Thanh Ngọc đưa tay giành chén thuốc, chén thuốc trong tay Ngọc Tiểu Tiểu không bay ra ngoài được, toàn bộ hất vào mặt Thanh Ngọc.
Tân phòng yên tĩnh, ngay sau bị đánh vỡ bởi tiếng hét chói tai của Thanh Ngọc.
Ngọc Tiểu Tiểu khó hiểu, hỏi Vương ma ma: "Thuốc này không nóng nha." Cũng sẽ không hủy dung, làm sao nàng ta lại hét thảm hả?
Vương ma ma cười lạnh, nhìn Thanh Ngọc hai tay che mặt.
Ngọc Tiểu Tiểu kéo tay Thanh Ngọc, nói: "Được rồi, đừng hét nữa, để ta xem mặt ngươi một chút."
Chén thuốc ấm, mặt Thanh Ngọc không có bị thương, chẳng qua toàn bộ trang điểm bị hủy, son phấn trộn lẫn nước thuốc màu nâu, gương mặt xinh đẹp trở thành bộ mặt quỷ.
"Công chúa Điện hạ, đây là thuốc của Tam thiếu gia." Thanh Ngọc khóc lóc, nhìn Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Ngài tức giận với nô tỳ, cũng không thể đổ thuốc của Tam thiếu gia á."
Vương ma ma tức bể phổi, mới vừa rồi bà còn cảm thán Cố gia là một nhà tốt, không nghĩ tới tiểu yêu tinh chỗ nào cũng có!
Ngọc Tiểu Tiểu càng khó hiểu, hỏi: "Ta tức giận với ngươi cái gì? Ngươi là cái gì?"
Thanh Ngọc bị Ngọc Tiểu Tiểu hỏi thì bị nghẹn, nàng muốn lên giường Tam thiếu gia, lời nói uyển chuyển này sao có thể nói ra?
"Ma ma." Ngọc Tiểu Tiểu đem Thanh Ngọc tới trước mặt Vương ma ma, nói: "Mang nàng ra ngoài rửa cho sạch cái mặt đi."
Vương ma ma liền kéo váy Thanh Ngọc lôi ra khỏi tân phòng.
Cố Tinh Nặc và Cố Tinh Lãng ở một bên không nói chuyện, Thanh Ngọc là người lão phu nhân mở miệng thưởng cho Cố Tinh Lãng, mặc dù lúc ở thiên lao hai người không có xảy ra chuyện gì, cũng không thể để Cố Tinh Lãng vừa ra khỏi thiên lao, cưới Công chúa, liền bỏ mặc đại nha hoàn này sang một bên không quan tâm, người Cố gia không thể làm được chuyện như vậy. Đối với Thanh Ngọc, trong lòng người Cố gia đều có cân nhắc, người này đã sớm được Cố Tinh Lãng thu vào trong phòng, chẳng qua phải mở miệng nói chuyện này với Công chúa Linh Lung, trong lúc nhất thời, trên dưới Cố gia không biết nói thế nào.
"Không có bị phỏng đi?" Lúc này Ngọc Tiểu Tiểu ngồi xuống cạnh giường, hỏi Cố Tinh Lãng.
Cố Tinh Nặc nói: "Công chúa, ngài và Tinh Lãng hãy nói chuyện đi, ta đi trước."
"Ừ, chút nữa gặp đại ca sau." Ngọc Tiểu Tiểu gật đầu với Cố Tinh Nặc.
Cố đại công tử xoay người, tiêu soái như chạy trốn ra khỏi tân phòng.
"Nói một chút, tân phòng không phải bị đốt sao?" Ngọc Tiểu Tiểu không để ý bộ dạng chạy trốn của Cố Tinh Nặc, lại hỏi Cố Tinh Lãng một câu.
"Ta không có bị thương." Cố Tinh Lãng nhìn đại ca mình đi, mới nói chuyện với Ngọc Tiểu Tiểu: "Nhị ca mang ta ra phòng."
"Vậy hai đứa nhỏ kia?" Ngọc Tiểu Tiểu lại hỏi.
"Bọn họ cũng không có sao." Cố Tinh Lãng đáp: "Công chúa Điện hạ, mới vừa rồi...Thanh Ngọc là...."
"Thanh Ngọc?" Ngọc Tiểu Tiểu không đợi Cố Tinh Lãng nói xong, thì nói: "Tên rất hay, là nha hoàn của ngươi?"
"Nàng là...."
"Vết thương ở chân của ngươi, ta trị cho ngươi." Ngọc Tiểu Tiểu vén chăn đắp Cố Tinh Lãng lên, lại xoắn ống quần của Cố tam thiếu gia, bắt đầu nhìn kỹ vết thương, nói với Cố Tinh Lãng: "Giải phẫu có chút khó khăn, bất quá ta cũng không phải lần đầu làm loại phẫu thuật này, ngươi không cần sợ." Lúc đánh giặc, tổn thương thường thấy nhất chính là loại ngoại thương gân cốt này, nếu Cố Tinh Lãng bị nội thương, Ngọc Tiểu Tiểu cũng không dám đảm bảo, nhưng với cái này, Công chúa Điện hạ vẫn có lòng tin.
Cố Tinh Lãng nói: "Công chúa không cần an ủi ta."
Ngọc Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn Cố Tinh Lãng, nói: "Ta chưa bao giờ an ủi người khác."
Ngọc Tiểu Tiểu nói rất nghiêm túc, làm cho Cố Tinh Lãng sửng sốt nửa ngày, mới nói: "Ngươi...Ngài còn biết y thuật?" Lúc trước hắn từng nghe nói vị này rất xinh đẹp, hiền lương thục đức, sau lại nghe nói vị này bưu hãn dũng mãnh dị thường, hiện tại vị này lại là thần y sao? Danh y Kinh thành và vùng lân cận cũng đã được mời tới, đều nói hai chân mình đã tàn, vị này có biện pháp trị được sao?
Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Quản sát tựu sắc đắc quản mai." (@Nuy: câu này Nuy không biết ed sao, cho nên giữ nguyên, phía dưới sẽ có giải thích rõ.)
Cố Tinh Lãng trầm mặc, cái này và y thuật có quan hệ gì?
"Không hiểu?"
Cố Tinh Lãng lắc đầu.
"Có thể chém người cũng có thể cứu người." Ngọc Tiểu Tiểu chậm rãi giải thích: "Cho nên huấn luyện viên, ách, chính là sư phụ ta, sư phụ ta dạy ta y học, chính là y thuật nhỉ?"
Có mấy danh từ, Cố Tinh Lãng vẫn là nghe không hiểu, bất quá câu này hắn nghe rõ, thế ngoại cao nhân kia chẳng những dạy Công chúa Điện hạ võ nghệ, còn dạy Công chúa Điện hạ y thuật.
"Ta biết ngươi bị oan." Ngọc Tiểu Tiểu lại tiếp tục nói với Cố Tinh Lãng: "Trước chúng ta đem trị cho tốt vết thương này, sau đó sẽ 'có cừu báo cừu, có oan báo oan."
"Ngài tin ta?" Cố Tinh Lãng hỏi.
Ngọc Tiểu Tiểu gật đầu, nói: "Ngươi là người xấu, ta cũng sẽ không quan tâm ngươi."
Có chút cảm giác xa lạ chạy vào tim Cố Tinh Lãng, có vui vẻ, cũng có chua xót, đến tột cùng là buồn hay vui, trong thời gian ngắn Cố tam thiếu gia không phân biệt được. Lúc này thê tử hắn che bóng ngồi bên cạnh hắn, trên người còn mặc giá y đỏ thẫm, trên vẫn còn chút non nớt, nhưng ánh mắt lại ôn hòa, giống như ánh sáng ấm áp. Cố tam thiếu gia thở dài, nhìn Ngọc Tiểu Tiểu, nói: "Công chúa, cám ơn ngài nguyện ý tin tưởng ta."
"Ta giống như đã gặp ngươi." Ngọc Tiểu Tiểu cẩn thận nhìn khuôn mặt Cố Tinh Lãng, suy nghĩ, tự lẩm bẩm một câu.
Rốt cuộc Cố Tinh Lãng cũng nở nụ cười: "Lúc Công chúa Điện hạ ba tuổi, trong Đế Cung, ta đã gặp ngài." Chính là lần theo mẫu thân vào yết kiến Thái hậu, Thái hậu chọn trúng Cố tiểu tam lang bảy tuổi, tự mình định ra cửa hôn sự này.
Ngọc Tiểu Tiểu thuận miệng hỏi: "Ba tuổi? Khi đó ta nhìn như thế nào?"
Cố Tinh Lãng lắc đầu, nói: "Ta không thấy được Công chúa Điện hạ." Khí đó Công chúa Linh Lung vẫn chỉ là một đứa bé ba tuổi, ngủ say trong ngực Hoàng hậu, bị bọc vải che mặt, Cố Tinh Lãng thật sự không thế rõ Công chúa Điện hạ ba tuổi trông như thế nào.
"Trấn Quốc hầu phủ."
Ngọc Tiểu Tiểu lại tự nói thầm một câu, hơn nữa nhìn chằm chằm Cố Tinh Lãng, cuối cùng cũng nhớ vị này là ai rồi. Sau khi Nữ đế Tàn bạo xưng đế, liền sai người đến núi hoang phía đông Kinh Thành, đào ra mấy bộ hài cốt, lại lệnh cho vài tên cao tăng hành lễ siêu độ cúng bái cho mấy bộ hài cốt đó, rồi hậu táng một lần nữa. Trong đó có một bộ hài cốt được Nữ đế tự tay hạ táng trong Hoàng lăng của mình, để sau này chết có thể cùng huyệt (mộ), người kia gọi là Cố Thanh Huy.
"Cố Thanh Huy là ai?" Ngọc Tiểu Tiểu hỏi Cố Tinh Lãng.
Chân mày Cố Tinh Lãng vặn lại, nói: "Thanh Huy là tên chữ của ta." Chuyện như vậy, trước khi xuất giá, cũng không có ai nói cho Công chúa một tiếng sao?
"Cho nên Cố Thanh Huy cũng là tên của ngươi?" Ngọc Tiểu Tiểu hỏi.
"Đúng." Cố Tinh Lãng gật đầu.
Ngọc Tiểu Tiểu giơ tay lên sờ soạng đầu Cố Tinh Lãng, nàng nhớ lúc bộ hài cốt lấy ra từ trong núi hoang, đầu hài cốt này chính là bị người đóng vào vài cây đinh dài, ý để người chết vĩnh viễn không siêu sinh.
"Sao vậy?" Cố Tinh Lãng hỏi Ngọc Tiểu Tiểu, hắn ngược lại không thể nhúc nhích, chỉ có thể nằm một chỗ, búi tóc rối loạn.
"Không có chuyện gì." Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Ngươi còn sống thật tốt."
Cố Tinh Lãng do dự một chút, đưa tay phủ lên mu bàn tay của Ngọc Tiểu Tiểu, thấp giọng nói: "Cám ơn."
"Cuộc sống sẽ tốt." Bản thân Ngọc Tiểu Tiểu vẫn như kiếp trước, hôn lên trán Cố Tinh Lãng một cái, ngữ điệu vui vẻ nói: "Cố Tinh Lãng, ta cho ngươi biết nha, có một số việc là mệnh trung chỉ định ()."
()mệnh trung chỉ định: vận mệnh đã định
Nữ đế Tàn bạo và vị tam lang Cố gia sinh không thể cùng cầu, chết cũng không thể cùng huyệt, mà lúc này, nàng mới đến, liền cùng vị này kết làm vợ chồng, tiếc nuối kiếp thứ nhất của Nữ đế tàn bạo cứ như vậy mà viên mãn, Ngọc Tiểu Tiểu tin, nàng ở cái thế giới này sẽ ngày càng tốt, nhất định sẽ không bi thảm đi trên con đường của Nữ đế Tàn bạo.
_____
Vì hai người Lãng ca và Tiểu tỷ có chút cảm giác ấy ấy, nên từ chương sau, Nuy sẽ đổi cách xưng hô giữa hai người là ta - chàng và ta - nàng nha