Hàn Thủy

ngoại truyện: vườn trường (5)

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thường ngày

Sau kỳ nghỉ dài là cuộc sống học tập liên miên.

Thành tích của Ôn Hàn Thủy chỉ có thể coi ở mức trung bình, cô là người thông minh, chỉ là tâm tư không đặt vào việc học, có điều gần đây cô cũng bắt đầu cố gắng.

Một phần nhỏ động lực đến từ người bạn cùng bàn mới.

Sau đợt kiểm tra gần đây, Ôn Hàn Thủy phát hiện ra Từ Phỉ là người đứng đầu lớp, cô không hiểu sao cảm thấy áp lực mà phải tập trung vào học tập trong vài ngày.

Khi cô gặp phải đề bài không biết, Ôn Hàn Thủy chọc chọc Từ Phỉ.

Từ Phỉ không từ chối giảng đề cho cô, đầu tiên cậu nhìn đề bài, sau đó nhìn Ôn Hàn Thủy. Cái liếc mắt này làm cho Ôn Hàn Thủy khó hiểu hỏi: "Chắc hẳn là cậu có thể đúng không?"

Từ Phỉ nhẹ ho khan hỏi: "Cái gì không hiểu?"

"Không biết bắt đầu từ đâu." Sáu chữ tổng kết lại. Ôn Hàn Thủy nhìn chằm chằm câu hỏi thật lâu, điều kiện đã biết quá ít, không thể nào đoán ra được.

Vẻ mặt Từ Phỉ lúc này có chút sâu xa, cầm bút lên bắt đầu giảng cho cô. Vừa giảng đã bị Ôn Hàn Thủy cắt ngang, nguyên nhân là quá thâm thúy. Từ Phỉ kìm lòng chịu đựng, "Ở trong lớp cậu không nghe giảng à? Cũng không đọc sách?"

Ôn Hàn Thủy: "..."

Hay lắm, cậu đã chọc tới tôi rồi.

Nguyên nhân bởi vì nghỉ dài ngày nên quan hệ hai người được cải thiện, nhưng ai nghĩ một câu của Từ Phỉ, sau một đêm trở về như trước đó. Sau khi Từ Phỉ phát hiện có chuyện không ổn, tan học thường không thấy ai, không có Ôn Hàn Thủy bên tai nói chuyện phiếm, thậm chí thỉnh thoảng nói chuyện, cô cũng hờ hững phớt lờ.

Điều làm cậu hít thở không thông là Ôn Hàn Thủy bắt đầu đem sách bài tập ra hỏi người khác.

Lớp phó học tập là một chàng trai gầy, đeo một cặp kính gọng vàng, trông rất lịch sự và nho nhã. Ôn Hàn Thủy thỉnh thoảng chạy tới hỏi bài lớp phó học tập, vì người hỏi cậu ta cũng rất nhiều nên lớp phó học tập cũng nói cho nhiều kinh nghiệm, cậu ta biết cơ sở của Ôn Hàn Thủy không tốt liền dùng cách đơn giản nhất giảng cho cô nghe.

Ôn Hàn Thủy cảm động khen ngợi cậu ta.

Từ Phỉ ra vẻ lơ đãng đi tới, nhìn thấy Ôn Hàn Thủy đang nhìn người khác ngưỡng mộ, lời nói trong miệng như rót mật, "Oa, cậu thật giỏi."

Giọng nói ngọt ngào mềm mại khiến lớp phó không khỏi đỏ mặt.

Sắc mặt Từ Phỉ lập tức đen lại.

Cậu không biết mình làm sao, trong lòng rất tức giận và thậm chí không muốn quan tâm đến Ôn Hàn Thủy. Nhưng thân thể lại phản bội trái tim cậu, lúc cậu tỉnh táo lại, cậu đã ở phòng học bên cạnh, đem vấn đề của Ôn Hàn Thủy ra, "Tôi sẽ dạy cậu."

"Không cần." Ôn Hàn Thủy đã quên trước kia, thở mạnh nói: "Không làm phiền cậu học."

Vậy muốn tìm lớp phó hỏi bài thì sao? Ngữ khí Từ Phỉ không tốt, "Người đạt hạng nhất trong lớp ở bên cạnh mà không hỏi?"

Bộ dạng cậu quái gở không giống bình thường, Ôn Hàn Thủy cũng hơi khó chịu: "Cậu hung dữ như vậy, sao lại hỏi cậu chứ."

Từ Phỉ rối rắm vài giây rồi nhận thua: "Tôi sẽ thay đổi."

Bộ dạng quái gở biến thành Ôn Hàn Thủy: "Đừng, cứ là chính mình đi."

Thấy cô nói xong chuẩn bị rời đi, Từ Phỉ nóng nảy hỏi: "Cậu thích cậu ta sao?"

Câu hỏi này đánh thức Ôn Hàn Thủy, cô ngồi tại chỗ suy nghĩ vài giây, đột nhiên nói: "Cậu nghĩ tôi và cậu ấy sẽ có chuyện sao?"

Phản ứng đầu tiên của Từ Phỉ là không vui, nhưng cậu không hiểu sao cảm xúc lại dâng trào, cuối cùng cậu cười nhạo nói: "Cậu đừng làm chậm trễ người khác."

Ôn Hàn Thủy hỏi lại, "Tôi hỏi bài mà cũng có thể làm chậm trễ người khác sao?"

"Giảng đề cho cậu mà không trì hoãn thời gian học sao?" Từ Phỉ hỏi ngược lại. Ôn Hàn Thủy vô thức nhìn về phía lớp phó đang ngồi viết đề bài.

Ôn Hàn Thủy đột nhiên rầu rĩ.

Từ Phỉ tổng kết: "Cho nên đừng quấy rầy người khác học. Có vấn đề gì đừng sợ, tôi là hạng nhất, không sợ chậm trễ."

"..."

Thường ngày

Sau kỳ thi giữa kỳ, đại hội thể thao hàng năm của trường sắp diễn ra.

Ôn Hàn Thủy từ lâu đã nghe nói rằng phần thưởng của các trò chơi rất hào phóng, chỉ cần có thứ hạng, phần thưởng có thể được nhận về miễn phí. Đương nhiên Ôn Hàn Thủy sẽ không bỏ qua chuyện này, điều đầu tiên cần làm là tìm lớp phó thể dục đăng ký.

Thật trùng hợp, lớp phó thể dục và lớp phó học tập đang ngồi cùng nhau.

Ôn Hàn Thủy đi tới, vừa mới nói muốn đăng ký, lớp phó học tập đã chen vào: "Vẫn còn những hạng mục đơn giản, đăng ký nhanh lên."

Ôn Hàn Thủy cười với cậu ta, nhưng cuối cùng lại đăng ký chạy mét và mét.

Những môn đơn giản như mét hay nhảy cao nhảy xa không phải là thứ mà Ôn Hàn Thủy giỏi, cô có sức bền và ý chí nên sẽ không quá tệ. Nhưng để an toàn, Ôn Hàn Thủy sẽ ra sân hàng ngày để chạy và tập luyện.

Buổi chiều sau khi tan học có nhiều thời gian nghỉ ngơi, Ôn Hàn Thủy tận dụng chạy từng vòng quanh bãi tập. Nhiệt độ lúc này vừa phải, hoàng hôn trên bầu trời trông thật nhẹ nhàng và ấm áp. Xung quanh có rất nhiều người chơi thể thao, Ôn Hàn Thủy cũng không cảm thấy cô đơn.

Chẳng qua chưa được ăn cơm, sau khi chạy có hơi chóng mặt, cô đi dạo quanh sân một vòng, rốt cuộc không nhịn được, ngồi xuống mặt đất nghỉ ngơi.

Chạy nhiều ngày như vậy, cô chưa từng thấy Từ Phỉ đến sân thể dục, kết quả vừa ngồi xuống không bao lâu, Từ Phỉ liền đi tới.

"Cậu sao thế?" Cậu ngồi xổm xuống nhìn cô.

"Không sao."

Từ Phỉ không tin, "Cần tôi mang gương cho cậu xem không." Không đợi Ôn Hàn Thủy nghi ngờ hỏi, cậu cư nhiên nói: "Sắc mặt trắng bệch như ma."

Ôn Hàn Thủy: "..."

"Chờ đấy." Cậu đứng dậy và nhanh chóng rời đi.

Không lâu sau, cậu mua một hộp sữa và bánh mì trở về, đưa cho cô không nói một lời. Ôn Hàn Thủy do dự một chút nói: "Cảm ơn."

Cậu ngồi xuống cạnh cô, cùng cô ngắm hoàng hôn yên tĩnh. [đăng tại ]

Cuối cùng, cậu đưa cho cô viên socola mà cậu giấu trong túi đã lâu, Ôn Hàn Thủy không hiểu, Từ Phỉ hơi khó nói: "Bổ sung năng lượng, không phải chỉ là sự kiện thể thao thôi sao, cần phải liều mạng như vậy à?"

"Cậu không hiểu." Ôn Hàn Thủy nói, "Mọi người nên có mục tiêu, năng lực không đủ, vậy thì đạt được mục tiêu nhỏ trước đi."

Nỗ lực sẽ luôn được đền đáp.

Tại đại hội thể thao, Ôn Hàn Thủy về vị trí thứ năm ở nội dung mét và vị trí thứ ba ở nội dung mét, khi bước lên nhận giải, Ôn Hàn Thủy đã nở nụ cười hạnh phúc hơn ai hết.

Giá như thời gian có thể dừng lại vào lúc này thì tốt biết mấy.

Sau đại hội thể thao, Ôn Hàn Thủy phải chịu một thất bại khác trong kỳ kiểm tra hàng tháng. Kết quả luôn là một thứ rất trực quan, không học nghiêm túc, không tốn nhiều thời gian thì vào phòng thi sẽ biết. Ôn Hàn Thủy đang than thở kết quả thì nghe được câu nói vô tâm của Từ Phỉ, "Sao cậu lại lùi bước rồi."

Đau lòng.

Có người ngồi tít trên cao, chắc chắn không biết cô đang từng bước đuổi theo, muốn đến gần nhưng lại cảm giác không ngừng rời xa. Ôn Hàn Thủy nhìn bộ dạng vô tâm của cậu, cười không nói. [vui lòng không re-up đi nơi khác]

Tuy nhiên Từ Phỉ nhận thấy rõ ràng sự không vui của Ôn Hàn Thủy.

Thứ sáu tan học, Ôn Hàn Thủy nhanh chóng rời khỏi phòng học, Từ Phỉ do dự một chút, ngay cả đồ đạc cũng không thu dọn, trực tiếp đuổi theo. Ôn Hàn Thủy bước nhanh, cậu đuổi kịp dưới tầng.

"Cậu không vui à?"

"Không có."

Không thể hỏi được.

Từ Phỉ đi theo cô một hồi bỗng nhiên lóe lên ý nghĩ, chân thành nói với cô: "Có phải là vì lời nói sáng nay của tôi không, tôi xin lỗi, tôi không có ý châm chọc đâu."

Ôn Hàn Thủy: "Tôi thật sự không tức giận."

Mọi tâm trạng tồi tệ của cô là do chính cô đấu tranh với chính mình chứ không phải với người khác. Từ Phỉ có vẻ không bị thuyết phục, dọc đường chọc cười khiến bầu không khí nhẹ đi rất nhiều.

Gần trường có một con sông lớn, Ôn Hàn Thủy đang đứng trên bờ thì thấy ai đó thuê thuyền và muốn ngồi vào bờ bên kia. Đó là một gia đình, giọng nói vui vẻ của lũ trẻ từ xa vọng lại, rồi người đàn ông cúi xuống bế đứa trẻ, theo sau là người phụ nữ ngồi lên thuyền.

Đó là một gia đình hạnh phúc và ấm áp.

Ôn Hàn Thủy nhất thời bị nhập tâm, bị giọng nói của Từ Phỉ cắt ngang. Cô vừa muốn nói gì đó nhưng quay đầu lại nhìn thấy quả bóng bay màu xanh lam trong tay cậu, kinh ngạc: "Ở đâu đấy?"

"Mua." Từ Phỉ nói: "Cho cậu."

Từ Phỉ nhanh chóng rời đi, hai người không đi cùng nhau, chưa kể đồ của cậu còn chưa kịp thu dọn. Ôn Hàn Thủy nhìn cậu chốc lát, sau đó nhìn lên quả bóng bay. Xa hơn một chút, thuyền đã hướng bờ bên kia, hiển nhiên không có một tiếng động vang lên, Ôn Hàn Thủy luôn cảm thấy trên thuyền nhất định đã mang theo một nụ cười.

Cô đứng đơ ra một lúc, cuối cùng buộc quả bóng bay vào một bên lan can, bỏ đi mà không quay đầu lại.

Cô đồng ý với chính mình, đừng mơ mộng hão huyền.

Thường ngày

Khi đó Từ Phỉ luôn tự hỏi tại sao mình lại không lọt được vào mắt xanh của Ôn Hàn Thủy.

Điều mà cậu không biết là cậu đã làm một cô gái vị thành niên trằn trọc cả đêm không ngủ được và người không bao giờ mơ mộng bắt đầu mơ tưởng ra một tương lai không tưởng. Cô âm thầm đến gần, nhưng trái tim nhạy cảm sẽ luôn bị những lời nói vô thức của cậu làm cho nhói đau. Cô muốn tránh xa, nhưng cậu sẽ kéo cô lại. Cô đứng ở ngã ba của khó khăn và hạnh phúc, nói rằng thanh xuân của cô không phải là vô ích.

Nhưng khi cuộc chia ly đến, thanh xuân cũng đã qua rồi.

Vài lời của bạn editor: Vậy là bộ truyện Hàn Thủy đã kết thúc rồi, một cái kết happy ending dù biết trước nhưng đọc đến cuối cùng vẫn cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ đúng không các bạn? Phúc lợi chương liên tiếp hôm nay là dành tặng các bạn đã ủng hộ mình suốt khoảng thời gian vừa qua. Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng mình trong suốt bộ truyện ️️️

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio