Ngồi trên Tượng Long, gió đêm quất vào mặt.
Lưu Sấm ôm Giáp tử kiếm, đứng dưới thành, nhìn kỵ đội Tiên Ti từ xa đang không ngừng tới gần, trong lòng đột nhiên không khỏi kích động.
Đây mới là cuộc sống hắn muốn!
Nhập Liêu tới nay, Lưu Sấm phát hiện mình đã không còn cách nào như ở Thanh Châu năm đó, tùy ý tung hoành, rong ruổi chiến trường. Hắn thân làm quân chủ, cần phải bày mưu nghĩ kế, trấn thủ trung quân. Mà thủ hạ của hắn, sau khi trải phát triển, nhân tài cũng đông đúc.
Võ có Hoàng Trung, Trương Liêu, Triệu Vân, Hứa Chử, Thái Sử Từ, Bàng Đức, Ngụy Diên, Cam Ninh, Hạ Hầu Lan, đều chín võ tướng Luyện Thần, còn chưa tính cả Lã Bố; văn có Gia Cát Lượng, Tư Mã Ý, Trần Cung, Trần Quần, Bộ Chất, Diêm Nhu, cùng với gần đây quy thuận Từ Thứ và Gia Cát Quân.
Trước kia, hắn tự mình làm, mọi việc đều không thiếu được sự tham dự của hắn. Mà nay đã không gian khổ giống như năm đó nữa, rất nhiều việc hắn có thể sắp xếp xuống, tự nhiên sẽ có người đem sự việc xử lý thỏa đáng, không cần hắn tiêu phí tâm tư. Cuộc sống như thế, dĩ nhiên thoải mái, nhưng dường như thiếu rất nhiều lạc thú. Ít nhất lúc này cướp lấy Liêu Đông, tuy rằng đại kế hoạch toàn thắng, nhưng theo Lưu Sấm, tất cả mọi chuyện dường như với hắn không quan hệ, đều là người khác ra mặt.
Thân là Quân chủ, chỉ cần nắm trong tay toàn cục là được. Lưu Sấm đương nhiên hiểu được một đạo lý như vậy, nhưng hiểu được là hiểu được, cũng không có nghĩa là hắn sẽ đồng ý. Cuộc sống trở nên thoải mái rồi, nhưng đối với hắn mà nói, thực là thiếu rất nhiều lạc thú. Hắn thích cuộc sống kỵ binh lưỡi mác, thích trên chiến trường ẩu đả thoải mái. Nhưng sau khi nhập Liêu, mọi chuyện dường như với hắn không có quan hệ, cũng làm cho hắn cảm thấy phiền muộn...
Tượng Long hưng phấn phát ra tiếng phì phì trong mũi, bốn vó di chuyển. Nó vốn là phải rong ruổi trên biên cương, nhưng thời gian gần đây vẫn không có đất dụng võ.
Lưu Sấm không ở chiến trường, Tượng Long cũng chỉ có thể sống ở trong chuồng. Cho dù không lo áo cơm, nhưng cũng không vui sướng...
- Ông bạn già, chớ có kích động, một chút chúng ta cố gắng chém giết một hồi, khiến cẩu Tiên Ti biết sự lợi hại của chúng ta.
Lưu Sấm dường như có thể hiểu được sự hưng phấn của Tượng Long, vỗ nhè nhẹ cổ Tượng Long, trên mặt lộ ra một chút hưng phấn. Hắn liếm liếm môi, trở lại nhìn thoáng phía sau. Đây mới cuộc sống là hắn muốn, cả ngày trấn thủ trung quân, thật sự là con mẹ nó rất buồn khổ.
Tối nay, hắn phải ở Liễu Thành đây đại khai sát giới!
Tiên Ti kỵ quân đang nhanh chóng tới gần.
Theo thám báo báo lại, đây là nhân mã tiên phong Tiên Ti. Ước chừng có hơn hai ngàn người. Đúng thật là dân tộc thảo nguyên, đi lại như gió. Trước đó. Lưu Sấm bên này thám báo, không ngờ không có bất kỳ cảm thấy, thế cho nên binh mã gần như là nguy cấp thì mới nhận được tin tức. Bởi vậy có thể thấy được, Tiên Ti kỵ quân dọc đường tất nhiên là vô cùng cẩn thận.
Từng trận âm thanh gót sắt như sấm sét lớn nổ vang. Lưu Sấm ngồi trên lưng ngựa, mắt thấy thiết kỵ Tiên Ti tới gần, đột nhiên hét lớn một tiếng, phóng ngựa lao ra. Tượng Long phát ra một tiếng gầm rống giống như gào thét, nhanh như chớp. Quân tiên phong Tiên Ti hiển nhiên thật không nghĩ tới, quân Hán dưới tình trạng như vậy lại còn dám chủ động xuất kích. Cho tới khi Lưu Sấm và Phi Hùng Kỵ xuất hiện ở phía trước, người Tiên Ti cũng là hỗn loạn một chút. Tuy nhiên, đối với kỵ chiến, bọn họ cũng không sợ hãi. Mắt thấy Lưu Sấm dẫn binh đánh tới, kỵ quân Tiên Ti không chậm chút nào, liền xông lại đón quân Hán.
Tên như mưa.
Nhưng khoảng cách của hai bên rất gần, Lưu Sấm và Phi Hùng Kỵ lại thuần một màu trọng giáp, chiến mã còn trang bị mã giáp hạng nặng.
Tuy rằng người Tiên Ti mưa tên dày đặc, nhưng không cách nào làm cho đám người Lưu Sấm thương tổn quá lớn. Nháy mắt, hai đội kỵ quân giống như hai dòng nước lũ, đánh vào một chỗ. Lưu Sấm trên ngựa hét lớn một tiếng, Giáp tử kiếm như tia chớp liền phách trảm mà ra. Một tên lính Tiên Ti lao tới giơ đao đón, nghe vang lên keng một tiếng, Giáp tử kiếm chặt đứt binh khí trong tay đối phương, cả người lẫn ngựa bị chém thành hai đoạn.
Tượng Long há miệng cắn xé, mãnh liệt xông tới phía ngựa đối phương. Nó thân mặc áo giáp, mỗi một lần va chạm sức lực lớn có đến ngàn cân. Chiến mã người Tiên Ti mặc dù không tệ, nhưng đẳng cấp sao có thể so với long câu Tượng Long. Một người một đao một con ngựa, Lưu Sấm sau khi tiến vào kỵ quân Tiên Ti, giống như mãnh hổ xuống núi. Tuy rằng người Tiên Ti chiếm giữ ưu thế binh lực, nhưng lặn lội đường xa đến, từ lâu người đã kiệt sức, ngựa hết hơi. Gặp được Lưu Sấm trang bị hoàn hảo, kỵ binh thiết giáp huấn luyện nghiêm chỉnh, nhân số ưu thế rất nhanh bị triệt tiêu.
Trên thành Liễu Thành, trống trận gõ vang ầm ầm, đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào. Sử Hoán điều binh khiển tướng đã bố trí xong... Mắt thấy dưới thành chém giết mãnh liệt, y lập tức sai người nổi trống trợ uy, quân tốt càng phất cờ hò reo.
Lưu Sấm múa đao rong ruổi, trước người không một tướng. Người Tiên Ti dũng mãnh, nhưng cũng phải xem tình huống thế nào. Đối diện trước mắt là quân Hán gần như là đao thương bất nhập, giết người hung hãn, người Tiên Ti cũng có chút sợ hãi. Ngay từ đầu, bọn họ chiếm ưu thế nhân số, còn có thể ngăn cản một chút. Nhưng quân Hán càng giết càng hăng, người Tiên Ti liền có chút không chịu nổi. Cùng lúc đó, Hạ Hầu Lan dẫn quân tuần hành trong thành đã xong, cũng nhanh chóng cùng quân Sử Hoán tiến hành bàn giao.
Y suất lĩnh Phi Hùng Kỵ, giết ra Liễu Thành. Sau khi hai đội Phi Hùng thiết kỵ hợp lại trên chiến trường, chém giết mạnh mẽ ở trong loạn quân. Tiên Ti kỵ trận nhanh chóng bị chia nhỏ, quân lính rất nhanh liền tan rã... Cuộc chiến ước chừng giằng co nửa canh giờ, quân tiên phong Tiên Ti tan tác chạy.
Lưu Sấm cũng không tiếp tục truy kích, mà hạ lệnh thu binh, thu dọn chiến trường, chậm rãi lui về Liễu Thành.
- Hoàng thúc vũ dũng, không hổ tên Phi Hùng.
Sử Hoán đích thân nghênh đón, bắt lấy hàm thiếc và dây cương, giúp Lưu Sấm dẫn ngựa.
Lưu Sấm cười cười, dưới thành xoay người xuống ngựa, cùng Sử Hoán đi lên thành lầu. Quân Hán trên thành cùng kêu lên, hoan hô nhảy nhót.
Xem ra, bọn họ rất hưng phấn. Tuy rằng kỵ quân Tiên Ti khí thế hung hăng, nhưng ở trước mặt chủ công, lại không đáng để lo nghĩ.
Sự xuất hiện của Lưu Sấm càng làm cho bọn họ cảm thấy vô cùng kiêu hãnh, cùng kêu hô to, tiếng hô vang rung trời.
- Tình hình trong thành thế nào?
- Có vài tên trong thành tác loạn, chỉ là bọn chúng không ngờ, chủ công phản ứng nhanh như thế, cho nên bị Hành Nhược trấn áp xuống rồi.
Tuy nhiên, việc này rất có kỳ quái, chỉ sợ tình huống không hay. Người Tiên Ti hiển nhiên có chuẩn bị, lần đánh lén này, dường như là có bộ khúc mật báo, nếu không trong thành cũng sẽ không thể nào xuất hiện nhiều phản tặc như vậy. Ngoài ra, lúc mạt tướng mới vừa rồi trên thành xem cuộc chiến. Còn nghĩ tới một việc. Từ Bạch Lang đến Liễu Thành, gần bốn trăm dặm lộ trình, ven đường có thật nhiều bộ tộc Ô Hoàn, nhưng lại không có tin tức gì truyền đến. Nếu không có thám báo phát hiện, chúng ta suýt nữa trúng quỷ kế.
Sử Hoán ở bên cạnh Lưu Sấm, hạ giọng nói.
Lưu Sấm sắc mặt vẫn như cũ, còn mang theo vài phần vui vẻ, bất ngờ vẫy tay cùng quân tốt. Nhưng sắc lạnh trong mắt lại càng ngày càng nặng hơn. Sử Hoán tuy rằng không nói rõ, nhưng ý tứ đã biểu đạt vô cùng rõ ràng... Chỉ sợ người Ô Hoàn cũng cuốn vào trong đó.
- Truyền mệnh lệnh của ta, chuẩn bị quân giới kỹ lưỡng, chuẩn bị nghênh địch.
Lưu Sấm hít một hơi thật sâu, đứng ở sau tường chắn mái, trầm giọng hạ lệnh.
Mới vừa rồi đánh tan tác, chỉ là quân tiên phong Tiên Ti. Người Tiên Ti vòng một vòng lớn như vậy, muốn gây chia rẽ Liêu Tây rối ren, tất nhiên còn có hậu chiêu. Nhưng điều khiến Lưu Sấm cảm thấy kinh hãi vẫn là điều mà Sử Hoán mới vừa rồi suy luận. Lần này Tiên Ti đánh lén, ven đường nhiều bộ tộc Ô Hoàn như vậy lại không ai đến trình báo. Đã nói lên, lần này đánh lén, nhất định có người Ô Hoàn tham gia tiến vào. Tình huống kế tiếp, chỉ sợ có chút không hay.
Nói không chừng sau khi hừng đông còn có thể nghênh đón một trận ác chiến!
Có đôi khi, Lưu Sấm cảm giác miệng mình có chút xui xẻo.
Khi hừng đông, là thời điểm đại quân Tiên Ti đại quân đến dưới thành Liễu Thành, tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi hắn nhìn thấy dưới thành binh mã Tiên Ti đông nghìn nghịt như kiến thì cũng không nhịn được hít sâu một hơi. Quân Tiên Ti sợ rằng có hai ba vạn mươi người, ngoài ra cũng không có thiếu binh lính Ô Hoàn, ước hơn vạn người. Nhìn quân địch khắp núi đồi, sắc mặt của Lưu Sấm cũng không thể không sinh ra một chút biến đổi.
Không chỉ là hắn, mà ngay cả ở phía sau hắn Sử Hoán và Hạ Hầu Lan đều lộ vẻ khiếp sợ.
- Bặc Bí Dị tại sao lại có rất nhiều binh mã như thế?
Sử Hoán lẩm bẩm, như thể là nhắc nhở Lưu Sấm tình huống không ổn.
Lưu Sấm trước ngẩn ra, chợt hiểu được... Căn cứ vào sự hiểu biết của hắn đối với Bặc Bí Dị, dưới ba bộ tộc Bạch Lang, Bạch Đàn và Bình Cương cộng lại mấy vạn người thôi. Nhưng hiện tại, dưới thành Tiên Ti liền có hai ba mươi vạn người, tuyệt đối nếu chỉ có người Bặc Bí Dị thì không thể có được.
Là trước kia tình báo sai sót?
Hay là có ẩn tình khác...
Lưu Sấm càng tin tưởng, phương diện này có vấn đề!
Lực lượng trong tay Bặc Bí Dị, Lưu Sấm dò la vô cùng rõ ràng.
Việc này lúc ban đầu là Mi Phương phụ trách, sau lại có Hoàng Các xác nhận kết quả, tuyệt đối không thể sai lầm. Nếu không phải tình báo sai, binh mã dưới thành, cũng không phải là thủ hạ của Bặc Bí Dị... Trên mặt Lưu Sấm hết sức làm ra thái độ bình tĩnh, nhưng trong lòng đột nhiên sinh ra một dự cảm không hay. Nếu không phải thủ hạ của Bặc Bí Dị, chẳng lẽ là người của Yến Lệ Du?
Yến Lệ Du, Đông bộ Tiên Ti đại nhân, bộ hạ nhiều đến hơn năm mươi vạn người, phân bố ở khu Ô Hầu Tần Thủy.
Cho tới nay, Yến Lệ Du là cái họa trong lòng Hán thất.
Sau khi Đàn Thạch Hòe chết, Tiên Ti chia làm ba bộ phận. Trung bộ Tiên Ti đại nhân Bộ Độ Căn đối với Hán thất coi như thân cận, mặc dù nhiều lần cướp phá ở biên cương, nhưng vẫn duy trì khắc chế. Mà Tây Bộ Tiên Ti, thì tương đối hỗn loạn... Tuy nhiên những năm gần đây, nương theo lấy Tây Bộ Tiên Ti đại nhân Kha Bỉ Năng quật khởi, xu thế từ từ thống nhất. Tuy nhiên trong ngắn hạn không thể uy hiếp được Hán thất. Bên trong ba bộ phận Tiên Ti, Yến Lệ Du nguy hại lớn nhất đối với Đại Hán. Đặc biệt ở U Châu, Yến Lệ Du nhiều lần cướp biên giới, làm cho người Hán thương vong và tổn thất rất lớn... Trước đây, có Công Tôn Toản chống đỡ Tiên Ti, tình hình còn đỡ hơn một chút. Nhưng từ khi Công Tôn Toản và Viên Thiệu khai chiến, đối với sự kiềm chế phía Đông Tiên Ti cũng giảm bớt.
Hay là Yến Lệ Du và Bặc Bí Dị đã giảng hòa, cùng liên kết xâm phạm?
Nhưng vấn đề là, ân oán giữa hai người Yến Lệ Du và Bặc Bí Dị hết sức thâm sâu, là ai ở giữa hòa giải, khiến song phương có thể bỏ qua ân oán, liên kết đến đây?
Lưu Sấm giật mình lạnh toát, trong lòng không khỏi rét run.
Nhưng, trên mặt lại không thể toát ra nửa điểm sợ hãi hoặc ra vẻ sợ hãi. Hắn là trụ cột tinh thần quân Hán, lúc này quân Hán đã có chút sợ hãi, nếu như hắn lại lộ ra vẻ sợ hãi, đối với quân tướng sĩ Hán mà nói, tất nhiên là họa vô đơn chí.
Nghĩ đến đây, Lưu Sấm hít sâu một hơi, lộ ra một nụ cười khinh thường.
Hắn dùng tay chỉ người Tiên Ti dưới thành, quay đầu cười nói: - Hành Nhược, năm đó chúng ta ở Từ Châu, đối mặt mười vạn đại quân của Tào Tháo vẫn không sợ hãi. Hôm nay binh mã so sánh người Tiên Ti và binh lính Tào Tháo, quả thực chính là đám ô hợp. Buồn cười lũ Hồ cẩu này, ta không tìm bọn chúng gây phiền toái, bọn chúng không ngờ chạy đi tìm cái chết. Hôm nay ở Liễu Thành này, ta nhất định phải làm bọn chúng mở mắt, khiến bọn họ biết rằng binh sỹ nhà Hán, không thể khinh nhục!