Đao chùy giao chiến trên không trung, khiến những đốm lửa nhỏ văng khắp nơi. Những cú va chạm hung mãnh, nhưng không phát ra nửa tiếng động, thế cho nên những kẻ chung quanh, vẫn cho rằng lỗ tai mình đã điếc rồi!
Lưu Sấm và Quan Vũ giao qua, sau khi ngựa chạy được vài chục bước thì thúc ngựa xoay quanh. Trong đêm đen không thể nhìn rõ khuôn mặt của hai người đó, chỉ có hai người họ là rõ, lần giao chiến vừa rồi, làm chấn động lòng người. Quan Vũ đao thế rất mạnh, nhìn qua dường như là kiên cường đến cực điểm. Nhưng khi đao chùy tương giao trong nháy mắt, Lưu Sấm lại có cảm giác vô cùng kì quái dường như đã bị đánh hụt. Trên miệng đao dường như ẩn chứa một lực kì bí, dẫn Bát Âm chùy đi về phía trước…ngay tại lúc sức lực của Lưu Sấm tiêu hao, lại đột nhiên xuất hiện một khả năng có thể dời non lấp biển.
Cũng may vào lần giao chiến với Hoàng Trung, Lưu Sấm đột phá Long Xà Biến, lĩnh ngộ được sự cương nhu ảo diệu. Một đao kia của Quan Vũ trong cương có nhu, lộ ra vô cùng biến hóa. Nếu không phải Lưu Sấm phản ứng nhanh nhạy, một đao vừa rồi kia rất có thể không đỡ được…Lần trước chạm mặt Quan Vũ lần trước, người này đạt được tầng Luyện Thần.
Nhoáng một cái đã hai năm, tuổi của Quan Vũ càng lúc càng lớn, nhưng đạo pháp này lại ngày càng tinh diệu. Lưu Sấm bị dọa đến mức vã cả mồ hôi, nhưng trong lòng lại có chút hưng phấn. Không sai, cho dù vừa rồi hắn chỉ đứng ở thế hạ phong, nhưng dù sao cũng đã ngăn trở được đao kia của Quan Vũ. Phải biết rằng từ khi Lưu Sấm tái sinh tới nay, lần chịu thiệt lớn nhấy chính là lần ở dưới núi Giới Bài quận Quảng Lăng bị Quan Vũ gây thương tích. Lần đó, hắn thậm chí còn không ngăn nổi một đao của y.
Nhưng lần này, hắn không những chặn được sự công kích của Quan Vũ, còn có thể phản kích đúng lúc. Tuy rằng đững ở thế yếu, nhưng trong lòng Lưu Sấm hiểu rằng, Quan Vũ cũng không thấy thoải mái gì…
Sau khi Quan Vũ quay đầu ngựa, sắc mặt có chút khó coi.
Chỉ có điều trong đêm tối nên không nhìn ra sự thay đổi của sắc mặt y.
Phát chùy kia của Lưu Sấm giờ sao lại có chút diệu ảo, công lực đạt đến mười phần, gần như lao thẳng lên người Quan Vũ. Nửa người bên cầm đao của Quan Vũ gần như mất cảm giác, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Đồng thời, y càng cảm thấy giận dữ! Nhớ ngày đó Lưu Sấm đến một đao cũng không tiếp nổi, mà nay chẳng những đỡ được một đao của y, còn khiến y cảm thấy vô cùng khó chịu…Đối với kẻ tâm cao khí ngạo như Quan Vũ thì sao có thể chấp nhận được. Nhìn thấy Lưu Sấm thúc ngựa quay lại, trong lòng Quan Vũ sát khí càng tăng.
- Nhóc con, chùy giỏi!
Quan Vũ quát lớn một tiếng, phóng ngựa đánh tới. Mặt Lưu Sấm cũng không hề đổi sắc, liền đưa chùy lên tiếp chiêu, đại chiến với Quan Vũ. Chỉ là lần này, cả hai người đều trở nên cẩn trọng hơn một chút. Đại chùy của Lưu Sấm bỗng nhiên đánh rộng ra, nó linh hoạt và nhẵn nhụi như đại thương; đao trong tay Quan Vũ cũng tung bay, biến hóa nhanh chóng. Hai con ngựa cũng giằng co nhau, Tượng Long liên tiếp đá chân, chiến mã của Quan Vũ cũng không chút nào yếu thế. Chợt nghe tiếng leng keng một hồi không dứt, trong chớp mắt Lưu Sấm và Quan Vũ đã đấu mười mấy hiệp, nhưng vẫn bất phân thắng bại.
Xa xa, Lưu Bị nhìn thấy Quan Vũ và Lưu Sấm vẫn bất phân thắng bại, cũng cảm thấy khó chịu. Hai tay y cầm Thư Hùng đại kiếm, rồi hét lớn một tiếng:
- Vân Trường, ta đến giúp đệ một tay!
Quan Vũ đang bất phân thắng bại với Lưu Sấm, nghe được thấy tiếng nói này của Lưu Bị, bỗng thấy hoảng sợ.
- Chủ công, người định tham gia sao?
Nhắc đến, Lưu Bị cũng nam chinh bắc chiến, thân thủ cũng không phải quá kém. Nhưng theo Quan Vũ, sức mạnh của Lưu Bị cũng đã đạt được đến cảnh giới Dưỡng khí…Nhưng dù có đạt tới cảnh giới này cũng khó mà có thể tham chiến? Quan trọng nhất là, Lưu Sấm càng đánh càng hăng, cây chùy lớn trong tay hắn, dường như nhẹ như bấc, có thể dễ dàng quất vào mặt. Cho dù là Quan Vũ, khi đối mặt với hắn cũng cảm thấy có chút khó khăn…
- Đại ca, người đừng tham gia.
Quan Vũ vội vàng lớn tiếng hô, nhưng đã không còn kịp nữa. Lưu Bị giục ngựa đi tới, múa Thư Hùng đại kiếm, lao về phía Lưu Sấm.
Lưu Sấm ở trên ngựa hơi nghiêng người, rất nhẹ nhàng khéo léo tránh được cây kiếm của Lưu Bị…hắn thậm chí còn có cơ hội đánh giá Lưu Bị. Có thể nói rằng, sau khi sống lại trong thời Tam Quốc, đây là lần đầu hắn gặp Lưu bị.
Nghĩ đến cũng thấy thú vị.
Cục diện giữa Lưu Sấm và Lưu Bị sớm đã chuyển thành không chết không ngừng, nhưng hai người này cho đến nay chưa từng gặp mặt.
Khuôn mặt Lưu Bị trắng nõn, ngũ quan thanh tú, dáng vẻ đường đường. Dưới hàm là râu dài, sống mũi thì cao…Vành tai của y rất lớn, rất dày, tuy nhiên không giống như trong Tam Quốc đã miêu tả, nói hai tai của y buông xuống đến hai vai, chỉ có tai heo mới thế! Lưu Bị là người chứ không phải yêu quái, cho nên không thể giống La Quán Trung miêu tả khoa trương đến như vậy. Vành tai lớn mà dày là biểu hiện của phúc khí. Phải nói, phúc khí của Lưu Bị đúng là không tồi. Trong cái thời Tam Quốc mà liên trận liên bại thế này, y quả thật là đã phải khiến những kẻ chư hầu khác phải xuống ngựa, thế nên chỉ có y mới là người mở ra được cục diện kiềng ba chân.
Trong Diễn Nghĩa nói, cánh tay y qua đầu gối, cũng là có chút nói quá. Tuy nhiên, cánh tay của Lưu Bị quả thật rất dài, một đôi Thư Hùng đại kiếm ở trong tay y dường như cũng có uy lực hơn.
Lưu Sấm khen một tiếng, nhưng lại nhân lúc quay người, lấy từ phía lưng ra một cây thương, lật tay lại, ném về phía Quan Vũ. Quan Vũ vội vàng nâng đao lên chắn, nhưng thừa dịp y giơ lên chắn lại, Lưu Sấm đột nhiên quay đầu ngựa, dùng chùy đánh về phía Lưu Bị.
Bát âm chùy lên, bát âm vang.
Lưu Bị vội vàng giơ kiếm chống trả, chợt nghe thấy tiếng răng rắc, đôi bảo kiếm trong tay y trong nháy mắt đã bị chùy của Lưu Sấm đánh gãy. Một luồng sức mạnh lớn ập tới, mắt thấy chùy đã đánh gần đến mình, Lưu Bị không kìm nổi hét to lên:
- Vân Trường, cứu ta!
Lúc này Quan Vũ cũng đã kịp phản ứng, thấy Lưu Bị gặp nguy hiểm, y liền thúc ngựa đi, nâng đao lên đón đỡ.
Cũng phải nói, Quan Vũ quả là khí lực hơn người. Nhưng vấn đề là khí lực hơn người của y phải là đem đi so sánh cùng kẻ nào thì mới có thể biết được…Ít nhất nếu so sánh với Lưu Sấm, về sức mạnh Quan Vũ cũng không chiếm ưu thế.
Đại đao keng một tiếng đã giáng xuống đại chùy của Lưu Sấm, cánh tay của Quan Vũ run lên, đao ở bên tay trái cuối cùng cũng không chịu được nữa, leng keng một tiếng rồi rơi xuống đất.
Lưu Sấm thừa dịp đại đao của Quan Vũ rơi xuống, nhanh chóng lấy tay rút hai quả tiểu thương từ bên hông ra, đánh về phía Lưu Bị. Quan Vũ thấy thế, vội vàng dùng thanh đao bên tay phải để chặn, một quả tiểu thương cũng vì thế mà bị bay ra. Chỉ có điều y đã mất đi một cây đại đao, nên khó lòng mà bảo vệ được Lưu Bị. Lưu Bị bị Lưu Sấm đánh nát đại kiếm, bản thân y cũng chưa hoàn hồn, chỉ thấy một tia sáng lạnh đánh úp lại, y làm theo bản năng là tránh né. Nhưng lại nghe thấy phập một tiếng, quả tiểu thương đó đã giáng xuống đầu vai Lưu Bị. Sức mạnh của tiểu thương là rất lớn, khiến Lưu Bị lập tức ngã xuống ngựa.
Lưu Sấm thấy Lưu Bị ngã xuống, liền tức tốc lao xuống muốn đuổi giết Lưu Bị.
Nhưng lúc này, Quan Vũ cũng đã nổi điên rồi! Thấy Lưu Bị bị thương ngay trước mặt mình, Quan Vũ cảm thấy mặt mũi tối sầm, vô cùng giận giữ. Hai tay y nắm ở chuôi đao, giống như con hổ điên lao đến ngăn Lưu Sấm lại. Cùng lúc đó, hơn mười tên Bạch Mạo tinh binh cũng xông tới, cứu Lưu Bị đi. Chỉ có điều, Lưu Bị bị thương lần này khiến Trương Phi, Quan Vũ rồi ngay cả Trần Đáo đều không có tâm trí nào tái chiến. Trần Đáo chỉ huy quân Tào ngăn Hùng Bi quân lại, Quan Vũ và Trương Phi ở phía sau liều chết che chở để đưa Lưu Bị lùi lại…Hai người cũng chậm rãi theo sau rút đi.
- Trọng Khang, giặc cùng đường chớ đuổi!
Lưu Sấm thấy Hứa Chử còn muốn truy kích nên vội vàng gọi gã lại. Có lẽ sự thật là ông trời không tuyệt đường Lưu Bị, chắc là Lưu Bị còn chưa tới lúc mất mạng. Tóm lại, trong lòng Lưu Sấm hiểu rõ bây giờ không phải là lúc giằng co với Lưu Bị…Hắn và Hứa Chử áp trận, lệnh Cao Thuận, Từ Thịnh và Hạ Hầu Lan thống lĩnh Hùng Bi quân chậm rãi lui về núi Túc Dương, chạy về hướng Lương Thành.
Thật sự Lưu Sấm không dám ham chiến.
Bởi vì sau hắn còn có Lý Điển, Tang Bá và Chu Linh truy kích. Tầm đó cũng khoảng ba bốn vạn quân sĩ, tuy rằng trong tay Lưu Sấm binh lực dồi dào, nhưng cũng không dám trược diện giao tranh với quân địch như vậy.
Nếu thật sự phải đánh nhau…Trong lòng Lưu Sấm hiểu rằng hắn không chiếm ưu thế.
Quân của Lưu Bị lui lại hai mươi dặm, đến bên sông Nghi Thủy mới ổn định trận tuyến.
Một thương đó của Lưu Sấm khiến Lưu Bị bị thương rất nặng. Tiểu thương dài chừng mười cm, đâm vào vai của Lưu Bị cũng khoảng bốn cm…hơn nữa đầu thương còn có móc câu, khiến cho đại phu khi xử lý vết thương đó cũng phải thật cẩn.
Trương Phi và Quan Vũ ở bên ngoài lều cảm thấy lo lắng, bồi hồi.
- Lưu Sấm đáng chết, ta sẽ không buông tha cho hắn đâu.
Quan Vũ nhìn Trương Phi ở đó mà to mồm mắng mỏ, trong lòng ung dung, tuy nhiên không hề mở miệng vặn lại.
“Ngươi không buông tha Lưu Sấm? Vấn đề là, ngươi cũng không có bản lĩnh đó, sao có thể thắng được Lưu Sấm!”
Mặc kệ là thế nào, Trương Phi và y cũng là người trong cùng một trận doanh, hơn nữa Quan Bình cũng đã nói cho Quan Vũ biết, Trương Phi đã từng cứu mạng của y, cho nên Quan Vũ cũng mặc kệ y.
- Nhị ca, sao huynh lại không bảo vệ được cho đại ca vậy, sao lại để huynh ấy ra đánh?
Sau một hồi, Trương Phi cảm thấy có chút vô vị, không kìm nổi liền đứng lên trách cứ Quan Vũ. Quan Vũ vốn không muốn cãi vã với Trương Phi, nhưng nghe y nói như vậy thì Quan Vũ cũng thấy cay mũi, lạnh lùng nói:
- Khi huynh trưởng xông đến, ta cũng đã ngăn cản, ai ngờ huynh ấy rất nhanh đã đến gần đó. Tên Lưu Sấm đó thì sức mạnh hơn người, huynh trưởng sao có thể là đối thủ của hắn?
- Nhưng huynh cũng không nên mở to mắt mà nhìn đại ca bị thương như vậy chứ!
- Ta chưa từng khoanh tay đứng nhìn…ngươi không thấy ta vì cứu huynh trưởng đến binh khí cũng không còn hay sao?
Kì thật, Trương Phi cũng không phải có ý muốn trách cứ Quan Vũ. Chỉ có điều trong lòng gã đã bị dồn nén, chỉ muốn xả một phen…Khi xưa Lưu Sấm kia căn bản còn không phải là đối thủ của gã, mà nay không ngờ đã tài giỏi đến nước này. Trương Phi thầm hối hận, nếu biết thế này, xưa kia ở huyện Cù đã giết chết tên tiểu tử đó cho rồi!
Quan Vũ phản bác khiến trong lòng Trương Phi cảm thấy vô cùng tức giận. Y vừa muốn mở miệng, chợt thấy Quan Bình vội vàng tới:
- Phụ thân, tam thúc…Lý Điển phái sứ giả tới, hỏi chúng ta sao không ngăn Sấm tặc lại.
Trương Phi nghẹn lại một hơi, đang không biết nên tìm ai trút hết. Nghe thấy Quan Bình nói vậy, cuối cùng không kìm nén được thêm nữa, tức giận quát mắng:
- Lý Man Thành binh hùng tướng mạnh mà còn không ngăn nổi Sấm tặc, lại còn mặt mũi nào đến chất vấn chúng ta? Hay là Lý Man Thành tưởng rằng chúng ta dễ bắt nạt hay sao? Mọi chuyện diễn biến đến nước này, nhất định phải có một kẻ đứng ra gánh tội. Dù sao, mặc kệ ngươi tìm ai gánh tội, muốn huynh đệ của ta đứng ra gánh tôi, chuyện đó đừng có mơ.
Quan Vũ nghe xong, cũng không khỏi tức giận. Mọi chuyện thành ra như vậy, đâu có ai muốn…Nhưng Lý Điển cũng không ngăn nổi Lưu Sấm, dựa vào cái gì mà dám gây phiền toái cho huynh đệ chúng ta?
Nghĩ đến đây, y hừ lạnh một tiếng:
- Thản Chi, con hãy về nói với Lý Điển, nếu y muốn khởi binh hỏi tội, thì hãy phóng ngựa đến đây!