Trong cái nắng gắt, Hiểm Độc bộc lộ vẻ rách nát vô cùng.
Lưu Sấm dẫn theo Gia Cát Lượng và Hứa Chử đi lên thành nhìn về phía xa.
Chỉ thấy đồng bằng Liêu Tây một cảnh tượng tràn trề sức sống. Hắn hít một hơi thật sâu rồi quay đầu lại nói: - Lão Hổ ca, giang sơn này có tráng lệ không?
Hứa Chử lại có vẻ không vui nhỏ giọng nói: - Rất tráng lệ nhưng vẫn không phải như Liêu Đông?
Vẻ mặt của y nhìn như đã chết, Gia Cát Lượng không kìm nổi mà cười ha hả.
- Huynh trưởng. Lão Hổ huynh đang giận với huynh đấy.
- Vậy sao?
Hứa Chử rũ mặt xuống bực bội nói: - Chủ công, nói về tình nghĩa, hai chúng ta có đánh mới quen biết. Nói về kinh nghiệm, lý lịch, ta cũng không so được với Tử Nghĩa lại đi theo ngươi sớm nhất. Nói về sức chiến đấu, năm đó Lão Bi Doanh ta là những chi sĩ hùng tráng được chọn từ Thanh Châu, dho dù là Hiếu Cung đã nói Lão bi doanh của ta cũng không kém cỏi Hãm trận doanh của y. Nhưng vì sao mỗi lần có chuyện tốt thì chủ công đều không nhớ nổii Lão Bi doanh của ta là sao?
Lẽ nào Lão bi doanh của ta lại không lọt được vào mắt của chủ công?
Vẻ mặt của Lưu Sấm trầm xuống: - Lão hổ ca, huynh là huynh trưởng của ta, cho nên ta mới không khách sáo với huynh.
Ta biết huynh có lòng xuất chiến nhưng sắt tốt vẫn phải đùng trên dưỡi đao mới được. Sở dĩ ta không cho Lão bi doanh xuất chiến là có lý của ta. Những câu này ngay trước mặt Khổng Minh, huynh nói cũng được nhưng không cần thiết thì không nên nói, để tránh dẫn đến sự bất mãn của người khác.
Hứa Chử hừ hai tiếng: - Ta đây không phải là bực tức trước mặt chủ công, mà ta phải nói với người khác thế nào đây?
- Lão hổ ca, huynh là huynh của ta.
Nếu lúc có chuyện tốt sao đệ có thể quên được huynh chứ?
Yên tâm đi lúc có cơ hội, thời cơ chín muồi thì đệ sẽ để cho Lão bi doanh xuất kích. Nhưng trước đó huynh vẫn phải nhẫn nại.
- Tốt xấu đệ đã nói hết rồi, vậy ta chờ là được.
Hứa Chử lầm bầm đáp ứng, cùng Lưu Sấm ở đầu thành dò xét một hồi.
- Khổng Minh đã sắp xếp ổn thỏa chưa?
Gia Cát Lượng nói: - Huynh trưởng cứ yên tâm, đã sắp xếp xong hết rồi.
Lưu Sấm gật đầu đi phía sau lấy tay vỗ nhẹ vào tường.
Chớp mắt đã đến cuối tháng tư.
Thời gian một năm nháy mắt đã hết một phần ba.
Theo tin từ Tư Mã Ý, lúc này Tào Tháo và Viên Thiệu e rằng đã mở màn trận chiến Quan Độ, bắt đầu đánh giáp lá cà rồi.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Lưu Sấm hít một hơi thật sâu, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Trận chiến Quan Độ sắp xảy ra rồi, như vậy hắn cũng phải hành động nhanh hơn. Nếu không, đợi đến khi Quan Độ chấm dứt hắn vẫn không thể cướp được Liêu Tây. Nắm hoàn toàn Liêu Đông trong tay, tiếp theo nhất định phải có một trận khổ chiến. Bỏ qua cơ hội này muốn xoay người e rằng rất khó.
Chỉ có điều Liêu Đông vừa bình định.
Hiện giờ tuy rất nhiều công việc cần làm phải gác lại nhưng vẫn có chút gấp gáp.
Một năm... không, nếu có thể cho hắn nửa năm, hắn nhất định có thể khống chế được Liêu Đông.
Nhưng hiện tại tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không trở lại. Trong lòng Lưu Sấm rất rõ ông trời cho hắn một cơ hội như vậy là đã hậu đãi lắm rồi. Nếu không phải tái sinh thì e rằng cũng không thể nắm chắc được thời cơ như vậy. Điều này đối với Lưu Sấm mà nói rất khó có được.
Về Cao Cú Lệ, không cần hắn phải lo lắng nữa.
Bá Cố mất thành Quốc Nội, căn cơ của Cao Cú Lệ đã bị dao động.
Tiếp theo, Diêm Nhu và Bàng Đức chỉ cần dựa vào Liêu Đông thì chắc chắn sẽ chấm dứt được cuộc chiến Cao Cú Lệ, hoàn toàn công chiếm được bán đảo Triều Tiên.
Nhưng chỉ khi nào nắm được hoàn toàn bán đảo Triều Tiên trong tay thì hắn mới không buồn phiền.
Nhưng trước đó, Lưu Sấm còn phải cẩn thận, đi một bước đều nấn ná mãi.
Đúng lúc này, Trác Ưng theo đường lớn lao nhanh đến bên cạnh Lưu Sấm: - Chủ công, tin của mật thám, sứ đoàn Lâu Ban đã ở ngoài thành dặm.
Lưu Sấm gật đầu quay lại nói: - Khổng Minh, đệ ở trong thành sắp xếp đi kiểm tra lại một chút.
Lão hổ ca theo đệ ra khỏi thành, đi nghênh đón vị Tiểu Thiền Vu Ô Hoàn này.
Có lẽ sẽ có người thấy lạ vì sao Lâu Ban lại đến?
Trên thực tế, nếu không có Lâu Ban tiến đến thì Lưu Sấm cũng sẽ không vượt qua sông Đại Liêu, đi đến tuần tra Hiểm Độc.
Lưu Sấm ở Liêu Đông đã bẻ gãy thế bình định ba quận Liêu Đông, lại nhanh chóng đánh tan Cao Cú Lệ, thật sự cũng khiến người ta phải nhìn với cặp mắt khác.
Nửa tháng trước, Lâu Ban đột nhiên phái người đến Tương Bình đưa tin muốn khao tam quân.
Dù có thế nào, Lưu Sấm và Lưu Ban cũng coi như đồng minh. Lưu Sấm thu hoạch toàn thắng, Lâu Ban cho người đến chúc mừng, về tình về lý cũng là phải. Chỉ có điều, Lâu Ban lại không muốn đến Tương Bình khao quân, cho nên sau khi Lưu Sấm suy nghĩ kĩ liền ước định sẽ gặp nhau ở Hiểm Độc.
Theo Lâu Ban nói, y có chuyện vô cùng quan trọng muốn thảo luận với Lưu Sấm.
Nếu đã như vậy thì Lưu Sấm càng không nên từ chối.
Hai hôm trước, hắn đến Hiểm Độc sai người đi quét dọn đường phố chờ Lâu Ban đến.
Lâu Ban là con trai của Khâu Lực Cư, là Tiểu Thiền Vu Ô Hoàn. Lưu Sấm cũng không thể chậm trễ mà phải dẫn Hứa Chử ra ngoài thành nghênh đón.
Dừng ngoài thành Hiểm Độc tại thập lý đình.
Lưu Sấm mang theo Hứa Chử vào trong đình liền nhìn thấy một đội nhân mã phía trước, đuổi theo dê bò đang chậm rãi đi đến.
Đi ở đằng trước đó chính là Lâu Ban.
Lúc Lưu Sấm vào Liêu đã từng gặp Lâu Ban cho nên cũng không xa lạ gì, hắn dẫn theo Hứa Chử ra đón.
- Tiểu Thiền Vu đi đường xa mà đến, Lưu Sấm không đón tiếp từ xa, xin được thứ tội.
Lâu Ban vội vàng đáp lễ,tươi cười chân thành chiếu theo lễ tiết của người Ô Hoàn, y dang hai tay ôm Lưu Sấm một chút, cười ha ha nói: - Câu này của Hoàng thúc, Tiểu vương đâu dám nhận. Nay Hoàng thúc vào Liêu lấy thế sét quét ba quận Liêu Đông mở mang bờ cõi, có thể nói là thanh thế khiến người ta phải sợ hãi. Dù tiểu vương không có lo lắng gì nhưng cũng nghe thấy uy danh của hoàng thúc, cho nên đến chúc mừng, kính xin hoàng thúc chớ trách!
Hai người nói với nhau rất khách sáo.
Họ hàn huyên một lát ở thập lý đình, sau đó lên ngựa mà đi.
Gia Cát Lượng đã sớm sai người đợi ở cổng thành. Lúc Lưu Sấm và Lâu Ban đi đến dưới cổng thành, y liền lập tức sai người khua chiêng gõ trống để hoan nghênh.
Nhìn ra được, dường như Lâu Ban có chuyện đang thảo luận với Lưu Sấm.
Lưu Sấm trước tiên sai thuộc hạ bố trí ổn thỏa cho Lâu Ban, hai người ngồi trong phòng chính Dịch quán.
- Tiểu Thiền Vu đến như vậy có gì chỉ bảo?
Lâu Ban nhìn thoáng qua Gia Cát Lượng và Hứa Chử, có vẻ do dự.
Lưu Sấm nói: - Tiểu Thiền Vu yên tâm, Khổng Minh là em vợ ta, Trọng Khang vào sinh ra tử với ta, đều là người đáng tin cậy.
- Nếu đã như vậy thì...
Lâu Ban do dự một chút rồi nói: - Vậy thứ cho tiểu vương nói thẳng.
- Mời!
- Hoàng thúc có biết, tai bay vạ gió của ngươi đến nơi rồi chứ?
Nụ cười trên mặt Lưu Sấm lập tức biến mất, thay vào đó là sự nghiêm trọng.
- Câu này của Tiểu Thiền Vu là từ đâu đến?
Lâu Ban thở dài: - Năm trước, Viên đại tướng quân phái người đến khuyên bảo ta và Tô Phó Diên, muốn hai ta đối địch với hoàng thúc. Đồng thời Đại tướng quân còn nói đồng ý cho chúng ta bãi cỏ Cô Thủy để chăn thả. Tô Phó Diên đã động lòng, cũng phái người đi Liễu Thành liên lạc với Đạp Đốn.
- Hả?
Lưu Sấm ngẩn người ra, có vẻ bối rối.
Lâu Ban lại nói: - Không chỉ có thế, Tiểu vương còn nghe nói. Thuần Vu Quỳnh đã thuyết phục được Lã Ôn Hầu trước mười ngày phải cưỡng giam Hoàng Trung Hoàng Hán Thăng tướng quân, cướp lấy binh quyền sông Lục Cổ. Viên đại tướng quân tỏ vẻ nếu Lã Ôn Hầu đồng ý thì có thể bái y làm U Châu Mục.