Hãn Thích

quyển 1 chương 332-2: cuộc chiến bạch mã (1) (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tháng ba năm Kiến An thứ ba, Lưu Bị bị đánh bại ở Tiểu Bái.

Trận chiến ở Từ Châu lại càng giống như một trò khôi hài. Tào Tháo vừa xuất binh thì tất cả đã tan biến thành mây khói.

Lư Bị ở trong loạn quân đã thất lạc với Trương Phi và Trần Đáo.

Y dẫn theo Từ Tuyên bỏ chạy thảm hại.

Nhìn thấy thế cục Từ Châu có thể xoay chuyền được, y và Từ Tuyên lại tìm Viên Thiệu nương tựa.

Sau khi Viên Đàm ở Thanh Châu tiếp nhận Lưu Bị thì đối đãi như thượng khách, đồng thời cũng nhanh chóng bẩm báo để Viên Thiệu biết... Theo lý mà nói, Từ Tuyên chạy trốn theo Lưu Bị, Hải Tây Từ thị vốn gặp tai họa ngập đầu, may mà lúc đó tộc thúc của Từ Tuyên, cũng chính là Thái thú Cửu Giang lại là thuộc hạ của Viên Thuật có ngọc tỷ truyền quốc trong tay, liền đi vào Tào doanh dâng ngọc tỷ cho Tào Tháo khiến Tào Tháo vô cùng mừng rỡ.

Tào Tháo lợi dụng thiên tử ra lệnh cho chư hầu quyền thế kinh người nhưng lại thiếu một vật phẩm để chứng minh lão là nhân vật có địa vị chính thống.

Viên Thiệu cầm ấn Đại tướng quân hiệu lệnh Hà Bắc, nhưng Tào Tháo không có ngọc tỷ để chống lại. Chuyện này rất giống với sự miêu tả các nhân vật trong tiểu thuyết hồng Hoang ở thời sau. Đại tướng quân Viên Thiệu có một bảo vật có thể trấn áp được số mệnh, còn nay Tào Tháo có được ngọc tỷ sẽ khống chế lại được quân ấn Đại tướng quân của Viên Thiệu, đồng thời còn có thể chia hết cái mà Viên Thiệu gọi là số mệnh kia, hóa cho mình dùng.

Sau khi Từ Cầu hiến dâng ngọc tỷ, Hải Tây Từ Thị càng có được sự bảo đảm.

Tào Tháo cũng biết những việc mà Từ Tuyên làm chỉ như một lựa chọn của cá nhân, rất khó để liên lụy đến cả gia tộc.

Vì thế lão bái Từ Cầu làm thứ sử Từ Châu, còn mình thì khải hoàn hồi triều.

Trận chiến này, Tào Tháo thắng Lưu Bị, giải quyết xong chiến loạn Từ Châu, càng làm Tôn Sách Giang Đông kinh sợ. Điều này cũng khiến lão trong một thời gian ngắn không cần phải lo gì nữa. Hơn nữa, chiêu hàng Quan Vũ cũng sẽ khiến cho Tào Tháo vô cùng vui sướng. Lão vẫn rất tán thưởng Quan Vũ, bất đắc dĩ Quan Vũ lại trung thành, tận tâm với Lưu Bị... Lần này Quan Vũ quy hàng cũng có điều kiện...Nếu như sau này biết được tung tích của Lưu Bị, y nhất định sẽ đi tìm. Đối với chuyện này tuy Tào Tháo không vui lắm nhưng cũng không để trong lòng, ngược lại lão càng tán thưởng Quan Vũ hơn.

Quan Vũ trung thành với Lưu bị đơn giản chỉ là Lưu Bị đã đối đãi y thật dầy.

Nhưng như lão cũng đối tốt với Quan Vũ thì sớm muộn gì y cũng hồi tâm chuyển ý...

Thậm chí trên đường trở về Hứa Đô, Tào Tháo đã suy nghĩ kĩ nên khuyên bảo thể nào để Quan Vũ quy thuận?

Chỉ có điều, lúc Tào Tháo quay về Hứa Đô lại nghe được một tin ngoài ý muốn.

Lúc lão xuất binh khỏi Từ Châu, cha con Trần Khuê và Trần Đăng ở Hứa Đô thì thừa dịp Viên Thiệu binh tiến vào Lê Dương, nhân lúc Hứa Đô hỗn loạn mà trốn thoát.

Lúc đó Tuân Úc đang ổn định thế cục, trấn an mọi người.

Cho nên không đề phòng cha con Trần Khuê. Mãi đến ngày thứ ba cha con họ trốn khỏi Hứa Đô thì Trần gia mới phát hiện có điều không ổn, bẩm báo cho Tuân Úc. Tuân Úc vội vàng phái người đi bắt nhưng cha con Trần Khuê đã biết mất không còn tung tích gì.

Điều này khiến cho Tào Tháo đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút không vui.

Sở dĩ cha con họ Trần làm như vậy cũng không phải là không có nguyên nhân.

Trong lịch sử, họ Trần có căn cơ rất chắc ở Từ Châu. Nhưng hiện giờ, Lưu Sấm đã nhổ tận gốc cơ sở của họ ở Từ Châu cũng khiến cho cha con Trần Khuê như cây không rễ để mà sinh sống. Trần Đăng vốn trong lòng ngưỡng mộ Lưu Bị, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn trốn đi cũng chẳng có gì làm lạ.

Tào Tháo cảm thấy mình đối đãi với cha con họ Trần không bạc, nhưng sao họ lại phản bội lão như vậy, lão vô cùng tức giận.

Nhưng rất nhanh Tào Tháo cũng không để tâm đến chuyện này nữa.

Cha con họ Trần có khả năng xuất chúng nhưng trước mắt cũng không đáng phải lo nghĩ.

Mất đi cơ nghiệp ở Từ Châu, trong thời gian ngắn cha con họ cũng khó mà có uy hiếp gì đối với Tào Tháo... Việc cấp bách của Tào Tháo bây giờ vẫn là đối phó với Viên Thiệu.

Cùng lúc đó Lưu Diệp từ Liêu Đông trở về.

Y báo cáo với Tào Tháo việc đi sứ ở Liêu Đông và nói cho y biết Lưu Sấm đã đồng ý chuyện đám hỏi.

Tào Tháo mừng rỡ vội hỏi: - Hiện giờ Lưu hoàng thúc đang làm chuyện gì?

Lưu Diệp cung kính bẩm báo: - Lúc Ti hạ rời khỏi Liêu Đông thì Liêu Đông đang bận rộn cho cày bừa vụ xuân.

Nghe nói năm ngoái Lưu hoàng thúc bắt đầu mang một loại cây nông nghiệp vào Giao Châu. Sau quá trình cải tiến đã quyết tâm mở rộng ra Liêu Đông... Ngoài ra, ở Liêu Đông hắn vẫn lấy cao lương, lúa mì và đậu nành làm cây lương thực chính. Đồng thời mở rộng quy mô khai hoang đồn điền.

Cuối tháng trước, Lưu hoàng thúc ra lệnh thanh tra hộ tịch mở rộng các xưởng thủ công nghiệp ở Liêu Đông...

Lưu Diệp đem những gì mắt thấy tai nghe ở Liêu Đông bẩm báo lại một hồi.

Cuối cùng lại nói: - Lúc thần rời khỏi Liêu Đông Lưu hoàng thúc đang dụng binh với Cao Cú Lệ, còn tình hình chiến đấu thế nào hạ thần cũng không được rõ lắm.

Nhưng Lưu hoàng thúc từng nói, lúc Tư Không dụng binh với Viên Thiệu thì sẽ là ngày hắn đánh chiếm Liêu Tây.

Chỉ có điều dân cư ở Liêu Đông thưa thớt, hắn lại không muốn điều động binh mã quy mô lớn, cho nên cướp lấy Liêu Tây khống chế binh mã U Châu sẽ là cực hạn của hắn.

Tào Tháo nghe Lưu Diệp báo cáo xong liền gật đầu tỏ vẻ tán thưởng.

Lưu Sấm dụng binh với Cao Cú Lệ thực ra là đã trúng tình lý... Căn cứ vào sự báo cáo của Lưu Diệp thì người Cao Cú Lệ kia quả là phiền toái. Nếu không giải quyết được Cao Cú Lệ thì e rằng Lưu Sấm cũng không thể rảnh tay để toàn lực đối phó với Viên Thiệu Được. Nhưng cứ như vậy, giai đoạn trước mắt mình sẽ phải chịu một áp lực rất lớn.

Nhất định phải để Lưu Sấm nhanh chóng hành động, chuyện liên minh trước mắt đối với Tào Tháo mà nói thực sự là không thể thiếu được.

Tào Tháo rất nhanh đã hạ quyết tâm: - Lần này Tử Dương đi sứ Liêu Đông thật là cực khổ.

Hãy về tĩnh dưỡng mấy ngày... Qua giai đoạn này e rằng vẫn còn phải phiền Tử Dương đi Liêu Đông một chuyến nữa, mong Tử Dương đừng từ chối.

Phải trấn an, lôi kéo Lưu Sấm, đảm bảo đám hỏi sau này nhất là phải tiến hành nhanh một chút.

Tào Tháo biết rõ trong cuộc chiến với Viên Thiệu đã đến hồi căng thẳng. Cần phải nhanh chóng lôi kéo Lưu Sấm, để hắn xuất binh U Châu chia sẻ một phần áp lực, còn mình ở Hà Nam lại phải tiếp nhận toàn bộ lực lượng của Viên Thiệu, thực sự là có chút phiền toái.

Như vậy lần sau Lưu Diệp lại đi Liêu Đông sẽ thực hiện trọng trách thành hôn cho Tào Hiến.

Chỉ có khiến Lưu Sấm lấy được điều tốt thì hắn mới tận tâm làm việc... Ừm, xem ra có thể tăng thêm cho hắn một phần trách nhiệm.

Hiện giờ Lưu Sấm đã là Thái thú Liêu Đông, Hộ Ô Hoàn giáo úy, giả tiết tứ quận quân sự.

Nhưng chỉ dựa vào chức vụ đó thì Lưu Sấm còn chưa đủ lực để uy hiếp U Châu... Hơn nữa, Lưu Sấm cũng thuộc loại con thỏ không ưa chủ, nếu hắn không có lợi chắc chắn sẽ không tận tâm làm việc. Nhưng cho hắn điều lợi gì mới khiến hắn càng tận tâm đây?

Điều tốt này không quá lớn nhưng lại phải đầy đủ.

Trong tình huống như vậy, Tào Tháo nghĩ nhiều lần, cuối cùng cũng quyết định.

Hiện giờ Lưu Sấm có được ba quận đã là hùng bá Liêu Đông. So với lúc ban đầu ở Thanh Châu thì sức mạnh đã tăng lên không ít...

Nếu không có một cái danh lớn nào e rằng cũng khó mà thỏa mãn dã tâm của hắn.

Nếu đã như vậy thì ta sẽ cho ngươi một cái danh Chinh Bắc tướng quân, để ngươi làm Tổng Nhiếp Tịnh U Quân Sự.

Với tính khí của Lưu Sấm, nếu hắn có được điều tốt này nếu không nắm chắc trong tay e rằng hắn cũng không cam lòng...

Thanh thế của Lưu Sấm ở Liêu Đông càng lớn thì áp lực của mình sẽ càng nhỏ đi.

Chỉ cần ngươi đồng ý bán mạng thì ta đâu có tiếc một chức quan này?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio