Chương : Giữ chặt tôi
“Đừng, đừng chạm vào tôi!”
"Lạt mềm buộc chặt? Tâm Tâm, em lại ngang bướng rồi"
Tâm Tâm là ai? Cô không phải Tâm Tâm. Những người đàn
ông không cho cô nhiều thời gian suy nghĩ, thân thể rắn chắc
đè xuống, mạnh mẽ đâm tới.
“Đau..”
Trần Thanh Lan đau đớn kêu lên một tiếng. Người đàn ông
ép sát vào thân thể yêu kiều xinh đẹp của cô, nhẫn nhịn và
mãnh liệt: “Nào, ôm tôi.”
Mặc cho Trần Thanh Lan kháng cự thể nào, người đàn ông
cũng không hề bị lay động, ngược lại còn kích thích dục vọng
chinh phục của anh, mỗi lần đều chạm vào chỗ sâu nhất.
Ý thức của Trần Thanh Lan bị vật nóng bỏng của người đàn
ông đánh tan từng chút một, ngày cả sức phản kháng cũng
không có.
Đêm dài như thế, đau đớn triền miên như vậy. Cô không
biết người phía trên xong từ lúc nào, chỉ là khi tỉnh lại, thấy
người đàn ông còn đang say ngủ. Mặt anh vùi trong gối, trong
ánh sáng lờ mờ, cô không thấy rõ mặt, mà Trân Thanh Lan cũng
không dám đến xem.
Cô hoảng sợ, tức giận, nhưng lại không có can đảm nhìn
mặt người đàn ông kia. Cô lặng lẽ bò xuống giường, sau khi
mặc xong quần áo thì vội vàng rời khỏi căn phòng.
Cô nhớ rõ răng cô đang ở nhà ăn cơm. Vì công ty xây dựng
của ba cô có vấn đề, đang đứng trước nguy cơ bị phá sản mà
ba và mẹ kế của cô muốn cô kết hôn với giám đốc Trương để
đổi lấy tiền đầu tư vào công ty. Cô không đồng ý nên đã cãi
nhau với hai người bọn họ. Sau đó... sau đó cỏ không nhớ nữa.
Vô ý liếc mắt, Trần Thanh Lan thấy có một cái gương trên
hành lang khách sạn, cô nhìn dáng vẻ của mình ngay lúc này.
Trên da thịt tuyết trắng đều là vết tích mập mờ, đặc biệt cổ
không được che chắn, bày ra không một chút giấu diếm.
Ngay lúc cô không biết làm sao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì. Đêm qua... bọn họ đã làm rồi ư.
“Chị, chúc mừng chị sắp kết hôn” Trần Thanh Vi nhìn cô
mã cười.
Trần Thanh Lan lạnh lùng nhìn hai mẹ con Trân Thanh Vi:
“Ai nói tôi sẽ kết hôn? Muốn cưới cô đi mà cưới.”
“Hừ, gạo đã nấu thành cơm rồi mà còn muốn thoái thác
sao?” Lưu Ngọc Tuyết nhìn cô đầy khinh thường, y như cô là
một thứ gì đó bẩn thỉu vậy.
Cả người Trần Thanh Lan khẽ run lên. Người đàn ông đêm
qua là do bọn họ sắp xếp hay sao? Người đàn ông trung niên
đầu trọc khốn nạn đó?
Bởi vì quá tức giận, nên thân thể Trần Thanh Lan còn run
hơn.
"Chị, chị sao vậy? Kết hôn là chuyện vui vẻ, sao mặt chị lại
träng bệnh vẩy?" Tran Thanh Vi cố ý khiêu khích.
"Đừng có học mẹ mày, ngay cả một người đàn ông cũng
không giữ được, hầu hạ tổng giám đốc Trương thật tốt đi. Mặc
dù ông ta già, xấu xí, nhưng chỉ cần mày làm ông ta thoải mái,
ông ta nhất định sẽ thương mày. Đi thôi, ba mày đang ở nhà
chờ đó, để xem hôn lễ định vào ngày nào" Lưu Ngọc Tuyết ra
hiệu cho quản gia Từ đưa cô về.
Trần Thanh Lan nhìn hai mẹ con đê tiện này, đáy lòng đều
là căm hận, mà cũng là từ đáy lòng dâng trào rồi bộc phát. Cô
giơ tay tát Lưu Ngọc Tuyết một cái.
“Muốn dùng tôi để đổi lấy tiền tài cho mấy người? Nằm mơ
đi! Tôi thà chết chứ không đời nào kết hôn!”
Bởi vì dùng lực quá mạnh, cả cánh tay cô cũng trở nên tê
dại.
“Cô dám đánh tôi?”
Lưu Ngọc Tuyết tay đưa lên che má, ánh mắt dữ tợn: “Quản
gia Từ, trói nó lại cho tôi!”
Trần Thanh Lan xoay người muốn chạy. Nhưng cô đã bị lật
lên xuống cả một đêm, cơ thể vốn đã mất sức, giờ lại càng
không thể chống lại sức mạnh của quản gia Từ, cuối cùng bị
trói đem về nhà họ Trần.
Ba của Trần Thanh Lan, Trần Hùng đang ngồi cùng giám
đốc Trương trên ghế sofa trong phòng khách. Sắc mặt cả hai
người đều không tốt là bao.
Lưu Ngọc Tuyết dường như không phát hiện ra có điều
không đúng, đi lên giành công: 'Tổng giám đốc Trương, hôm
qua ông hài lòng chứ? Thanh Lan nhà tôi vẫn là xử nữ, ông
cũng kết hôn ba lần rồi, lần này lời to nha”
Nghĩ đến tối hôm qua, ông già này chà đạp mình, tất cả oán
hận và sỉ nhục đều dâng trào trong lòng Trân Thanh Lan.
Gương mặt tổng giám đốc Trương lạnh lùng, gương mặt
vốn đã khó coi, lại càng thêm dữ tợn: "Bố mày ở trong phòng
chờ một đêm cũng không thấy người đến, hài lòng không? Hài
lòng cái đầu bà đó. Bà chơi tôi có phải không?"