , gió thổi lá bay khắp hai bên đường, lá cây nhẹ nhàng nhảy múa, biểu thị vùng đất sắp ngủ say.

Cổ Thần Dật đi vào Trung Học Văn Lai , thấy bóng lưng cô đơn của Vũ Tịch Nhan cách hắn ~m, gọi một tiếng, Vũ Tịch Nhan quay đầu lại, dụi dụi con mắt, kinh ngạc nói:

- Tiểu Dật, sao tớ thấy cậu như lớn thêm mười tuổi vậy?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio