Kiếm khí sáng rực đánh úp lại, như một con rắn màu bạc. Hơn nữa, kiếm khí kia công chính bình thản, không mang theo chút sát khí nào, phảng phất như ẩn nấp trong không trung lúc ẩn lúc hiện. Nếu không phải Lưu Sấm đã đến cảnh giới Luyện Thần, căn bản là không phát hiện được. Cùng với việc Long Xà Biến của hắn đã luyện đến Đại thành cảnh giới, không biết chừng lúc này đã là một cái xác chết.
Thân thể té ngã về phía sau, chân mắc vào án thư, Lưu Sấm hét lớn một tiếng, án thư nặng trịch văng lên bay vào không trung. Chỉ nghe một thanh âm răng rắc vang lên, án thư nặng đến chừng năm mươi cân kia lại bị kiếm quang bổ ra.
(một cân Trung Quốc bằng gram, nên án thư kia nặng kg)
Tuy nhiên, cũng chính là bởi vì điều này, nên kiếm quang trong không trung dừng khựng lại. Chỉ có điều trong chớp nhoáng tạm dừng, sau khi Lưu Sấm ngã ngửa xuống đất, thuận thế như một con lật đật tròn ủng lăn đến mấy vòng, đã nguy hiểm lại càng nguy hiểm hơn, tránh đi mấy đạo kiếm quang.
Cự Khuyết kiếm trong cũng nhân cơ hội này xoạt một tiếng rút ra.
Lưu Sấm lớn tiếng quát:
- Kẻ nào dám đến đây ám sát?
Một kiếm thất bại, thích khách kêu nhẹ một tiếng, hiển nhiên cảm thấy kinh ngạc khi Lưu Sấm có thể tránh thoát kiếm này. Bóng người chợt lóe, một lão nhân áo đen đứng trước mặt Lưu Sấm. Đối mặt với một Lưu Sấm mạnh mẽ như sư tử, lão nhân kia lại không hề căng thẳng chút nào. Trong tay tùy ý cầm một thanh trường kiếm chói lọi, cả người thanh thản nhàn nhã, dường như không hề đề phòng.
Nhưng loại nhàn nhã không đề phòng này lại khiến Lưu Sấm có một áp lực rất khó hiểu. Hắn không kìm nổi nuốt nước miếng, theo bản năng nắm chặt trong tay Cự Khuyết kiếm nhìn lão nhân kia đánh giá một phen.
Lão nhân kia tuổi tác chừng sau mươi, mái tóc bạc dài búi lại, hai mắt sáng như sao. Làn da lão trắng bóc, trên mặt không hề có dấu vết của năm tháng nhưng phong phạm thì không thể nén xuống. Có thể nhìn ra lão nhân kia khi còn trẻ nhất định là một tuyệt thế mỹ nam. Hơn nữa lão lại không bừng bừng sát khí như những thích khách bình thường. Lão đứng đấy, thật giống như một người đọc sách, trong nét nho nhã lại toát ra nét uy nghiêm thản nhiên.
Lão nhân cũng từ trên xuống dưới đánh giá Lưu Sấm, ánh mắt cuối cùng rơi vào Cự Khuyết kiếm trong tay Lưu Sấm:
- Cự Khuyết?
- Ngươi là ai?
Lưu Sấm cảm thấy vô cùng khẩn trường, giọng nói của lão nhân kia rất nhanh nhã nhưng lại có một cảm giác rất bí hiểm. Loại cảm giác này hắn đã từng thấy trên người Lưu Dũng, Lã Bố, Trương Phi. Nhưng cùng với việc công lực của Lưu Sấm từ từ cao thâm, đám người Lã Bố đã không còn mang đến cho hắn loại áp lực này nữa.
Nhưng lão nhân kia lại làm cho hắn dường như trở về khoảng thời gian ở huyện Cù, cái cảm giác bất an khi đối mặt với Trương Phi. Với tình huống này chỉ có một cách giải thích, đó là công lực của lão nhân trước mắt đã vượt qua Lưu Sấm. Nhưng Lưu Sấm lại không nhớ ra được, cuối thời Đông Hán còn có ai có thể dũng mãnh hơn Lã Bố Triệu Vân.
- Kiếm tốt!
Lão nhân thở dài, ánh mắt rơi trên người Lưu Sấm, lại không trả lời câu hỏi của Lưu Sấm mà lạnh nhạt nói:
- Năm đó Trung Lăng Hầu từng nói, Long Xà Biến tổ truyền của Lưu gia là tuyệt thế đương thời. Đáng tiếc lại không có ai luyện thành, ta vẫn là vô duyên lĩnh giáo sự lợi hại của nó. Vốn tưởng rằng cả đời này không thể lĩnh giáo. Không ngờ Long Xà Cửu Biến này đến nay lại có người kế tục. Xem hoàng thúc khí huyết tràn đầy, như vậy nhất định đã luyện thành Long Xà Biến... Long Xà Cửu Biến duy nhất phải cần một thời gian dài kiên trì tập luyện mới có thể đột phá Bình cảnh. Không chỉ cần phải khổ luyện ngoại công, còn phải có công phu dưỡng khí vô cùng tốt, nếu không bỏ ra một hai chục năm thì đừng mơ mà đột phá. Đáng tiếc lại không có cơ hội lĩnh giáo sự lợi hại của Giao Long biến…
Lưu Sấm nghe vậy, giật nảy mình, một trận lạnh run…Lão nhân kia lại quen thuộc Long Xà Cửu Biến đến vậy đích thật là có chút ngoài dự liệu của Lưu Sấm.
- Lão đến tột cùng là thần thánh phương nào?
- Một lão hủ, tiện danh không đáng nhắc đến. Hôm nay ta đến là muốn lấy cái đầu trên cổ ngươi… Lưu hoàng thúc. Ta và ngươi không thù không oán, ngược lại năm ấy ta còn được lệnh tôn chiếu cố. Nhưng ta lại không thể không giết ngươi. Đợi sau khi ta giết ngươi, lấy đầu ngươi dâng lên, kiếp sau sẽ thỉnh tội với ngươi.
Lão nhân nói xong, bảo kiếm trong tay giơ lên. Một đạo kiếm quang giống như tia chớp đánh úp lại, nhìn qua dường như rất chậm nhưng kiếm quang kia lại trong chớp mắt đã vọt đến trước mặt. Lưu Sấm vẫn là tinh thần phấn chấn, mắt thấy kiếm quang đánh úp lại, giơ kiếm nghênh đón. Hai kiếm giao kích, nhưng không phát ra một tiếng vang nào. Nhìn qua kiếm quang cương mãnh đến cực điểm, lại mềm mại vô lực. Một kiếm của Lưu Sấm đâm ra như đâm vào không khí, loại cảm giác này khiến hắn khó chịu đến hộc máu, không kìm nổi phát ra một tiếng rống to. Bảo kiếm trong tay Lưu Sấm vừa chuyển, hóa thành vô số vòng tròn, mới có thể thoát khỏi loại mềm mại vô lực này.
Hắn sắc mặt tái nhợt, liền lùi lại về phía sau hai bước. Lão nhân lại khẽ mỉm cười không thèm để ý cất bước tiến lên, lại là một kiếm mềm mại uyển chuyển đâm đến.
- Lão là Vương Việt!
Trong đầu của Lưu Sấm đột nhiên hiện lên một cái tên, thất thanh hét to lên. Lão nhân dừng lại một chút nhưng bảo kiếm trong tay lại không có nửa điểm tạm dừng, lạnh nhạt nói:
- Không ngờ Lưu hoàng thúc cũng đã nghe qua tên của lão phu.
Bảo kiếm trong tay, kiếm quang lóe ra hút lại. Ngoài miệng vẫn nói nhưng Lưu Sấm lại liên tiếp lui về phía sau.
- Hoàng thúc, đừng trách lão phu lòng lang dạ sói, ta và ngươi ngày trước không oán, gần đây không thù, ta cũng là có chút bất đắc dĩ. Người nhà của lão phu bị Công Tôn Khang giam giữ, nếu không lấy được cái đầu trên cổ ngươi về bẩm báo, người nhà liền khó lòng thoát chết, kính xin hoàng thúc thứ tội.
Vương Việt nói chuyện rất chậm. Nhưng áp lực mang đến cho Lưu Sấm lại càng ngày càng lớn. Diện tích thư phòng vốn cũng không lớn, dưới sự bức bách của Vương Việt hắn đã lui tới cửa, không đường thối lui. Sau lưng dán chặt vào cánh cửa gỗ, trong lòng Lưu Sấm kinh hãi!
Vương Việt không phải vẫn được lưu truyền là Tiên kiếm đó sao? Vốn tưởng rằng những nhân vật như Lã Bố Triệu Vân đã là những võ tướng đỉnh cao rồi. Nhưng hiện tại xem ra bản lĩnh của Vương Việt còn vượt xa đám người Lã Bố... Tuy nhiên, cũng không biết Vương Việt lúc trước vì sao không ám sát Đổng Trác. Hẳn là lão đã rời khỏi Lạc Dương, tìm đến nương tựa Viên gia ở Nhữ Nam. Bằng không mà nói, Đổng Trác thật đúng là khó mà giữ được mạng. Đương nhiên, Vương Việt cũng không phải là không có có nhược điểm. Kiếm thuật mà lão sử dụng là một loại kiếm thuật sử dụng khi giao đấu trên giang hồ, cũng không thích hợp dùng trên chiến trường. Chỉ nhìn kiếm khí công chính bình thản không mang theo chút sát khí của lão là có thể biết, nếu như trên chiến trường, Vương Việt cũng chưa chắc còn có thể sống sót. Kĩ thuật đánh nhau trên chiến trường là dựa vào là khí thế và mưu lược. Mà loại kiếm thuật không mang thoe sát khí này của Vương Việt, chỉ thích hợp cho cá nhân tu luyện.
Vương Việt thấy Lưu Sấm đã không còn đường thối lui, lập tức tiến lên một bước, một kiếm đâm ra. Nhìn như một kiếm rất bình thản thông thường lại khiến Lưu Sấm hoàn toàn bị bao phủ ở bên kiếm quang, căn bản không còn đường trốn. Lưu Sấm hét lớn một tiếng, thân thể đột nhiên phát lực, lập tức đập nát cửa gỗ sau lưng, lảo đảo rời khỏi thư phòng.
Vương Việt thấy thế lập tức đuổi theo. Nào biết được lão mới đi ra khỏi cửa chính thư phòng, hai cây thương lớn một trái một phải giống như hai con rắn độc đánh úp lại.
- Thích khách lớn mất, dám tới đây ám sát, còn không bó tay chịu trói!
Vương Việt ngẩn ra, lại cũng không kích động, bảo kiếm trong tay đâm liền về hư không hai bên trái phải, chợt phát ra những tiếng leng keng rất nhỏ, thân hình lão thừa cơ lui vào trong phòng.
Hai người Triệu Vân, Hạ Hầu Lan cầm trong tay thương lớn ngăn trước người Lưu Sấm.
- Tử Long. Hành Nhược, đừng vội khinh địch, đây là Lạc Dương đệ nhất kiếm.