Chân Tín tay cầm đao thép, tiến từng bước một.
- Nhị công tử, những năm gần đây Chân gia ta dốc sức giúp ngươi, nào biết được ngươi càng bức bách chúng ta như thế, làm hại chúng ta không thể không xa xứ.
Ngươi chớ có trách ta, phải chỉ trách ngươi quá mức tham lam.
- Tín cậu, ngươi không nên giết ta, ta là tỷ phu ngươi.
- Tỷ phu? Chân Tín cười lạnh nói: - Khi ngươi buộc chúng ta giao ra năm mươi triệu tiền lương, có từng nghĩ tới quan hệ với Chân gia ta không?
Đã vậy rồi, đã cầm rất nhiều tiền lương rồi, hôm nay liền dùng đầu chó của ngươi hoàn lại, coi như là rải một đại lộ cho Chân gia ta.
Vừa nói chuyện, Chân Tín vừa giơ tay chém xuống, liền cắt lấy thủ cấp của Viên Hi.
Trong ánh lửa cả người y là máu, một tay nhấc đầu của Viên Hi, một tay cầm đao thép dính máu chảy đầm đìa, quát gia tướng Viên gia từ ngõ hẻm lao tới: - Viên thị đang vong, Hán thất đang hưng... Nay Chân gia ta là Ứng Thiên mệnh chém giết Viên Hi, các ngươi thông minh liền vứt bỏ khí giới đầu hàng, nếu không giết không cần hỏi.
- Nhị công tử!
Khi những gia tướng Viên thị đó thấy rõ cái đầu người trong tay Chân Tín, còn có tử thi không đầu trên mặt đất kia thì đều bối rối!
Bọn họ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong mắt lộ vẻ tuyệt vọng.
Giây lát, chỉ thấy một gã Viên tướng vứt binh khí trên mặt đất: - Ta nguyện đầu hàng, xin đừng giết ta!
Chân Tín cười lạnh một tiếng, xoay người bước nhanh rời đi.
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ +
Tháng năm Kiến An thứ năm, thành Bắc Bình bị phá.
Viên Hi bị giết trong loạn quân, cũng biểu thị cuộc chiến U Châu triệt để kết thúc.
Triệu Vân xua binh tiến vào chiếm giữ Bắc Bình thành, nhanh chóng bình định sợ hãi trong thành.
Cùng ngày, Lưu Sấm lệnh cho Trương Liêu suất bộ tiến vào chiếm giữ Ngũ Nguyễn Quan, rồi sau đó phong Hách Chiêu làm Giáo Úy Diêm Hương, độc lĩnh một quân, trú đóng bên Diêm Hương.
Đổi huyện Bắc Bình thành huyện Trấn Bình, phong Triệu Vân làm Nha Môn tướng quân, trấn thủ Trấn Bình.
Kết quả là, Trấn Bình, Diêm Hương và Ngũ Nguyễn Quan hiện lên thế chân vạc, hoàn toàn thủ hộ ở cửa ngõ tây nam U Châu.
Bắc Bình bị phá, tin tức Viên Hi bị giết rơi vào tay Cao Dương, Tự Thụ lập tức hạ lệnh đình chỉ công kích Dịch huyện, nhanh chóng lui về Cao Dương huyện thành.
Đồng thời, Tự Thụ lệnh cho đại tướng Viên Thiệu là Tiêu Xúc, Trương Nam tiến vào chiếm giữ Trung Sơn, đóng quân tại Vọng Đô.
Tự Thụ lui binh, cũng là hành động bất đắc dĩ.
Lưu Sấm đoạt được Bắc Bình, chiếm giữ Dịch Thủy Chi Nguyên, bất cứ lúc nào có thể cùng với Trương Cáp ở Dịch huyện giáp công Tự Thụ. Lệnh cho Tiêu Xúc, Trương Nam đóng quân ở Trung Sơn quốc. Chính là vì phòng ngừa Lưu Sấm xuất binh tập kích Hà Gian. Rồi sau đó, Tự Thụ phái người đưa thư tới Lê Dương, đem tình hình chiến đấu U Châu báo cho Viên Thiệu biết.
- Bắc Bình vì sao lại thất thủ?
Tự Thụ tìm quân tốt bại trận ở Bắc Bình đến, cẩn thận hỏi.
Sĩ tốt Viên quân cũng không biết rõ nguyên nhân trong đó, bọn họ vốn trú đóng ở ngoài thành, mơ hồ gặp phải quân Hán phục kích, lại mơ hồ tan tác.
Tự Thụ nhíu chặt mày, cẩn thận hỏi chuyện đã xảy ra ngày đó.
Khi y nghe nói ngày đó có Chân gia áp giải lương thảo đến Bắc Bình, trong lòng không khỏi khẽ động.
Chỉ có điều, y có chút không tin, Chân gia vì sao phải phản bội Viên thị? Nhắc đến, Chân gia và Viên thị vẫn là thân thích, con gái Chân gia gả cho Viên Hi. Đang êm đẹp như vậy lại sao có thể phản bội? Nhưng, nếu không phải Chân gia phản bội, Bắc Bình sao có thể thất thủ? Viên Hi sao có thể chết?
Mặc dù nói Viên Hi cũng không quá tài cán, nhưng sách lược y áp dụng ở Bắc Bình lại cực kỳ chính xác.
Thủ vững không ra, chống đỡ quân Liêu Đông... dựa vào hơn vạn binh mã Bắc Bình, nếu không có nội tặc, quân Liêu Đông quyết không có thể nào dễ dàng chiếm lĩnh Bắc Bình.
Trong lòng Tự Thụ không khỏi có chút bối rối.
Thế cục biến hóa, thật sự là quá mức nhanh chóng, làm y cảm thấy không rảnh mắt.
Viên Thiệu ở Quan Độ đột nhiên chiến bại, bị bệnh về Lê Dương.
Viên Hi bị đuổi ra U Châu không nói, còn bị quân Liêu Đông đánh vào Trung Sơn quốc, bản thân Viên Hi còn mất mạng... Có thể nói, Viên Thiệu lúc này đây là nguyên khí đại thương. Mặc dù là Tự Thụ có nhanh trí, nhưng đối mặt cục diện như thế cũng bó tay không có cách nào, không biết nên làm thế nào cho phải.
Cường công U Châu?
Lưu Sấm đã đem chiến hỏa dẫn tới bên ngoài U Châu, cho nên rất không có khả năng tạo thành rung chuyển quá lớn đối với U Châu.
Trương Cáp, Cao Lãm, bằng sự hiểm trở của Dịch Thủy, thủ vững không ra. Muốn công phá Dịch huyện, cũng không phải chuyện dễ. Mà Bắc Bình thất thủ, thì khiến cho thế cục Trung Sơn quốc xuất hiện rung chuyển. Trong lòng Tự Thụ biết, vào lúc này tiếp tục cường công U Châu mà nói..., tổn binh hao tướng nhưng không được bất kỳ thu hoạch gì.
- Lập tức phái người, cùng ta đi tới Vô Cực, bắt Chân gia.
Tự Thụ đã khẳng định Chân gia và việc Bắc Bình thất thủ có quan hệ mật thiết không thể tách rời, vì thế lập tức hạ lệnh.
Sau khi đợi y phái người đưa tin đi tới Trung Sơn xong, một cảm thấy mỏi mệt không hiểu nổi trào dâng.
Tự Thụ trở lại hậu trướng, vừa định nghỉ ngơi, lại nghe được ngoài trướng vải có tùy tùng nói: - Khởi bẩm tướng quân, ngoài doanh có một người, tự xưng là nhận nhờ vả của bạn cũ tướng quân, có thư chuyển giao.
Bạn cũ nhờ vả?
Tự Thụ được Viên Thiệu phong làm Phấn Uy tướng quân, y ngồi dậy, đi ra quân trướng: - Người nọ ở đâu?
- Sau khi người kia đưa thư ra, liền đi rồi!
Vừa nói, tùy tùng đem một phong thư đưa cho Tự Thụ.
Tự Thụ mở thư ra, khi thấy rõ ràng chữ viết trên thư, không khỏi giật nảy mình.
Y vội vàng xua tay, ra hiệu cho tùy tùng kia lui ra, rồi sau đó trở lại trong phòng xem kỹ thư, trên mặt lập tức hiện ra một chút vẻ chán nản.
- Nguyên Hạo cuối cùng đi tới Liêu Đông sao?
Bức thư này, đúng là thư của Điền Phong.
Sau khi lão được người cứu ra từ đại lao Nghiệp Thành, lên thuyền đi Bột Hải.
Trước khi lên thuyền, lão viết một phong thư cho Tự Thụ, nội dung trong thư cũng rất đơn giản: Viên Công chiến bại Quan Độ, ta chắc chắn chết không thể nghi ngờ... Lưu Sấm tiểu tử kia phái người cứu ta ra từ trong đại lao, ta vốn không muốn đi theo. Chỉ có điều, Cự Ngôn (cũng chính là Điền Thích) vì cứu ta, đã sẵn sàng góp sức cho Lưu Sấm. Ta không thể vì thanh danh của mình mà hủy tiền đồ của con trai, cho nên chỉ có thể đi tới Liêu Đông.
Viên Công là người bảo thủ, nhìn khí độ như rộng rãi, kì thực lòng dạ hẹp hòi.
Nhớ ngày đó, ta và ngươi cho rằng gã là một vị minh chủ, không tiếc phản bội Hàn Phức, đón Viên Thiệu vào Ký Châu.
Nhưng hiện tại xem ra, Viên Thiệu người này chỉ sợ khó đạt thành tựu đại sự. Sau khi ta đi Liêu Đông, sẽ tới Nam Sơn thư viện, cuộc đời này làm một kẻ nhàn nhã dưới trướng Lưu Sấm. Tuy nhiên, Công Dữ ngươi phải cẩn thận, Viên Công mặc dù bại, nhưng tranh đấu giữa hai vị công tử sẽ càng phát ra kịch liệt. Nay dưới trướng Viên Công phe phái san sát, ngươi còn muốn tuân thủ nghiêm ngặt trung lập, chỉ sợ rất khó. Cho nên tình cảnh của ngươi sẽ càng thêm gian nguy... Nếu ngươi quả thật không ở đó được nữa, hãy tới Liêu Đông đi. Chúng ta ở Nam Sơn thư viện, uống rượu tâm sự, từ nay về sau không hề hỏi đến đại sự thiên hạ, chưa chắc đã không phải một điều thú vị.
Mặt khác, Tử Dực (Tự Hộc con trai của Tự Thụ) hiện nay là tù binh ở Liêu Đông, hãy suy nghĩ vì Tử Dực, ngươi cũng phải đưa ra quyết định càng sớm càng tốt.
Nội dung trong thư của Điền Phong cực kỳ tỉ mỉ xác thực, quả thật nói trung tâm can Tự Thụ.
Chỉ có điều, thật sự phải vứt bỏ quan rời đi sao?
Trong lòng Tự Thụ do dự, trong lúc nhất thời cũng không đưa ra được chủ ý...
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Lê Dương, đại doanh Viên quân.
Viên Thiệu binh bại tại Quan Độ, thu nạp tàn binh bại tướng ở Toan Tảo.
Mà Tào Tháo lúc này. Mặc dù thu hoạch toàn thắng, cũng đã vô lực tiếp tục truy kích. Sau khi Viên Thiệu thu nạp tàn binh bại tướng, vốn muốn tiếp tục đối kháng với Tào Tháo. Nào biết được trời đông giá rét, Viên Thiệu lập tức nhiễm phong hàn. Y vốn là hạng người tâm cao khí ngạo, luôn luôn khinh thường Tào Tháo, vốn tưởng rằng lần này xuất binh, có thể quét ngang Hà Nam, nhất thống thiên hạ. Nào biết được hơn mười vạn đại quân gần như toàn quân bị diệt. Điều này làm cho Viên Thiệu vô cùng tức giận, càng không phục. Lại thêm sau khi chiến bại tích tụ uất ức, khiến Viên Thiệu bị bệnh, bất đắc dĩ chỉ có thể tạm thời lui về Lê Dương.
Ai có thể lường trước đến, y vừa mới lui về lực lượng, liền nhận được tin tức: U Châu thất thủ!
Viên Thiệu lúc này mới nhớ tới lời nói lúc trước của Điền Phong, không kìm nổi ngửa mặt lên trời thở dài: Sớm biết như thế, hối hận không nghe mưu của Nguyên Hạo, trước tiên phải bình định thằng nhóc Lưu Sấm này.
Nhớ ngày đó, Điền Phong vô cùng kiêng kỵ Lưu Sấm.
Đáng tiếc lúc ấy Viên Thiệu cho rằng. Lưu Sấm không đáng để lo nghĩ, cho nên không chịu nghe theo mưu kế của Điền Phong.
Kết quả là...
Trong lòng Viên Thiệu hối hận, nhưng đồng thời lại sinh ra lòng ganh tỵ: Ta lần này thua Tào Tháo, lại bị mất U Châu, chẳng phải là nói ta không so được với Điền Phong sao?
Mưu sĩ dưới trướng Quách Đồ nhìn ra tâm tư của Viên Thiệu, liền vụng trộm tiến lời gièm pha với Viên Thiệu: - Thuộc hạ nghe nói, Điền Phong kia ở trong lao biết được tin tức Đại tướng quân chiến bại đã vỗ tay cười to, nói Đại tướng quân không nghe mưu của lão, cho nên mới có thất bại này.
Viên Thiệu vốn đang có chút khó chịu, nghe xong lời Quách Đồ nói, lập tức giận dữ.
Y lập tức sai người đi tới Nghiệp Thành, chuẩn bị lấy tính mạng Điền Phong.
Cũng không nghĩ đến, mệnh lệnh của y vừa mới phát ra thì có tin tức từ Nghiệp Thành truyền đến: Điền Phong được người ta cứu đi, mà nay tung tích không rõ.
Viên Thiệu giận không kìm được, liền hạ lệnh tịch thu hết gia sản của Điền Phong, đồng thời phát ra công văn hải bộ, chuẩn bị tập nã Điền Phong.
Có câu là, họa vô đơn chí.
Ngay tại lúc Viên Thiệu chuẩn bị phát ra công văn hải bộ, từ Trung Sơn quốc lại truyền tới một tin dữ: Lưu Sấm ban đêm tập kích Bắc Bình, Viên Hi chết trận.
Tông phòng Chân thị Trung Sơn quốc bán của cải gia sản lấy tiền mặt, chuyển nhà tới Vô Cực, tìm nơi nương tựa U Châu.
Viên Thiệu tuy rằng không thích Viên Hi, nhưng dù sao Viên Hi là con y, là cốt nhục của y.
Viên Hi chết trận, khiến Viên Thiệu cảm thụ được người đầu bạc tiễn người đầu xanh, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, không kìm nổi cả giận nói: - Chân thị tại sao lại phản?
- Nghe nói, Nhị công tử nóng lòng phản công, lại không có lương thảo trợ giúp, thiếu binh thiếu tướng.
Rơi vào đường cùng, Nhị công tử đành phải bức bách Chân gia gom góp lương thảo, trong thời gian ngắn ngủn hơn tháng, bắt Chân gia xuất ra rất nhiều tiền lương. Chân gia không muốn xuất ra khoản tiền lương quá lớn này, lại lo lắng Nhị công tử sẽ trách tội, vì thế sau khi bán sạch gia sản, phản rời Vô Cực, đi tới U Châu tìm nơi nương tựa Sấm nhi.
- Thương nhân, quả không thể tin!
Viên Thiệu nghiến răng nghiến lợi mắng, nhưng Quách Đồ lại đảo con ngươi một vòng, nảy ra ý hay.
- Chủ công, Chân gia cố nhiên đáng chết, tuy nhiên theo thuộc hạ thấy, cũng là có người thấy chủ công chiến bại, cho nên không muốn tận lực.
Nhị công tử đóng quân Bắc Bình, đại khái có thể phân phối lương thảo từ Hà Gian. Trong trường hợp đó... thuộc hạ nghĩ Điền Phong được cứu đi, cũng lộ ra chút kỳ quái.
Viên Thiệu nghe vậy, không khỏi hơi híp tròng mắt.
Y không phải người ngu, sao nghe không hiểu ý tứ của Quách Đồ chứ.
- Ngươi nói là...
- Chủ công anh minh!
Sắc mặt Viên Thiệu âm tình bất định, ngồi trên sập không nói câu gì.
Một lúc lâu sau, y hít sâu một hơi, cắn răng đứng dậy: - Truyền mệnh lệnh của ta, lệnh cho Tự Thụ cùng ta cường công U Châu, cần phải đoạt lại U Châu.
Y nói xong, lại dừng một lát.
- Tuy nhiên, Lưu Sấm tiểu nhi kia cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, một mình Công Dữ chưa chắc là đối thủ của hắn.
Ừm, để Thẩm Phối làm giám quân, đóng quân ở Nhạc Thành. Ta cũng không tin, Lưu Sấm một tên nhóc miệng còn hôi sữa kia lại lợi hại như thế?
Quách Đồ nghe vậy khóe miệng nhếch lên, trong mắt lập tức hiện lên tia vui mừng.