Ôn Hàn Thủy hơi nâng cằm đắc ý nhìn Từ Phỉ.
Người ta nói rằng đạo cao một thước, quỷ cao một trượng, cho dù Từ Phỉ có thông minh cơ trí, cuối cùng anh vẫn rơi vào bẫy của cô. Ý nghĩ này mang lại cho cô một cảm giác thành tựu tuyệt vời, làm cho ánh mắt cô rạng ngời.
Khi vẫn còn đang đắc ý, trong bụng bỗng phát ra tiếng ùng ục.
Ôn Hàn Thủy: "......"
Có điều gì đáng xấu hổ hơn điều này không?
Ôn Hàn Thủy vô thức che bụng, nghĩ bởi vì đám người Lý Thịnh tới mà bữa trưa cô chờ đợi bấy lâu nay lại bị hoãn lại. Lúc trước đang có một loại vui mừng kỳ lạ, bây giờ trong bụng rốt cục cũng kháng nghị.
Cô chưa từ bỏ ý nghĩ với tiếng ồn xung quanh, nếu như anh không nghe thấy thì sao.
Tất nhiên là Từ Phỉ nghe được, quan tâm hỏi: "Em chưa ăn sao?"
"Ừm." Ôn Hàn Thủy cúi đầu, thật xấu hổ.
Từ Phỉ cau mày, "Bình thường em đều ăn uống thất thường như vậy à?"
"Không phải." Ôn Hàn Thủy nói: "Tôi định đi ăn rồi, nhưng sau đó mọi người đến."
Đây là điều mà Từ Phỉ không ngờ tới. Anh đưa tay lên nhìn đồng hồ, dứt khoát nói: "Đi thôi, tôi đưa em đi ăn."
"Không hay lắm đâu." Ôn Hàn Thủy nói, "Lỡ như tôi là người duy nhất chưa quay trở lại, tôi phải giải thích thế nào đây, Từ tổng."
Từ Phỉ nghĩ rất đơn giản: "Cùng tôi đi ăn cơm tối, là đạo diễn giao cho em công việc."
Ôn Hàn Thủy: "???" Nói nhảm gì vậy!
"Đi thôi." Anh đi tới, tay nhẹ nhàng đỡ lấy vai Ôn Hàn Thủy, "Đi ăn cơm thôi."
Ôn Hàn Thủy bị kéo đi vài bước, tầm mắt nhìn xuống vai phải, phát hiện Từ Phỉ đã thu tay về, vẻ mặt thành thật. Cô tức giận nhìn đồng thời sửa lại câu nói lúc nãy của anh, "Là đạo diễn yêu cầu tôi cùng với Lý tổng và những người khác đi tham quan xung quanh."
Không phải là cùng một mình anh đi ăn cơm.
Hơn nữa: "Mọi người đều quay trở lại, tôi là người duy nhất mất tích nên rõ ràng là có gì đó mờ ám."
Từ Phỉ rất thẳng thắn, không cảm thấy rằng có cái gì sai cả.
Ôn Hàn Thủy khoát tay: "Ở đoàn phim đông đúc nên khó giữ bí mật nếu nhiều người biết anh nghĩ xem mọi người sẽ nói về tôi thế nào!"
Từ Phỉ trong lòng thỏa hiệp, nhưng trên mặt vẫn cười, Ôn Hàn Thủy cảm thấy không đúng, trong tiềm thức lui về phía sau một bước: "Gì vậy?"
"Tôi nhớ có người từng kéo tôi trốn tiết, lúc ấy trông rất suиɠ sướиɠ, bây giờ đến trốn việc cũng không dám sao?" Anh buồn cười nói.
Lại mang chuyện năm xưa ra đả kích cô.
"Sao mà không dám." Ôn Hàn Thủy nói: "Đi, hiện tại tôi lại muốn ăn rồi."
Vì bận rộn quá lâu, lén trốn việc coi như là tự thưởng cho bản thân.
Ôn Hàn Thủy đi trước.
Từ Phỉ mỉm cười đi theo phía sau, đồng thời không quên nhắn cho Lý Thịnh.
"Này." Ôn Hàn Thủy đột nhiên xoay người, "Chúng ta đi đâu đây?"
Nơi này miễn cưỡng như địa bàn của cô, chủ dẫn theo khách, cũng nên lắng nghe ý kiến của Từ Phỉ.
Từ Phỉ trực tiếp đưa cô đến bãi đậu xe, anh đang chuẩn bị lên xe, sau khi nhìn thoáng qua Ôn Hàn Thủy đứng ở trước xe không nhúc nhích, nhướng mày: "Muốn tôi giúp em mở cửa?"
Không phải. Ôn Hàn Thủy chưa kịp giải thích, Từ Phỉ đã đi tới. Anh mở cửa xe cố ý làm ra vẻ quý ông, "Ôn tiểu thư, mời lên xe."
Ôn Hàn Thủy dở khóc dở cười. Đã lâu không gặp nhau nhưng họ lại không cảm thấy xa cách.
Từ Phỉ vòng qua đầu xe ngồi vào, Ôn Hàn Thủy vẫn đang thắt dây an toàn, cô có chút bối rối, "Chúng ta đi đâu vậy?"
"Ăn tối."
Ôn Hàn Thủy thở dài một hơi: "Trước đây tôi luôn cảm thấy nói chuyện cùng anh rất tốn sức, hiện tại xem ra cũng vẫn như vậy."
Thói quen này từ nhỏ thật sự không thay đổi, trước giờ Từ Phỉ luôn ít nói, không phải tính cách quái gở, đơn giản là anh quá lười giải thích. Cũng chỉ khi chọc ghẹo cô thì lời nói mới nhiều hơn một chút.
Từ Phỉ bất lực nhìn cô, hiểu được ý tứ của cô, giải thích thêm một câu: "Tôi nghe một người bạn nói gần đây có một cửa hàng không tồi, đưa em đi nếm thử."
Tốt hơn rồi đấy.
Ôn Hàn Thủy gật đầu, cuối cùng cài dây an toàn.
Trước khi lái xe, Từ Phỉ sợ cô cảm thấy nhàm chán, vươn tay cầm lấy một túi quà tinh xảo từ băng ghế sau: "Cho em đấy."
"Gì vậy?"
"Quà lưu niệm của chuyến đi công tác."
Ôn Hàn Thủy hai mắt sáng lên, lần này Từ Phỉ đến Nam Thành được mệnh danh là thiên đường ẩm thực, phản ứng đầu tiên của cô là: "Là đồ ăn sao? Cảm ơn nhé! Tôi rất thích."
Bàn tay trên vô lăng của Từ Phỉ cứng đờ.
Ôn Hàn Thủy cúi đầu bắt đầu mở món quà ra, lấy ra xem thì thấy, là một chiếc khăn quàng cổ?
Cô bối rối liếc nhìn Từ Phỉ rồi tiếp tục xem chiếc khăn, đó là một chiếc khăn kẻ caro đen trắng bình thường, không mang đặc điểm gì của Nam Thành, khắp cả nước đều có thể mua được, màu sắc và kiểu dáng rất thanh lịch.
Vẻ nghi vấn trên mặt Ôn Hàn Thủy lộ ra quá rõ khiến Từ Phỉ phải giải thích: "Tôi thấy chiếc khăn này khi đi ăn tối một lần, lúc đó nghĩ đến em."
Ôn Hàn Thủy ồ một tiếng: "Bởi vì hợp với tôi à? Giản dị, tao nhã, sạch sẽ?"
Đây là trọng điểm sao? Trọng điểm không phải là nghĩ về cô à?
Từ Phỉ không muốn nói chuyện, anh ngồi trở lại, "Em vui là được."
Sau khi xem xong chiếc khăn, Ôn Hàn Thủy phát hiện trong túi còn đựng những thứ khác. Có một chiếc hộp màu hồng, cô mở nó ra thấy đó là một chiếc vòng tay được trang trí bằng một viên charm dâu tây.
Cô vô thức nhìn Từ Phỉ một lần nữa.
Từ Phỉ đang không muốn giải thích, lại bị cái nhìn của Ôn Hàn Thủy làm cho phải thừa nhận, "Rất hợp với em đúng không?"
"Cảm ơn, tôi rất thích." Ôn Hàn Thủy nói, "Nhưng tôi hai mươi tám rồi, Từ tổng à, dâu tây là thứ mà tôi chỉ thích khi tôi mười tám thôi."
"Ồ."
Ôn Hàn Thủy quay lại xem xét những thứ còn lại, sau đó mang ra một cái cốc. Cốc sứ màu trắng với đường nét đơn giản, mang phong cách đơn giản.
"Đây cũng là phong cách của tôi sao?" Ôn Hàn Thủy tò mò. Cô chưa bao giờ phản ứng như thế này khi nhận một món quà, dù thích hay không cô sẽ chỉ mỉm cười và nói rằng cô rất thích, sau đó khen ngợi món quà đó. Nhưng ở trước mặt Từ Phỉ, cô lại càng muốn xem phản ứng của Từ Phỉ.
"Đây là phong cách của tôi." Từ Phỉ nói: "Có người tặng tôi một bộ cốc, tôi dùng một cái, cái này cho em."
"Ồ, mượn hoa cúng Phật." Ôn Hàn Thủy lại hiểu ra.
--Chú thích của editor: [借花献佛 (Mượn hoa cúng Phật/ Của người phúc ta): đại khái là lấy của cải của người này đem cho người khác, mình chẳng mất gì mà còn được tiếng là phúc đức]
Từ Phỉ liếc cô một cái rồi không nói gì.
Ôn Hàn Thủy cuối cùng đã nhìn thấy món quà cuối cùng.
Cô cảm thấy trong lòng mình Từ Phỉ khá thay đổi, giờ phút này cô cũng có chút mong đợi.
Sau đó, cô lấy ra một bộ bát đĩa nấu ăn. Mặc dù những đồ vật bên trong trông rất tinh tế, nhưng chúng quá khác so với những món quà lúc trước được không?
"Đây lại là có ý gì đây?" Cô khiêm tốn xin thỉnh giáo.
Từ Phỉ thận trọng nói: "Trước tiên em nói cảm nghĩ của mình đi."
"Vậy thì tôi nói nhé."
"Ừ." Anh đã sẵn sàng nghe.
"Tôi cảm thấy anh đang ám chỉ tôi." Ôn Hàn Thủy nói: "Anh đang châm chọc nói rằng tôi nấu ăn không ngon. Không phải chỉ là hơn mười năm trước tôi đã cho anh ăn thứ thức ăn độc hại ấy một lần, anh còn ôm mối hận nhiều năm như vậy sao?" [up duy nhất tại truyenwiki.com aristocraticboy_duu]
Từ Phỉ: "......"
Quả nhiên là không thể mong đợi điều gì.
Trước khi mở miệng, Từ Phỉ nghiêm túc nhớ lại quá khứ khốn khổ khi đó, sau lần đó cảnh ngộ của anh và cô là mỗi người một ngả. Anh mất một lúc mới giải thích, "Tôi ăn ở một nhà hàng ở Nam Thành, chắc em sẽ thích. Đồ ăn tôi không thể mang về nên mang cho em một bộ bát đĩa, sau này sẽ đưa em đến đó ăn."
Nhà hàng không bán bộ đồ ăn, có thể nói Từ Phỉ phải tốn rất nhiều công sức mới mua được.
"Vậy thì tôi hiểu lầm anh rồi." Cô nói.
Từ Phỉ đạp phanh, ngắn gọn nói: "Xuống xe thôi."
Đã đến nơi ăn tối.
Anh xuống xe, đi về phía bên kia thì phát hiện Ôn Hàn Thủy vẫn chưa đi xuống. Sau vài giây dừng lại, Từ Phỉ chủ động đi tới, giúp Ôn Hàn Thủy mở cửa.
Sau khi mở cửa xe, Từ Phỉ sững sờ một lúc.
Ôn Hàn Thủy đang quàng khăn, ngẩng đầu cười với anh: "Nhìn có đẹp không?" Không đợi Từ Phỉ trả lời, cô lại giơ tay trái lên, bàn tay trắng nõn đeo chuỗi vòng tay dâu nhỏ.
"Hình như tôi quên nói, món quà này tôi rất thích. Tôi thích nó khi tôi mười tám tuổi, bây giờ tôi cũng thích nó."
"Cảm ơn anh đã nhớ đến tôi khi đi công tác."
Từ Phỉ dừng lại, cuối cùng nở nụ cười. [vui lòng không re-up ở nơi khác ngoài truyenwiki.com của editor]
Ôn Hàn Thủy theo sau cười ra tiếng: "Vui không, đúng rồi, Từ Phỉ anh thật sự nhỏ mọn, trêu chọc anh có chút kết quả là mặt anh đen......"
Giây tiếp theo Ôn Hàn Thủy không thể không mở to mắt.
Từ Phỉ vốn đã nhã nhặn, đột nhiên tiến lại gần, dùng tay trái ấn vào vai cô, không nói một lời liền cúi xuống che môi cô.
Hơi thở ấm áp lan tỏa trên môi, Ôn Hàn Thủy chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.