Hãn Thích

quyển 1 chương 193-1: muốn thống trị thiên hạ sao?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Mạnh Ngạn, cháu cho rằng trận chiến giữa Viên Tào khoảng bao lâu nữa sẽ bắt đầu?

Tuân Kham quay lưng về phía Lưu Sấm sâu kín hỏi. Đột nhiên lão cảm thấy có chút mất mát, bởi vì lão phát hiện, nhiều năm qua lão dùng hết trí lực làm người phụ tá, không ngờ lại bị bại dưới tay một đối thủ.

Đương nhiên Tuân Kham sẽ không hoàn toàn tin tưởng những lời của Lưu Sấm, nhưng không hề nghi ngờ, buổi nói chuyện cùng Lưu Sấm đã mang lại cho lão sự khích động rất sâu như vậy.

Lưu Sấm cũng nói luôn:

- Đợi lúc Tào Tháo dẹp yên bốn bề chính là lúc giao tranh của Viên Tào.

- Như vậy phải đợi bao lâu?

- Ba năm hay năm năm cũng chưa chắc lắm.

Lưu Sấm sẽ không ngốc đến nỗi nói với Tuân Kham năm Tào Tháo cùng Viên Thiệu giao tranh. Nếu hắn nói ra lời này không chừng Tuân Kham sẽ không tin hắn mà ngược lại còn hoài nghi hắn. Hôm nay hắn nói thẳng ra những chuyện này với Tuân Kham đương nhiên có mục đích.

Nói đến bảy phần là được nói thêm nữa kết quả sẽ ngược lại với mong muốn … Lưu Sấm nhìn bóng lưng của Tuân Kham, trong lòng cảm giác có chút lo lắng nhưng những chuyện nên nói hắn đã nói, Tuân Kham xem hắn như người thân hắn cũng không muốn Tuân Kham cuốn vào cơn lốc đó.

- Ba năm hoặc năm năm gì sao?

Tuân Kham đang lầm bầm nhẩm tính. Lão đột nhiên xoay người nhìn Lưu Sấm nói:

- Những lời này cháu tự suy nghĩ hay ai nói với cháu?

- Tự cháu phán đoán.

Tuân Kham thở dài một hơi gật đầu nói:

- Trước khi chưa biết chính xác, tạm thời cháu không nên nói đến, nhưng cháu nói thời gian khoảng ba năm năm năm, thật ra trước kia Tự Công Dữ cũng phán đoán tương tự. Y cho rằng giữa Viên Tào sớm muộn cũng có một trận giao chiến, cũng nói có thể là ba hay năm năm nữa.

- Tự Công Dữ?

Lưu Sấm ngẩn ra, trong đầu chợt hiện lên một cái tên.

- Lão đại nhân nói Tự Công Dữ chính là Tự Thụ Tự tiên sinh đó sao?

Mặt Tuân Kham hiện lên nụ cười cổ quái, lão gật gật đầu nói:

- Mấy năm nay cháu phiêu bạt khắp nơi, trải qua khá nhiều khổ cực, nhưng đối với chuyện thiên hạ dường như biết khá nhiều. Ta tưởng rằng cháu ở Từ Châu sẽ không biết Tự Thụ lão nhân, lại thật không ngờ … Năm trước ta cùng Tự Thụ uống rượu ở Quảng Tông đã nói qua. Trước đây lão cũng từng hướng Viên Công đề nghị ngay lập tức chinh phạt Tào Tháo … Đáng tiếc, khi nghe hắn nói vậy, Viên Công vẫn không nghe theo chủ ý của hắn, ngược lại cho rằng Tào Tháo không đáng lo nghĩ. Sau mấy lần thử, kết quả càng làm Viên Công không muốn giao tranh cùng Tào Tháo.

Người mà Viên Công lo lắng chính là Dịch Kinh Công Tôn Toản.

Lưu Sấm biết rằng Tuân Kham nói đúng một câu: Nhiều mưu vô đoạn! Hắn không nói gì thêm. Trong lòng lại cảm thấy có chút hoảng sợ vì hắn biết giữa Viên - Tào tất có một trận chiến chính vì xuyên thời gian mà biết được.

Nhưng Tự Thụ có thể suy đoán được trong ba năm Viên Tào tất có một trận giao tranh chính nhờ vào thực tài của lão, lão tin tưởng dưới tay Tào Tháo sẽ có người cũng nghĩ ra được kết quả này tỷ như Tuân Úc, tỷ như Quách Gia … Hoặc cũng bao gồm cả ở Uyển Thành có những độc sĩ quy hàng, Giả Hủ.

Nghĩ đến đây, Lưu Sấm không khỏi sự hoảng sợ của mình. Thủ hạ của Tào Tháo đều là những người tài giỏi, nào là Tuân Úc, Quách Gia đều là những người tài trí hơn người.

Còn hắn thì sao? Gia Cát Lượng còn khá nhỏ chưa phải là đối thủ của những người này, Trần Kiểu, Trần Quần thì cũng không thể nào bằng được. Với tình hình thế này làm cách nào có thể đối kháng được với Tào Tháo? Còn phương diện võ tướng Lưu Sấm không thiếu người nhưng quân sư thì không đủ.

Ánh mắt hắn đột nhiên dừng lại trên người Tuân Kham. Ấn tượng của Lưu Sấm đối với Tuân Kham không phải là quá sâu sắc, có thể nhận ra, lão cũng là một trong số ít quân sư của Viên Thiệu.

Trong lịch sử thanh danh của Tuân Kham không được ghi lại nên ấn tượng trong đầu Lưu Sấm không hiện ra. Nhưng cũng không thể phủ nhận nếu Tuân Kham có thể cùng ngồi với Tự Thụ thì có thể thấy được tài trí của lão cũng không thua kém Tự Thụ là mấy.

Nếu lão nguyện giúp hắn …

- Mạnh Ngạn đang suy nghĩ gì thế?

- Việc này … Lưu Sấm suy nghĩ một chút liền hạ giọng nói:

- Lão đại nhân, người có thể bằng lòng giúp cháu không?

- Hả?

- Sau khi gia phụ qua đời, trừ thúc phụ Lưu Dũng thì trên đời này ta không có người thân nào nữa. Tuy cậu của cháu là Chung Diêu có thể suy nghĩ đến tình cảm cũ mà có thể giúp một hai lần, nhưng ông ấy dù sao cũng băn khoăn lo nghĩ tương lai của Chung thị, không có ý đi cùng cháu. Cháu rất muốn người giúp cháu, nếu không, cháu chỉ sợ không lâu lắm, cháu sẽ phải quyết chiến với Tào Tháo.

- Hả?

Ánh mắt Tuân Kham đang cân nhắc, nhìn Lưu Sấm không nói được lời nào.

Ánh mắt của Lưu Sấm thản nhiên nói:

- Cháu cùng Lã Bố kết đồng minh nhưng ta hiểu được Hao Hổ cũng không phải người có thể phó thác được. Từ Châu là nơi tứ chiến, căn bản cũng chưa đủ để sống yên ổn, còn ở Bắc Hải Đông Lai bốn bề toàn địch, nhìn bề ngoài lúc này cứ tưởng rất thuận lợi nhưng thực tế cháu hiểu rõ, Bắc Hải chẳng khác nào lâm vào vùng đất chết, không có con đường sống, sớm muộn gì cũng thất bại.

Vẻ mặt Tuân Kham hiện lên chút ôn hòa.

Lão thở dài nhỏ giọng nói:

- Tử Kỳ có đứa con tài giỏi như vậy có thể yên lòng nhắm mắt rồi.

Nói xong lão xoay người lại ngồi xuống, ra hiệu cho Lưu Sấm cũng ngồi xuống:

- Kỳ thật ta luôn lo lắng cháu sẽ đắc ý vừa lòng. Cháu sẽ cảm thấy hài lòng về mọi chuyện, không học hỏi nên kiến thức sẽ không đủ. Cho nên ta sợ ngươi sau khi chiếm giữ Bắc Hải và Đông Hải sẽ cảm thấy tự mãn tuy nhiên hiện tại xem ra ta dường như đã xem thường cháu, hẳn cháu đã ý thức được có được Bắc Hải cũng không thể nào sống yên được cho nên lần này cháu cam tâm tình nguyện đến Lâm Truy, lại không sợ mà đắc tội với Tam công tử nói thẳng ra cháu muốn mượn cơ hội này để được việc …

Lưu Sấm im lặng một chút gật đầu thừa nhận.

- Mạnh Ngạn, năm đó ta với cha cháu có ước hẹn thông gia, cháu sẽ là con rể ta. Ta sao lại không quan tâm đến cháu chứ? Chỉ có điều ta không biết trong lòng cháu thật sự đang nghĩ gì? Ít nhất có suy nghĩ thế nào?

Lưu Sấm cũng không vội trả lời, chỉ trầm tư không nói. Còn Tuân Kham dường như cũng không cần hắn trả lời, lẩm bẩm nói:

- Bắc Hải nhìn hoang vắng, nhưng thật ra có mối liên quan hệ trọng. Từ Bắc Hải có thể thẳng vào Từ Châu rồi sau đó uy hiếp Tào Tháo nên làm sao Tào Tháo để người ngoài trấn giữ Bắc Hải? Người ta nói "giường bên cạnh không cho người khác ngủ ngáy" là vậy. Cho nên Tào Tháo nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ cho cháu nếu cháu ở lại Bắc Hải, chớ đừng nói chi là thân phận Hoàng thúc này cũng khiến hắn kiêng kị.

Cháu có ba con đường có thể lựa chọn, một là cháu cúi đầu trước Tào Tháo, trả lại hai quân rồi sau đó tiến về Dĩnh Xuyên, từ nay về sau đóng cửa làm một phú ông. Như thế ta tin tưởng cháu sẽ được an toàn … Tuy nhiên, ta biết cháu không muốn.

Lưu Sấm không nói gì vẫn cúi đầu như trước.

- Con đường thứ hai cháu quy thuận Viên Công. Viên Công là đại tướng quân có được Tứ Châu sẽ rất vui mừng tiếp nhận cháu đến. Chỉ có điều vừa rồi cháu lại thấy Viên Công không tốt cho nên ta đoán cháu cũng không thích biện pháp này chớ đừng nói với một người có dã tâm như cháu đương nhiên sẽ không cam lòng.

Lưu Sấm đưa tay sờ mũi mỉm cười.

Tuân Kham thở dài nói:

- Mạnh Ngạn, muốn thống trị thiên hạ sao?

- Dạ?

Tuân Kham khẽ mỉm cười hạ giọng nói:

- Con đường thứ ba chính cháu tìm nơi an toàn mà đến sau đó phát triển lớn mạnh, đợi thời cơ chín mùi sẽ hành động. Tuy nhiên con đường này cũng rất gian nan, cực kỳ nguy hiểm … Mạnh Ngạn, cháu đã chuẩn bị tinh thần chưa?

Thống trị thiên hạ ư? Suy nghĩ của Lưu Sấm đã nhanh chóng bị những lời nói này của Tuân Kham làm rối loạn.

Hắn ngẩn đầu nhìn Tuân Kham.

- Tốt lắm, ta biết cháu có nghĩ đến.

Tuân Kham đứng dậy đi đến bên cạnh Lưu Sấm đặt tay trên vai hắn nói:

- Năm đó ta có hứa với Tử Kỳ, nhất định ông ta cũng muốn ta có lựa chọn như vậy. Mạnh Ngạn suy nghĩ của cháu ta hiểu được, cũng vẫn lời nói lúc trước, cháu là con rể ta, ta sẽ giúp đỡ cháu … Thanh Châu phồn hoa lại chuẩn bị chịu chiến tranh loạn lạc. Tiền thuế ở Ký Châu thu vào khá nhiều nhưng lại nằm hết trong tay Viên Công … Quang Trung đổ nát, Tịnh Châu hoang vắng, ta nghĩ cháu cần lúc này là người … Ha ha.

Ánh mắt Tuân Kham sáng quắc chăm chú nhìn Lưu Sấm.

Mặc dù lão không nói ra đáp án nhưng đã nói rõ đáp án. Viên Thiệu có được tứ châu, lão nói Tam Châu đều không thể được duy chỉ còn một nơi, đó cũng chính nơi mà Lưu Sấm suy nghĩ.

Lưu Sấm cười nhẹ nhàng gật đầu.

- Nơi đó cũng không yên ổn. Lão đại nhân, hiện nay trên đời này nơi nào có thể sống yên ổn?

Tuân Kham sửng sốt không kìm được cũng cười. Đúng vậy, hiện nay trên đời này làm sao có thể có một nơi thanh tĩnh chứ!

- Thôi được, ta theo cháu đánh cuộc một lần. Tuy nhiên hôm nay cháu đã gây ra khá nhiều chuyện rồi tuyệt đối trong thời gian này cháu chỉ ở nhà không đi lung tung mà gây loạn, đợi sau khi trận chiến này chấm dứt Đại công tử sẽ tự trình báo công trạng của cháu, đến lúc đó chúng ta thảo luận tiếp.

- Chất nhi hiểu rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio