Hãn Thích

quyển 1 chương 201-2: đầy tớ nhỏ không đủ cùng mưu (2) (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lưu Sấm mỉm cười, chỉ lẳng lặng nhìn y phát tiết nỗi lòng, không mở miệng xen ngang.

Đầu óc Hạ Hầu Lan có chút choáng váng, chỉ tay về phía Lưu Sấm, nói:

- Lưu Mạnh Ngạn, ta biết ngươi. Ngươi cuộc đời nhiều nhấp nhô. Lúc nhỏ cũng trải qua không ít kiếp nạn. Nhưng ngươi nói xem, nếu ngươi không phải là hậu duệ của Trung Lăng Hầu, không phải là dòng họ Hán thất, liệu ngươi có thành tựu như ngày hôm nay không?

Thằng nhãi này say rượu cái, tính tình càng thêm khó chịu.

Lưu Sấm uống một ngụm rượu, cười ha hả nói:

- Hành Nhược, ngươi nói không sai. Nếu như ta không phải là hậu duệ của Trung Lăng Hầu, không phải là dòng họ của Hán thất, khả năng lúc này ta còn đang phiêu bạt bốn phía. Có khả năng sa vào đám sơn tặc đạo phỉ. Nhưng ta không giống với ngươi. Ít nhất ta sẽ không như ngươi, chỉ biết phàn nàn, chỉ biết thở dài. Nhớ ngày đó, ta mới đi ra từ huyện Cù, bên cạnh bất quá chỉ có ba mươi sáu người. Lúc ấy cả quận Đông Hải, thậm chí hơn phân nửa Từ Châu đều muốn tiêu diệt ta. Nhưng ta chưa từng buông tha, một đường giết tới, theo Từ Châu đến Dương Châu. Theo Dương Châu đến Dự Châu. Lại từ Dự Châu giết quay về Từ Châu, cuối cùng dừng chân ở Thanh Châu.

Lúc mới bắt đầu, ta còn mê mang hơn ngươi. Nhưng ta không chán chường. Chỉ cần có cơ hội, ta nhất định sẽ nắm chặt lấyAi dám ngăn cản tiền đồ của ta, ta liền một đao giết chết y. Ta dám đối đầu với người trong thiên hạ, Hành Nhược, ngươi có đảm lượng đó không?

- Ta

Lưu Sấm đứng lên, cất cao giọng nói;

- Đại trượng phu sống ở trên đời, khó tránh khỏi có lúc thất bại. Cổ nhân từng nói, nhân sinh có mười phần không như ýNhưng mặc kệ như thế nào, luôn luôn có một phần như ý cho ngươi. Ngươi nhìn ngươi xem, từ nhỏ có bạn tốt làm bạn, gặp được danh sư, luyện thành một thân võ nghệ cao cường. Cơ duyên như vậy, có mấy người có được? Nhưng ngươi lại không biết quý trọng mà xuống núi sớm, cho rằng đã tới lúc kiến công lập nghiệp.

Ngươi chỉ vừa gặp chút ngăn trở, lại buồn bã tự kỷ. Đoạt công huân của ngươi thì như thế nào? Điều này nói rõ công lao của ngươi còn chưa đủ lớn, chưa đủ bắt mắt.

Nếu không Thuần Vu Quỳnh sao dám chiếm lấy công lao của ngươi? Ngươi nói trận chiến nào ngươi cũng xông lên đầu. Nhưng ta hỏi ngươi, ngươi đã giết qua mấy tên trộm cướp? Những thứ khác không nói, vừa rồi ngươi nên lên những tên đầu lĩnh Lưu Thạch, Long Giác, Quách Đại Hiền, Lý Đại Mục, nhưng có người nào chết trong tay ngươi chưa? Ngươi giết vài tên vô danh tiểu tốt, thì hảo hán cái nỗi gì? Có bản lĩnh thì giết Lưu Thạch, giết Thanh Long Giác, giết Quách Đại Hiền, giết Lý Đại Mục điTa cũng không tin, Viên Thiệu còn không để mắt tới ngươi. Nói cho cùng, đều là bản lĩnh của ngươi chưa đủ, đáng đời bị người ta áp chế.

- Ngươi

Hạ Hầu Lan vừa nghe, liền nổi trận lôi đình.

- Không phải như lời ngươi nói!

- Tốt, vậy chúng ta không nói lúc ngươi làm thủ hạ cho Viên Thiệu, mà nói ngươi ở quận Thái Sơn.

Cái tay Lã Càn, tuy ta chưa từng gặp qua y, nhưng ta biết, y cũng không phải là hạng tiểu nhân chỉ biết cướp công lao của người khác. Nhưng vì sao ngươi còn chưa thể quật khởi? Không được Lã Càn coi trọng? Nói cho cùng, chính là do bản lĩnh của ngươi chưa đủ, đảm lược chưa đủ. Có bản lĩnh thì ngươi đã biết lai lịch của ta rồi, có bản lĩnh thì ngươi đã đoạt được một huyện thành rồi. Đang là thời loạn thế, chính là lúc đại trương phu giết người lập công. Nhưng ta chưa từng nghe nói qua ngươi giết được một kẻ nào ra hồn.

Hành Nhược, đừng nói người khác không coi trọng ngươi. Nói cho cùng, là do bản lĩnh của ngươi chưa đủ, đảm lượng không lớn.

- Ngươi nói bậy!

Hạ Hầu Lan nổi giận đứng dậy, hai tay nắm lấy bàn ăn, vung mạnh một cái. Đồ ăn trên bàn lập tức rơi vãi đầy đất. Y cũng không hề cố kỵ, vung bàn ăn đánh về hướng Lưu Sấm.

Lưu Sấm vừa thấy, cũng không kinh hoàng, thuận tay cầm bàn ăn bên cạnh, đỡ một chiêu công kích của Hạ Hầu Lan. Chợt nghe một tiếng bồng lớn, hai bàn ăn đập vào nhau, liền vỡ thành nhiều mảnh. Lưu Sấm cất bước tiến lên, bắt lấy cánh tay của Hạ Hầu Lan, rồi vung mạnh một cái, Hạ Hầu Lan liền ngã sóng soài xuống mặt đất.

- Hành Nhược, không phải ta khinh thường ngươi. Nhưng những người như ngươi, cho dù là mười người, trăm người ta cũng không sợ.

Đại trượng phu sống trên đời, thắng không kiêu, bại không nản, mới có thể thành tựu sự nghiệp Nhưng quan trọng nhất, chính là khi cơ hội tới trước mắt, nhất định phải nắm chặt lấy. Nếu không phải ta nắm chặt cơ hội, cho dù ta là hậu nhân của Trung Lăng Hầu, có ai sẽ xem ta là Hoàng thúc của Đại Hán. Cơ hội đến trước mặt mà không biết nắm lấy, lại phàn nàn ông trời bất công, chỉ có người nhu nhược mới làm vậy Hạ Hầu Lan ngã xuống đất, một hồi hoảng hốt.

Lời của Lưu Sấm như văng vẳng trong tai y. Y giãy dụa đứng lên, chỉ tay về phía Lưu Sấm, trợn mắt nhìn nửa ngày, lại đột nhiên ngã xuống đất.

- Công tử, ngài không sao chứ?

Sầm Bích chạy từ ngoài vào. Nhưng khi y chứng kiến đồ ăn vương vãi khắp đất, liền ngây ra như phỗng, sau nửa ngày không nói lên lời.

Lưu Sấm mỉm cười, ra hiệu cho Sầm Bích.

- Ngươi sai người quét dọn chỗ này, rồi ném cái tên quỷ xui xẻo này vào trong sương phòng, để cho y ngủ một giấc. Ngày mai khi y tỉnh dậy, nếu như y muốn rời đi, thì cứ kệ y.

Lưu Sấm dứt lời, đi tới chỗ ghế dựa, cầm lấy cuốn Xuân Thu, chắp tay đi về hướng hậu viện. Sầm Bích nhìn bóng lưng của Lưu Sấm, lại nhìn Hạ Hầu Lan say tới rối tinh rối mù, đột nhiên bật cười, gọi hai thủ hạ tới khiêng Hạ Hầu Lan đi.

- Thằng nhãi này, coi như ngươi may mắn. Lão tử cùng công tử bôn tập Bàn Dương, đánh lớn Nguyên Sơn, trải qua nhiều nguy hiểm mới được công tử coi trọngCon mẹ ngươi làm tù binh, lại được công tử vừa ý, đúng là may mắn mà. Thực không biết, người này còn sính cường cái gì không biết? Chỉ tự chuốc lấy khổ mà thôi.

Sầm Bích nói, thở dài một tiếng.

Chỉ có người khí độ như công tử, mới chứa được một người bừa bãi như ngươi.

Nếu là Đại công tử hoặc Tam công tử, thằng nhãi ngươi, chỉ sợ đầu đã sớm rơi xuống đất … Hạ Hầu Lan mơ mơ màng màng tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt.

Toàn thân không có chỗ nào không đau, xuong cốt như bị rã ra vậy. Y trở mình ngồi dậy, nhịn không được nhe răng nhếch miệng. Con mẹ nó sao toàn thân đều đau như bị người đánh một trận vậy nhỉ.

- Công tử, ngài đã tỉnh lại?

Một thanh âm nhỏ nhẹ vang lên.

Hạ Hầu Lan vội quay đầu lại, thầy một thiếu nữ mặc quần vải đứng ngoài cửa phòng, tay cầm chậu nước, chính đang nhìn y.

- Cô là

- Nô phụng mệnh của Lưu công tử, đặc biệt tới hầu hạ công tử. Ngày hôm qua công tử uống nhiều rượu, chắc đang khó chịu. Nô đã nấu xong bát canh giải rượu, công tử đi rửa mặt trước đi, đợi nô mang canh tới.

Thanh âm nhỏ nhẹ, nghe rất thoải mái.

Hạ Hầu Lan giãy dụa đứng lên, nhịn không được hỏi:

- Sao ta cảm thấy cả người đều đau, không biết đã xảy ra chuyện gì?

Tiểu tỳ nữ vừa nghe, liền phì cười.

- Công tử thật biết nói đùa. Tối hôm qua ngài động thủ với Lưu công tử, bị Lưu công tử đánh một trận, lẽ nào ngài đã quên?

Mình động thủ với Lưu Sấm? Hạ Hầu Lan khẽ giật mình, một đoạn trí nhớ mơ hồ chợt xuất hiên trong đầu. Tối hôm qua, Lưu Sấm mời y uống rượu.

Vốn nói ăn uống xong sẽ tiễn y rời đi. Nhưng về sau không biết vì sao, mình lại uống rất nhiều rượu, sau đó gây gổ với Lưu Sấm.

Nội dung cuộc nói chuyện, y nhớ không rõ ràng lắm. Chỉ nhớ mang máng Lưu Sấm đã nói một câu rằng: "Khi cơ hội tới trước mặt, nên nắm chắc lấy" Trong lòng Hạ Hầu Lan không khỏi vừa động.

Y tắm rửa rửa mặt sạch sẽ, rửa mặt xong, lại uống bát canh tỉnh rượu của tiểu tỳ nữ, chợt hỏi:

- Xin hỏi, hiện giờ Lưu công tử đang ở đâu?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio