Hãn Thích

quyển 1 chương 394-1: a sửu không khóc (1) (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thiếu niên họ Đổng đần độn vẫn cứ ôm cái túi khư khư không chịu buông ra.

Ác nô của Đào gia không thể kiên nhẫn được nữa, một tên gia nô từ bên cạnh lấy ra một cây gỗ hung hăng đánh về phía cậu ta.

Nhìn tư thế của y rõ ràng là muốn đẩy đối phương vào chỗ chết.

Những người xung quanh nhìn thấy không kìm nổi hô lên những tiếng kinh hãi...

Trong mắt người thiếu niên ánh lên sự giận dữ: - Cha ta nói, đến lúc không thể nhịn được nữa thì cũng không cần nhịn...

Vừa nói cậu ta đột nhiên vọt lên mạnh mẽ, hung hăng như một con sư tử xông vào tên ác nô kia. Tuy cậy ta không đụng vào đối phương nhưng lại nghe thấy tiếng tên ác nô kêu lên thảm thiết. Chỉ thấy trên tay của y bị cắm một cây thương nhỏ, cây gậy gỗ trong tay lập tức rơi xuống.

Hiển nhiên là tên ác nô này không thể ngờ được rằng sẽ có người ra tay.

Hơn nữa gã đánh cậu ta nhiều lần, đã biết cậu ta không dám phản kháng nên cũng không có bất kì sự phòng bị nào.

Đầu tiên là trúng một cây tiểu thương, sau đó lại bị cậu ta đánh. Cảm giác đó giống như bị một chiếc xe tải vận tốc cả trăm km đâm phải. Tên ác nô kêu to một tiếng rồi bị quẳng ra xa tận mười mét, toàn thân như bị đánh nát, máu tươi phun trên mặt đất.

Sau khi Lưu Sấm biết được lai lịch của người thiếu niên họ Đổng kia, trong đầu liền lóe lên một tia tính toán.

Nhìn thấy tên ác nô muốn lấy tính mạng của cậu thiếu niên, hắn không nói nhiều liền phi một cây tiểu thương ra.

Tiểu thương của Lưu Sấm sớm đã được luyện thành xuất thần nhập hóa, trong vòng mười bước bách phát bách trúng. Vốn dĩ hắn chỉ muốn cứu cậu thiếu niên kia, nhưng không ngờ cậu thiếu niên kia đột nhiên vùng dậy,. đấm cho tên ác nô kia gãy cả xương cốt, hấp hối...Tuy nhiên một cú đụng của cậu ta, mắt Lưu Sấm liền sáng lên.

Sự va chạm này cho thấy thần lực của cậu ta còn mạnh hơn mình đến ba phần.

Về công về tư, Lưu Sấm cũng sẽ không ngồi yên mà không quan tâm gì.

Nếu đã ra tay, Lưu Sấm sẽ làm đến nơi đến chốn.... Tình hình Nghiệp Thành rất phức tạp, Lưu Sấm vốn dĩ không muốn gây chuyện. Nhưng bây giờ, cho dù là cậu thiếu niên kia có đại khai sát giới hắn cũng sẽ không cho rằng đó là chuyện lớn. Mặc dù Đào Thăng được Viên Thượng coi trọng nhưng trong mắt hắn, Đào Thăng kia chỉ là một tên nhãi nhép mà thôi. Chỉ nhìn vào gia nô nhà y cũng đủ để đoán đức hạnh của y thế nào.

Nếu đã ra tay thì cũng không cần khách sáo.

- Lệnh Minh, đánh gãy tay chân của chúng đi, không cần nương tay.

Bàng Đức nãy giờ quan sát đã sớm nổi trận lôi đình, nghe thấy lệnh của Lưu Sấm thì cũng không thể nhịn thêm được nữa liền xông lên phía trước.

Bàng Đức lao ra, mười tên Phi hùng vệ bên cạnh Lưu Sấm lập tức chia làm hai đội. năm người ở bên cạnh Lưu Sấm, năm người khác thì rút đao ra lao theo Bàng Đức. Những tên ác nô Đào gia này thấy quản gia nhà mình bị thương liền ngẩn cả người ra. Không ngờ cậu thiếu niên dám trả đòn? Mười mấy người cùng phản ứng cùng hò hét phải bắt cậu ta về phủ. Không ngờ lúc này mấy người Bàng Đức cùng xông lại... Bàng Đức đối phó với loại tép riu này cũng không cần phải dùng đến vũ khí.

Chỉ một quả đấm sắt trong nháy mắt đã khiến ba tên ngã dúi xuống.

Sức mạnh của Bàng Đức sớm đã đến cảnh giới Luyện Thần. Lưu Sấm hạ lệnh cho y đánh gãy tay chân của đối phương thì y đâu có thể hạ thủ lưu tình được?

Nhưng cuối cùng y vẫn giữ chừng mực.

Nhưng năm Phi hùng vệ kia thì không giống như vậy. Bọn họ rút đao ra dù không dùng lưỡi đao để chém nhưng cũng dùng sống đao để quật.

Đám ác nô này ngày thường hay diễu võ dương oai với dân chúng, nhưng khi đối mặt với Bàng Đức và Phi hùng vệ thì quả thực là không thể chịu nổi dù chỉ một đòn.

Chỉ trong nháy mắt mấy tên ác nô đã bị đánh tả tơi trên đất than khóc không ngừng.

- Kẻ nào còn dám lên tiếng ta sẽ cắt đầu lưỡi.

Lưu Sấm đi lên, sai năm Phi hùng vệ đến bảo vệ cậu thiếu niên kia.

- Cậu họ Đổng?

Người thiếu niên nửa tỉnh nửa mê, gật đầu.

- Người Hà Gian?

Người thiếu niên lại gật đầu.

- Con cháu của Đổng thái hậu ở Hà Gian?

Người xung quanh vây đến xem nói cậu ta là kẻ ngốc, cũng không phải có ác ý gì mà đúng là thật. Hỏi họ cậu ta, hỏi nguyên quán cậu ta, cậu ta còn biết trả lời nhưng hỏi vấn đề hơi phức tạp, ví dụ như hỏi Đổng thái hậu là ai? Thì cậu ta bắt đầu mơ hồ, chứ đừng nói chi đến câu hỏi cậu ta có phải là người họ hàng của Đổng thái hậu hay không? Ánh mắt của cậu ta lại càng mơ hồ.

Lưu Sấm nhăn mặt lại: - Ngươi tên gì?

- Đổng Phì.

Đổng Phì? Cái tên thật lạ.

Nhưng nhìn qua người này đúng là có hơi mạp thật, cơ thể còn cường tráng hơn cả Lưu Sấm. Nhìn cậu ta chắc cũng chỉ mới hai mươi tuổi nhưng thân hình còn cao lớn hơn cả Lưu Sấm khiến hắn có hơi khó thích ứng. Chiều cao của Lưu Sấm cũng không phải là thấp, thường thường khi hắn nói chuyện với mọi người đều phải cúi xuống. Nhưng người thiếu niên này thì hắn lại phải ngẩng đầu lên.

- Dẫn ta đến nhà cậu.

- Ngươi muốn làm gì?

Dường như cậu ta rất mẫn cảm lập tức tỏ vẻ sợ hãi.

Lưu Sấm biết rằng cậu ta không được thân thiện cho lắm... Không phải cậu ta vừa mới nói trong nhà còn một mẹ già sao? Không biết chừng có thể hỏi rõ ràng.

- Ta là người thân của mẹ cậu, ta đặc biệt đến tìm mẹ cậu.

Lưu Sấm chỉ có thể dùng cách đơn giản nhất để giải thích cho cậu ta hiểu... Chỉ có điều hắn vừa nói ra câu này, thấy có cảm giác quái dị hình như là đang mắng người.

Cậu bé Đổng Phì ngược lại hiểu được ý nghĩa của hai chữ “người thân”.

Vừa rồi Lưu Sấm ra tay cũng khiến cậu cho rằng hắn là người tốt. Cậu ta ôm chặt cái túi trong lòng rồi đứng lên ồm ồm đáp ứng, dẫn Lưu Sấm đi.

- Người vừa rồi là ai?

Những người vây xem xung quanh nhìn thấy đám người Lưu Sấm đi khỏi liền túm tụm vào hỏi nhau.

- Anh hùng hảo hán, nhìn phong thái cũng không phải kẻ tầm thuờng... Hắn vừa nói là người thân của thẳng ngốc kia. Coi như lần này vận mệnh Đổng gia cũng chuyển đổi rồi... Chỉ với phong thái của người kia cho dù là Đào gia cũng không uy hiếp được hắn.

- Lần này Đổng Phì đúng là gặp may rồi!

- Ta nhớ ra rồi... người đó là Lưu hoàng thúc.

- Lưu hoàng thúc? Ai là Lưu hoàng thúc?

- Lưu hoàng thúc còn có thể là ai được chứ? Đương nhiên là hoàng thúc Đại Hán rồi. Nay Lưu hoàng thúc có được U Châu, hùng cứ cả Tái Bắc. Hôm qua lúc hắn mới vào thành, ta đã nhìn thấy lúc đó Lưu hoàng thúc còn mỉm cười vẫy tay với ta... Đổng mập này đúng là được đổi đời rồi.

Mà Lưu hoàng thúc hẳn là người thân của nó.

- Hóa ra, người đó là Lưu hoàng thúc!

Trong đám đông ai nấy đều xì xào ồn ào.

Nhưng vẫn có người nghi ngờ: - Lưu hoàng thúc sao lại là người thân của Đổng mập được?

- Ngốc lắm, Lưu hoàng thúc là hoàng thúc Đại Hán, trong nhà của Đổng bàn tử từng có một bà Đổng thái hậu là mẹ của tiên đế. Ta nhớ ra rồi, Đổng thái hậu từng nuôi nấng đương kim thiên tử. Còn giúp đương kim thiên tử lên ngôi Hoàng dế. Kết quả cuối cùng lại bị Hà Tiến làm hại, bị giết ở Hà Gian. Nay thiên tử đã đăng cơ, Lưu hoàng thúc là do chính mồm thiên tử thừa nhận. Đương nhiên như vậy là người thân của Đổng gia rồi.

Một người đi trên đường nước miếng văng ra mặt mày hơn hở nói.

Mọi người sau khi nghe xong cũng bừng tỉnh ngộ.

- Mau giúp ta tìm thấy thuốc khám bệnh...

Lúc này, tên ác nô Đào gia ngã lăn trên mặt đất thấy đám người Lưu Sấm đi rồi liền lớn tiếng quát.

Ai mà biết được người này vừa hô lên thì mọi người cũng giải tán không ai thèm nếm xỉa đến tên ác nô đang kêu ca kia.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio