Chuyến đi này thú vị hơn Ôn Hàn Thủy tưởng tượng, đặc biệt khi Từ Phỉ chỉ vào một nhà thờ màu trắng thuần khiết và hỏi cô, "Đám cưới cử hành ở đây có được không?"
Lúc này bọn họ đứng cách nhà thờ không xa, thật sự nhìn không rõ, Ôn Hàn Thủy nghe đến bốn chữ nhà thờ màu trắng, trong đầu đã hiện ra hình ảnh cô dâu mặc váy cưới chậm rãi đi về phía chú rể.
Nhà thờ có mái vòm cao, hoa văn phức tạp và lộng lẫy, khung cảnh đầy hoa, cô dâu mặc váy cưới màu trắng, chú rể đứng đợi ở cuối con đường.
Đó hẳn là ngày lãng mạn nhất.
Ôn Hàn Thủy sững người một lúc mới hỏi: "Có thể không?"
"Chỉ cần em muốn, cái gì cũng có thể." Từ Phỉ cưng chiều đáp.
Cách quá xa nên không thấy rõ, Từ Phỉ lái xe đưa Ôn Hàn Thủy đi về hướng nhà thờ. Sau khi xuống xe, họ đi ngang qua một cánh đồng hoa chưa nở, hương cỏ tươi còn vương vấn quanh người.
"Đây là hoa oải hương đúng không?" Ôn Hàn Thủy không chắc.
"Ừ." Đây là chiến lược được thực hiện từ trước nên anh nói rõ hơn, "Vào mùa hè khi hoa nở nơi này được rất nhiều người chọn để tổ chức đám cưới, hoa oải hương sẽ bao quanh toàn bộ nhà thờ."
Ôn Hàn Thủy nghĩ một chút đã cảm thấy rất lãng mạn. Có điều trong chốc lát đã lộ ra vẻ ngập ngừng của cô, Từ Phỉ nhìn thấy, hỏi: "Không thích nơi này sao?"
"......" Đôi mắt mong đợi nhìn anh.
"Đây là kiểu trả lời gì thế?" Anh bật cười, đưa cô đi qua những bông hoa chưa nở, "Không phải em nói muốn đến nhà thờ tổ chức đám cưới để tìm cô gái bán hoa dễ thương nhất à, còn nữa, váy cưới còn phải đủ dài để kéo mặt đất."
Mỗi câu mỗi chữ đều mang những tưởng tượng trước kia của Ôn Hàn Thủy nói ra.
Ôn Hàn Thủy kinh ngạc nhìn anh: "Làm sao mà cái gì anh cũng nhớ thế?"
"Đúng lúc nhớ được." Từ Phỉ không muốn nói thêm, chỉ hỏi: "Đang do dự cái gì?"
Trong tình huống như vậy, Ôn Hàn Thủy có chút ngượng ngùng, Từ Phỉ vẫn đang đợi câu trả lời của cô, cào cào lòng bàn tay, âm thầm thúc giục. Ôn Hàn Thủy nhìn về phía nhà thờ nói: "Em chỉ đang nghĩ, bỏ ra nhiều tiền như vậy cho một đám cưới liệu có đáng không?"
Hóa ra đấy là vấn đề. Từ Phỉ cố gắng thuyết phục cô, "Cả đời chỉ có một lần."
"Người là quan trọng nhất không phải sao? Chỉ cần đó là anh thì hình thức đám cưới không quá quan trọng."
Từ Phỉ gật đầu, nhìn dáng vẻ có vẻ bị thuyết phục nhưng lời nói ra lại là: "Vậy anh càng không thể để em thất vọng."
Cái quái gì vậy, nước đổ đầu vịt đấy à. Ôn Hàn Thủy dở khóc dở cười, thấy Từ Phỉ cũng nhìn về phía nhà thờ, "Hàn Thủy là người nặng tình, nói không chừng sẽ luôn nhớ tới nơi này."
Có lẽ thật sự có khả năng này, Từ Phỉ lại nói: "Hàn Thủy chỉ có thể nhớ đến anh."
Ôn Hàn Thủy đấm anh một cái.
Địa điểm tổ chức lễ cưới chính xác là ở đâu, họ vẫn chưa xác định được, dù sao chặng đường tiếp theo vẫn còn dài, không ai biết được liệu họ có gặp được chỗ ưng ý hơn không. Nhưng Từ Phỉ cũng phát hiện Ôn Hàn Thủy thích ở nơi mà trong lòng thoải mái, cho dù có vui vẻ như thế nào cũng chỉ nhìn từ xa.
Ừm, phải thay đổi.
Anh đưa Ôn Hàn Thủy đi làm nhiều việc mà trước đây chưa từng thử, chẳng hạn như chụp ảnh cưới.
Đến đây Từ Phỉ phải giải thích một câu, anh không có nhiều suy nghĩ khác, đã nói đưa cô đi chơi là đi chơi, tuyệt đối không dụ cô chọn địa điểm tổ chức lễ cưới, váy cưới và thậm chí là nhiều món quà đi kèm. Anh chỉ muốn cho Ôn Hàn Thủy có thể đối mặt với những thứ mình muốn mà lúc trước không dám.
Khi còn trẻ và nhận được quá ít nên chỉ có thể chọn cách kìm nén nhưng bây giờ có chồng cô ở đây, anh sẵn sàng mang mọi thứ đến trước mặt cô.
Vì vậy Ôn Hàn Thủy động lòng nói: "Em muốn thử váy cưới trước."
Nơi họ đang ở là một hòn đảo ở Nam bán cầu, vào mùa mát mẻ, nhiệt độ thích hợp, đây là thời điểm vui chơi thích hợp nhất trong năm. Khu vực xung quanh sạch sẽ, cảnh đẹp như tranh vẽ, rất nhiều người bay qua chụp ảnh cưới vì thế mấy ngày nay Ôn Hàn Thủy gặp rất nhiều đôi vợ chồng.
Trong lòng cũng rục rịch muốn thử.
Cùng sự cổ vũ của Từ Phỉ, Ôn Hàn Thủy quyết định đáp ứng nhu cầu của mình.
Thế là cô kéo góc áo khoác Từ Phỉ và đưa ra yêu cầu này.
Từ Phỉ làm sao có thể nói không.
Thời gian eo hẹp, váy cưới không kịp đặt làm riêng. Nhưng dựa vào khả năng kinh tế của Từ Phỉ, Ôn Hàn Thủy tìm được những chiếc váy cưới theo mùa mới nhất đến từ các thương hiệu lớn nên cũng không phải là một việc khó. Đêm đó Ôn Hàn Thủy chọn một thương hiệu, ngày hôm sau người đại diện thương hiệu mang mấy chục chiếc váy cưới đến biệt thự nơi họ ở để cung cấp dịch vụ thân thiết tại nhà.
Việc thử váy cưới diễn ra rất thú vị, khi Ôn Hàn Thủy thay chiếc váy cưới thứ hai, đội nhiếp ảnh do Từ Phỉ liên hệ đã đến. Ôn Hàn Thủy cho rằng hôm nay chỉ thử váy cưới, ai ngờ ngay cả chụp hình cũng nằm trong chương trình làm việc. Cô ngạc nhiên trước hiệu quả của anh, không khỏi lo lắng rằng trạng thái của mình không tốt, không đủ gầy, làn da cũng không đẹp......
"Hàn Thủy là xinh đẹp nhất." Từ Phỉ không keo kiệt khen ngợi, "Hôm nay muốn giữ cho em khoảnh khắc đẹp nhất nên anh mới liên hệ với đội chụp ảnh."
Ôn Hàn Thủy có chút xấu hổ trước lời khen ngợi của anh, mơ màng liền bị anh lừa gạt đi chụp ảnh.
Buổi chụp hình không mệt, vì có nhiều thời gian nên họ không vội vàng. Mỗi ngày chọn thời gian không quá nóng, chậm rãi chụp một bộ váy cưới. Ôn Hàn Thủy như chơi trò chơi thay quần áo, mỗi ngày thay đổi một bộ váy đẹp, tâm trạng không thể dễ chịu hơn.
Nếu không phải Tết nguyên tiêu đến, Ôn Hàn Thủy cũng không muốn kết thúc hành trình này sớm như vậy.
Nhưng Tết nguyên tiêu đã được sắp xếp trước, rất khó để từ chối. Sau khi Từ Phỉ được sự chấp thuận của gia đình của Ôn Hàn Thủy, Ôn Hàn Thủy cũng phải đi theo Từ Phỉ để gặp gia đình anh vì thế thời gian đã được sắp xếp vào Tết nguyên tiêu.
Nói đến việc gặp phụ huynh, Ôn Hàn Thủy vẫn còn lo lắng nhưng không đến mức sợ hãi.
Dù sao cô cũng đã có một số kinh nghiệm, làm việc với đủ loại người nên vẫn biết cách đối phó. Cô sẽ cố gắng làm tốt nhất có thể, những việc còn lại không phải do cô kiểm soát. Suy nghĩ này khiến Ôn Hàn Thủy bình tĩnh lại.
Một ngày trước Tết nguyên tiêu, họ quay trở lại Càn Thành. Từ Phỉ đưa Ôn Hàn Thủy trở về nơi ở ban đầu của họ. Ôn Hàn Thủy vừa bước vào liền nhìn thấy Thủy Thủy và Tiểu Từ, bọn chúng đều còn sống khỏe mạnh, bởi vì được chăm sóc nên rõ ràng đã mập lên trông thấy.
Từ Phỉ lúc này cũng đi tới, trêu ghẹo nói: "Cuối cùng cũng nhớ ra em còn hai đứa con à?"
Đi du lịch không nghe cô nhắc tới, nhưng khi về đến nhà cô mới nhắc đến.
"Em thật vô trách nhiệm." Ôn Hàn Thủy quay đầu nhìn anh, "Vậy con của chúng ta sau này thì sao? Gặp được người mẹ như em......"
Từ Phỉ theo sau thở dài một hơi: "Cũng may là còn người cha đáng tin."
"......"
Ôn Hàn Thủy tức giận nhìn anh, xoay người đi vào phòng ngủ.
Cô không muốn tham gia chủ đề này, rõ ràng còn chưa có con, thảo luận như vậy có ích lợi gì.
Ngày hôm sau, họ mang quà đến khu nhà cũ. Trên đường đi, Từ Phỉ nhìn Ôn Hàn Thủy vài lần, phát hiện cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt bình tĩnh, thỉnh thoảng lại thoải mái nhìn xuống điện thoại.
"Không căng thẳng à?" Từ Phỉ hỏi.
"Căng thẳng bình thường." Ôn Hàn Thủy nói, "Đừng lo lắng, em gặp sếp còn không căng thẳng."
Đây là kiểu ví von gì thế? Từ Phỉ bật cười, "Không đáng sợ như vậy."
Như Từ Phỉ đã nói, sau khi họ đến, người đầu tiên họ gặp là mẹ Từ. Ôn Hàn Thủy vừa lên tiếng chào hỏi, mẹ Từ đã đi tới nắm lấy tay cô, "Hàn Thủy, qua đây, mẹ dẫn con qua đây ngồi."
Ôn Hàn Thủy kinh ngạc, quay lại nhìn Từ Phỉ, anh bất lực mỉm cười với cô.
Căn bản không cần Ôn Hàn Thủy phát huy, mẹ Từ liên tục tiếp đồ ăn cho Ôn Hàn Thủy, lời nói đầy đau lòng, "Hàn Thủy, vất vả cho con rồi."
Ôn Hàn Thủy: ???
Họ thực sự đều nghĩ rằng Từ Phỉ đã ép buộc cô.
Mặc dù quá trình không đúng lắm nhưng kết quả thì tốt, Ôn Hàn Thủy dễ dàng hòa nhập vào gia đình Từ Phỉ, giống như sủng vật được chăm sóc tốt. Ôn Hàn Thủy chỉ cảm thấy thụ sủng nhược kinh, lúc lâu cảm thấy không được tự nhiên, xin giúp đỡ của Từ Phỉ qua ánh mắt.
Từ Phỉ ho nhẹ một tiếng, một mình kéo Ôn Hàn Thủy qua: "Con đưa cô ấy lên tầng xem."
Mọi người im lặng trong vài giây, mẹ Từ lên tiếng: "Hàn Thủy, chúng ta đều ở dưới nhà, nếu cần gì thì cứ gọi chúng ta."
Từ Phỉ bất lực liếc nhìn mẹ Từ.
Ôn Hàn Thủy vô cùng lúng túng, cảm thấy đầu óc cô chỉ toàn bốn chữ cường thủ hào đoạt.
–Chú thích của editor: cường thủ hào đoạt: dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy/cướp lấy thứ mình muốn. Hiểm nôm na là cưỡng ép, chiếm đoạt.
"Chính xác thì anh đã nói cái gì thế?"
Vào phòng ngủ của Từ Phỉ, Ôn Hàn Thủy thấp giọng hỏi. Mặc dù lần trước cô đã hỏi câu hỏi tương tự, nhưng cô cảm thấy rằng Từ Phỉ đã không kể hết.
Từ Phỉ cũng không ngờ tới kết quả này, sờ sờ mũi: "Phóng đại một chút."
Đây không phải là một chút đâu, cảm giác là đã phóng đại một trăm lần vậy.
Ôn Hàn Thủy trong lòng thầm chửi bậy vài câu, đột nhiên phản ứng lại, "Nếu như trước đây em không đồng ý có phải anh sẽ dùng vũ lực không?"
Từ Phỉ không trả lời, xoay người đi vào bên trong, Ôn Hàn Thủy túm người không buông, tay phải nắm lấy cổ áo sơ mi anh, học được dáng vẻ dọa người, "Mau nói!"
Từ Phỉ: "Không có nếu như."
"Giả sử đi." Ôn Hàn Thủy thúc giục, "Mau lên, tay đau."
Vẻ mặt Từ Phỉ nhất thời bất lực, "Anh có ba mươi sáu kế theo đuổi vợ, không cần đến hạ sách đấy."
Ôn Hàn Thủy ánh mắt đảo qua, "Lúc sau theo đuổi được rồi, anh đã dùng mấy kế?"
Từ Phỉ: "Hai chữ."
"Gì?"
Từ Phỉ lại không trả lời, nắm lấy cổ tay của cô, cũng không biết nên làm cái gì, một lát mới bế Ôn Hàn Thủy lên, anh bế cô vào phòng ngủ bên trong, Ôn Hàn Thủy căng thẳng lên: "Được được, em không hỏi nữa....."
Không, Từ Phỉ nhất định phải nói.
Ba mươi sáu kế theo đuổi vợ biến thành một câu, đó là hai chữ chân thành.
Sáu tháng sau, kết thúc đám cưới Ôn Hàn Thủy không ngừng làm việc bắt đầu vào đoàn phim mới.
Người cô đơn Từ Phỉ như cũ không có thời gian rảnh rỗi, trên bàn làm việc chất đống tài liệu như núi chờ anh xử lý. Hai người hai nơi, cả ngày gọi điện video. Về vấn đề này, Từ Phỉ có một số oán giận, không biết có phải là ảo giác không, sau khi kết hôn Ôn Hàn Thủy không quá chú ý đến mình.
Giống như bây giờ, vừa mới gọi video với Từ Phỉ, đã thấy Ôn Hàn Thủy ngáp một cái nói: "Em buồn ngủ quá."
Nhìn xem, trước đây người này nóng lòng cầm điện thoại cùng anh trò chuyện đến rạng sáng.
Ôn Hàn Thủy thấy vẻ mặt của anh, bật cười một tiếng: "Từ tổng, anh đừng keo kiệt như vậy." Lúc trêu chọc cô luôn thích gọi anh là Từ tổng, rõ ràng là một chức danh có phần tách biệt, nhưng từ miệng cô nói ra lại là giọng điệu thường ngày chậm rãi và nhàn nhã, âm cuối kéo dài, thật sự có một loại cảm giác như đang làm nũng.
"Được rồi, chúng ta trò chuyện một lát." Ôn Hàn Thủy cầm điện thoại một hồi, ngồi xuống trước bàn, điện thoại để trên giá đỡ, hai tay rảnh rỗi Ôn Hàn Thủy chống cằm, chỉ nhìn Từ Phỉ, hai mắt chớp chớp, lông mi quăn dày, đôi mắt mang theo ý câu dẫn.
Từ Phỉ nhìn cô như vậy, trái tim bất giác mềm xuống, đối với khuôn mặt ôn nhu không thể nhìn ra.
Cứ như vậy nói chuyện mười phút, trong lúc đó Ôn Hàn Thủy ngáp không biết bao nhiêu lần. Từ Phỉ nhìn không được nữa nói: "Ngủ đi." Đôi mắt hơi đỏ có chút nước, rõ ràng giống như bị anh bắt nạt. Từ Phỉ không đành lòng.
Lần này đến lượt Ôn Hàn Thủy không muốn từ bỏ: "Khoan cúp máy, chờ em lên giường đã."
Từ Phỉ nói, "Ừ."
Căn phòng nơi Ôn Hàn Thủy ở tuy nhỏ, nhưng điểm tốt là căn phòng dành cho một người này có sự riêng tư, có điều vì cách âm kém nên đôi khi Ôn Hàn Thủy sẽ bị đánh thức bởi những tiếng động lạ.
Cô trở lại giường, tắt đèn, trong phòng tối sầm lại, Từ Phỉ không nhìn thấy cô nhưng Ôn Hàn Thủy có thể nhìn rõ anh. Cô co người lại dưới tấm chăn gõ ngón tay lên màn hình, vạch đường nét của anh: "Từ Phỉ."
"Ừ." Anh nhanh chóng trả lời: "Muốn kể chuyện trước khi đi ngủ không?"
Lúc trước khi đi ngủ, cô đã nói rằng cô muốn huấn luyện anh kể chuyện trước khi đi ngủ để sau này cô có thể kể cho con nghe. Cô không ngại trở thành người nghe trong nửa năm trời vì con của họ vẫn chưa xuất hiện.
May mắn thay, cả hai chưa vội vàng, sống cuộc sống của họ vẫn theo nhịp độ của riêng mình.
Đêm nay, cô cười nói: "Không muốn!"
Anh cười, "Vậy muốn làm gì?"
"Muốn hôn." Bóng tối tiếp thêm sức mạnh cho da mặt cô, Ôn Hàn Thủy áp người vào điện thoại và thì thầm: "Em muốn một nụ hôn từ chồng em."
......
Một lời nói làm Từ Phỉ trằn trọc cả đêm mất ngủ. Bọn họ giao hẹn một tuần gặp một lần, nhưng một lời nói của Ôn Hàn Thủy đã phá vỡ mọi phòng bị của Từ Phỉ và anh tự động bỏ qua việc họ đã gặp nhau ba ngày trước đó và ngày hôm sau mang theo công việc của mình bay đến thành phố nơi Ôn Hàn Thủy ở.
Chỉ có điều tình hình khác xa với những gì tưởng tượng.
Từ Phỉ dưới sự bao che của nhà sản xuất, thấp thỏm bước vào phim trường nhưng không thấy Ôn Hàn Thủy. Sau đó, nhà sản xuất đã đến hỏi thăm và biết được hôm nay biên kịch không được khỏe nên đã về khách sạn nghỉ ngơi vào buổi trưa.
"Hình như là dạ dày không thoải mái, buổi sáng nôn mửa nhiều lần." Nhà sản xuất nói.
Từ Phỉ cau mày, lập tức chạy nhanh về phía khách sạn.
Anh cầm thẻ phòng của Ôn Hàn Thủy, trực tiếp quẹt thẻ đi vào, rèm cửa kéo chặt, quang cảnh mờ mịt, Từ Phỉ vừa đi vào bên trong đã nghe thấy giọng nói của Ôn Hàn Thủy: "Ai vậy?"
"Là anh." Từ Phỉ nói.
Ôn Hàn Thủy nhất thời thả lỏng, cô lại nằm xuống: "Dọa chết em rồi."
"Anh nghe nói em không khỏe?" Từ Phỉ bật đèn cạnh cửa, đi đến bên giường có chút ánh sáng, "Đi bệnh viện nhé?"
"Không cần đâu, cảm giác không nghiêm trọng." Ôn Hàn Thủy nói: "Chỉ cần nghỉ ngơi một lát là được."
Mặc dù trong phòng mờ mịt, Ôn Hàn Thủy vẫn nhìn thấy vẻ mặt không đồng ý của Từ Phỉ. Cô thực sự không muốn đến bệnh viện, nói: "Hiện tại em không sao, chắc là do ăn uống thôi."
Từ Phỉ không nghe cô nói thêm rằng không thể coi thường vấn đề thân thể, chưa kể từ lâu anh đã cảm thấy Ôn Hàn Thủy ba bữa ăn không đều, thỉnh thoảng bị đau dạ dày là nguyên nhân khiến anh lo lắng nên muốn nhân cơ hội này đi kiểm tra. [đăng tại ]
Anh nói, "Anh rất lo lắng cho em."
Ôn Hàn Thủy đột nhiên cảm thấy đau đầu, không cho Từ Phỉ cơ hội càu nhàu: "Được, được, em đi."
Ở bên nhau càng lâu, càng biết rõ khuyết điểm của nhau, nhẹ nhàng chạm vào, đối phương lập tức giơ tay đầu hàng.
Không ai có thể trốn thoát.
Lần này đến bệnh viện là một điều bất ngờ đối với họ.
Ban đầu đăng ký khám khoa tiêu hóa, sau khi thăm khám đơn giản, bác sĩ nói: "Hay là đi khám sản phụ khoa đi."
Ôn Hàn Thủy và Từ Phỉ nhìn nhau, không chắc chắn, đi đến khoa sản phụ khoa. Khi kết quả cuối cùng xuất hiện, bọn họ mới biết rằng Hàn Thủy đã mang thai được sáu tuần.
Thiên thần nhỏ đột ngột xuất hiện khiến họ bối rối, Từ Phỉ nhanh chóng phản ứng lại, xoa đầu Ôn Hàn Thủy rồi bắt đầu theo bác sĩ hỏi han những điều cần chú ý, dáng vẻ nghiêm túc mà uy nghiêm, giống như đang xử lý một dự án vài tỷ đô. [vui lòng không re-up đi nơi khác]
Ôn Hàn Thủy chậm hơn nửa nhịp, lúc sau mới chạm vào bụng mình.
Dù biết kết quả nhưng đầu óc vẫn choáng váng. Đứa con được mong đợi từ lâu của họ đã đến như thế này, lặng lẽ mang đến một khoảng thời gian cho sự mong đợi của Ôn Hàn Thủy.
Khi bọn họ ra khỏi bệnh viện, Ôn Hàn Thủy nắm lấy tay Từ Phỉ: "Từ Phỉ."
"Ừ." Từ Phỉ nói: "Cẩn thận dưới chân."
"Từ Phỉ." Cô gọi một lần nữa, trong mắt chứa đựng ánh sáng rất sáng, hơi nghiêng đầu nhìn. Từ Phỉ nhìn xuống cô, cũng không nhịn được mà cười khẽ. Tay của Hàn Thủy lại sờ lên bụng mình, "Chúng ta sắp có em bé rồi!"
Từ Phỉ âu yếm xoa đầu cô, sau đó ôm lấy cô, nhẹ nhàng phụ họa, "Ừm."
Hàn Thủy không khỏi cười khúc khích, vươn tay ôm lại Từ Phỉ, từ từ tìm được cảm giác chân thực của chính mình trong vòng tay nóng bỏng.
Trước đây cô không thể ngờ rằng mình sẽ kết hôn với Từ Phỉ ở tuổi hai mươi tám như đã hứa, sau đó có với anh một thiên thần nhỏ. Ba người họ đến với nhau đúng như những gì cô đã mơ ước năm mười tám tuổi.
– Hoàn chính văn –