Ký Châu, Nghiệp Thành.
Trải qua một thời gian ngắn sau khi điều dưỡng, thân thể của Viên Thiệu dần dần bình phục.
Chỉ có điều, thất bại trong trận chiến của Quan Độ khiến y như tắc nghẹn, hàng ngày cứ đăm chiêu suy nghĩ, làm thế nào lấy lại mặt mũi. Điều này cũng là sự khác biệt lớn nhất giữa Viên Thiệu và Tào Tháo. Nhớ lúc Tào Thào bị mất ưu thế, có thể mất chức đại tướng quân, có thể nhẫn nhịn mọi sự gây khó dễ và thăm dò của Viên Thiệu. Mặc dù thất bại, Tào Tháo cũng sẽ tươi cười mà đối mặt, rồi sau đó nằm gai nếm mật, đợi cơ hội trả thù.
Nhưng Viên Thiệu lại không đợi được! Sau khi cơ thể hồi phục là bắt đầu chiêu binh mãi mã. Cùng lúc đó, y hạ lệnh đoạt lại U Châu, năm lộ đại quân cùng tiến, xem ra Lưu Sấm không phải là đối thủ của y.
- Ngươi nói: Sấm nhi đã tiến vào Nhạn Môn sao?
Lưu Sấm vừa động binh, Viên Thiệu liền có được tin tức, y hơi cau mày lại: - Nguyên Tài đã nhận được tin tức phải không?
- Hồi bẩm chủ công, Cao thứ sử đã hạ lệnh thái thú Thái Nguyên Quách Ôn xuất binh cứu viện, tin rằng Lưu Sấm kia nhất định sẽ không thực hiện được.
Nghe xong, Viên Thiệu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng trước đây Lưu Sấm nắm được U Châu, nhưng trên thực thế theo Viên Thiệu chẳng qua là ngoài ý muốn mà thôi.
Trong mắt y vẫn coi thường Lưu Sấm như trước. Chỉ là nếu không tiêu diệt Lưu Sấm, hậu phương của y không được yên bình, cho nên mới phái đại quân ra chinh phạt.
- Triều Niên!
- Vâng!
Theo tiếng thét ra lệnh của Viên Thiệu, từ bên cạnh một chàng thanh niên bước ra.
Chàng trai này chính là Viên Triều Niên. Y khom mình thi lễ nói: - Xin chủ công chỉ bảo.
Viên Triều Niên sau khi từ Liêu Tây trở về, Viên Hi vẫn chưa nghi ngờ gì y, vẫn vô cùng tín nhiệm. Trước khi Lưu Sấm dụng binh, Viên Hi lệnh cho Viên Triều Niên trở về thành Nghiệp giải quyết việc chung. Không nghĩ rằng Viên Thượng lại vừa ý kiếm thuật của Viên Triều Niên, thế là để y giữ lại.
Viên Thiệu nói: - Triều Niên, ngươi cần phải đi một chuyến tới Nguyên Đồ. Bảo y phái người đi hỏi thăm Thẩm Phối, xem chiến sự tiền phương thế nào.
Thẩm Phối, Phùng Kỳ, đều hiệu lực cho Viên Thượng. Viên Thiệu cực kỳ coi trọng hai người bọn họ, và cũng ủy thác trọng trách. Nói là hỏi thăm Thẩm Phối, nhưng trên thực tế là gây thêm một phần áp lực cho Thẩm Phối, lệnh cho y tăng thêm tốc độ. Mà nay trong ngũ lộ đại quân, Viên quân ở nước Trung Sơn bị ngăn cản bởi Bắc Bình, Cao Can thì bị Điền Dự chặn ở ngoài thành, Bộ Độ Căn và Yến Lệ Du đã đạt thành minh ước, chuẩn bị xuất binh cướp biên, mà Bành An thì gánh vác những việc rắc rối. Thế nhưng dưới sự phòng ngự của Điền Dự lại có mà làm được.
Trong năm lộ đại quân, chỉ có Tự Thụ đột phá sông Dịch, đánh chiếm được huyện Dịch. Chỉ có điều, Từ Thứ trước đây đã sớm lệnh xây dựng phòng tuyến đạo thứ hai ở Dịch Kinh của Công Tôn Toản, khiến cho Tự Thụ có chút khó chịu.
Nhưng Viên Thiệu lại cảm nhận được sự phiền phức của Tự Thụ, theo y, Từ Thứ là một hạng người vô danh, không đáng nhắc đến, Trương Cáp Cao Lãm……cũng không phải kẻ thù của Tự Thụ. Chỉ cần Tự Thụ có thể đột nhập vào quận Trác, thì U Châu tất nhiên đại loạn, đến lúc đó Lưu Sấm tất nhiên không phải là đối thủ.
Nào biết được. Viên Triều Niên sau khi nhận lệnh, rời khỏi phủ nhưng không trực tiếp đến chỗ Phùng Kỷ. Y xuất phủ đại tướng quân, đi vòng tới một cửa hàng, nhưng xung quanh chẳng có ai, liền cất bước đi vào bên trong.
- Chủ nhân nhà ta thân thể hư hàn, nghe nói có một củ sâm Liêu Đông lâu năm, cho nên ta tới hỏi, nếu vượt quá ba nghìn đồng là có thể mua.
Lời nói của Viên Triều Niên nghe có chút kỳ lạ. Nhưng ông chủ trong cửa hàng lại sáng mắt lên, vội vàng bước nhanh về phía trước.
- Sâm già ba nghìn tiền là có. Tuy nhiên cần bán năm nghìn tiền.
Viên Triều Niên đột nhiên hạ giọng nói: - Lập tức báo cho chủ công, Viên Triệu hi vọng Tự Thụ tăng cường được thế công, tất phải đề phòng cẩn thận.
Nói xong, y bật cười ha hả, ông chủ kia hàn huyên vài câu rồi rời đi.
Ông chủ hiệu đi vào hậu trạch, một lát sau, thì thấy một con chim bồ câu trắng bay ra từ tòa nhà phía sau, bay về hướng Nước Trung Sơn.
Tự Thụ sau khi chiếm được huyện Dịch, liền bắt đầu chỉnh đốn binh mã. Huyện Dịch tuy rằng bị y đoạt lại, nhưng cũng khiến cho quân Viên chịu tổn thất lớn. Khi Trương Cáp, Cao Lãm bỏ chạy, mang đi theo tất cả lương thảo đồ quân nhu, để đến mức Tự Thụ chiếm lĩnh huyện Dịch, lại không hề đoạt được gì.
Mà Từ Thứ ở đống hoang tàn ở Kinh Dịch, có thiết lập doanh trại.
Tự Thụ nhìn ra, quân Hán đang muốn tiêu bớt một chút tinh thần của quân Viên. Y biết, không thể liều lĩnh coi thường, nếu không rất có thể trúng kế của đối phương. Hơn nữa theo tin tức truyền tới của quận Trác, cũng khiến cho Tự Thụ sợ hãi trong lòng. Y đã biết, đối thủ mà y phải đối mặt lần này là bạn cũ, Tuân Kham. Chính ra Tuân Kham hiểu rõ như Tự Thụ vậy, Tự Thụ cũng rất hiểu Tuân Kham. Tuân Kham kéo dài thế trận như vậy tất nhiên là có mưu đồ khác.
Trong tình huống này, nếu y cường công cường đả, gây chuyện không tốt sẽ trúng ngay quỷ kế của đối phương. Cho nên, sau khi chiếm đống được huyện Dịch, Tự Thụ tiến hành nghỉ ngơi chỉnh đốn, bổ sung binh lực, cũng như lương thảo đồ quân nhu. Y cũng không tin rằng, bản thân đóng vững đánh chắc như vậy, Tuân Kham còn có chiêu số gì nữa. Mặc dù nói Tuân Kham mưu lược hơn người, nhưng khi đối mặt với lấy thực lực đấu trực diện, Tự Thụ không tin Tuân Kham chưa chắc có thể ngăn cản được thế công của mình. Phải biết rằng, mặc dù Viên Thiệu đánh mất U Châu, nhưng vẫn ngồi được như cũ ở ba nơi Ký Châu, Thanh Châu và Tịnh Châu, trong tay lương thảo sung túc … Đơn giản chỉ là một Ký Châu, dân số gấp hai lần ở U Châu. Chứ đừng nói Ký Châu sản vật phong phú, binh lực lương thực trong tay Viên Thiệu khá đủ. nếu năm lộ đại quân liên tiếp tiêu hao, không bao lâu nữa thì U Châu gặp phải nguy cơ.
- Đừng có sốt suột, đợi ta nghỉ ngơi chỉnh đốn, là có thể đánh chiếm Dịch Kinh.
- Thế nhưng mạt tướng nghe nói,Tuân tiên sinh dựng lên hai trại lớn ở Phàn Dư Đình và thành Bắc Tân, chỉ chờ chúng ta tiến đến.
Đánh chiếm từng trại một như vậy, e rằng sẽ thương vong rất nhiều.
Bên trong nha phủ, Tự Thụ và Tương Nghĩa Cừ đại tướng đang bàn bạc tình hình chiến đấu.
Nghe Tương Nghĩa Cừ nói xong…. Tự Thụ cười khổ nói: - Ta biết chắc cách này sẽ gây thương vong rất nhiều. Chỉ có điều nếu, nếu là người này giả dối xảo quyệt, mưu ma chước quỷ. Nếu coi thường liều lĩnh, ắt sẽ trúng kế của y… Ta đẩy mạnh như vậy, tốc độ mặc dù không nhanh nhưng lại có thể lấy thế đè người. Dù choTuân hữu có trăm mưu ngàn kế đi nữa, ta chỉ cần thận trọng, y có thể có đối sách gì đây?
Tương Nghĩa Cừ nghe xong, mà gật đầu liên tục.
- Tiên sinh nói rất đúng.
Tự Thụ khẽ mỉm cười, cũng không tiếp tục nói về vấn đề này nữa. Chỉ có điều y tuyệt đối không nghĩ tới, công phá huyện Dịch không lâu là đã nhận được tin tức rồi. Lưu Sấm giết nhập Nhạn Môn, công chiếm núi Thú Phu.
Tự Thụ sau khi nghe nói, sắc mặt lập tức biến đổi. Y vội vàng sai người đem bản đồ Tịnh Châu tới, sau khi xem xét cẩn thận tỉ mỉ, y liền quát lớn một tiếng: - Không ổn, Nhạn Môn nguy rồi.
Tương Nghĩa Cừ vừa định hỏi rõ nguyên nhân, lại không nghĩ bên ngoài phủ có hộ tống truyền tin: - Thẩm Phối tiên sinh cầu kiến bên ngoài.
- Chính Nam tiên sinh đã đến Dịch Kinh ư?
Tương Nghĩa Cừ tỏ vẻ nghi hoặc, lại không nghĩ sắc mặt của Tự Thu đột nhiên trở nên khó coi như vậy.
- Tiên sinh, sao lại biến sắc như vậy?
Tự Thụ cắn chặt răng, sau một hồi đột nhiên cười khổ một tiếng. Y đột nhiên hiểu rõ được ý của Tuân Kham: Tự Thụ cần phải thận trọng, Tuân Kham lấy việc tiêu hao chiến trận làm tiêu hao tinh thần y.
Nói ra, Tự Thụ trí mưu cũng chẳng kém hơn Tuân Kham là mấy. Thậm chí xét về năng lực mà nói, còn cao hơn Tuân Kham một bậc… Nhưng Tuân Kham thực sự có một ưu thế mà Tự Thụ vĩnh viễn không thể sánh bằng được, đó chính là Tuân Kham là cha vợ của Lưu Sấm, bất luận Tuân Kham quyết định làm gì, Lưu Sấm cũng sẽ không hỏi đến, thậm chí hoàn toàn ủy quyền cho Tuân Kham, mà Tự Thụ thì sao? Thật sự có quá nhiều thứ bị ảnh hưởng đến, chỉ riêng tính cách đa nghi của Viên Thiệu thì sao có thể như Lưu Sấm ủy quyền cho Tuân Kham vậy được. Nếu không như vậy, tại sao y lại phái một giám quân lại đây?
Đồng thời, tầm mắt của Viên Thiệu không cao. Trong mắt của Viên Thiệu chỉ có Tào Tháo, mà trong mắt của Tào Tháo thì có cả thiên hạ…
Trong lòng Tự Thụ hiểu được, tại sao Thẩm Phối lại đột nhiên tới huyện Dịch. Không hề nghi ngờ, đó là vì Lưu Sấm xuất binh ở Nhạn Môn, làm kinh động tới Viên Thiệu, cho nên mới có thể phải Thẩm Phối đến, đốc thúc Tự Thụ xuất binh.
Bản thân Thẩm Phối trung liệt hào phóng, là một chiến sĩ chính trực. Nhưng trong lòng Tự Thụ không hề có thiện cảm với Thẩm Phối, cũng cho rằng tài năng không đúng với cái tên gọi đó.
Tuân Úc đã từng có một đánh giá về Thẩm Phối: - Chuyên quyền mà vô mưu. Người này rất ngay thẳng, nhưng thường thẳng thắn không đúng lúc, đôi khi lại tạo thành kết quả không tốt.
Trận chiến ở Quan Độ, nếu không có Thẩm Phối bắt lấy người nhà của Hứa Du, Hứa Du cũng sẽ không bị Viên Thiệu làm nhục, đến cuối phải tìm Tào Tháo nương tựa, vì thế mới có chuyện Tào Tháo bất ngờ tập kích Ô Sào. Điều quan trọng hơn là, Thẩm Phối vẫn chưa thấy được vấn đề của mình, trái lại lại dương dương đắc ý.
Thẩm Phối vừa tới, muốn từng bước thận trọng, sợ rằng vô cùng khó khăn.
Tự Thụ thực sự không muốn gặp y, nhưng dù sao Thẩm Phối cũng là giám quân, về tình về lý, y cũng không thể trốn tránh mà không gặp.
- Người tới, mời Chính Nam tiên sinh nha đường nói chuyện!!
Tự Thụ dường như cắn răng phát lệnh, nhưng trong lòng lại mất hết hứng thú. Y đột nhiên nhớ tới phong thư kia của Điền Phong, có lẽ giờ ông ta đã tới Liêu Tây, nói không chừng lúc này đây đang đắm chìm trong gió biển, tiêu diêu tự tại.