Ôn Lưu Tình rốt cuộc muốn cái gì?
Mười năm qua, Ôn Hành Vũ thẳng thắn nghiền ngẫm suy tư vấn đề này.
Là chê hắn nghèo? Cảm thấy cùng hắn không có tương lai, hay cậu đơn giản chỉ là không yêu hắn.
Hắn ngày nhớ đêm mong người này, ở trong mơ mắng cậu, khi tỉnh lại nghẹn ngào gọi tên của cậu.
Hắn từ tầng hầm chuyển tới lầu một, lại từ nhà lầu cũ đổi thành nhà tầng cao cấp, xe từ hai bánh thành bốn bánh. Ôn Hành Vũ kiếm được rất nhiều tiền, quả thật là công thành danh toại, hắn tự nhận có thể mang đến cho Ôn Lưu Tình cuộc sống tốt hơn.... nhưng bây giờ Ôn Lưu Tình ở nơi nào?
Ôn Hành Vũ cảm thấy chính mình muốn điên rồi, hắn nhảy vào bãi biển lớn kia, đêm tối như vậy, biển sâu như vậy. Ánh trăng bị mây che giấu đi, nước biển lạnh lẽo bao lấy thân thể của hắn, Ôn Hành Vũ bất lực gào to tên Ôn Lưu Tình mãi.
Không có, không có một động tĩnh nào, không có bất cứ ai lên tiếng đáp lại hắn, Ôn Hành Vũ thật sự không nhìn thấy Ôn Lưu Tình nữa, hắn thất thần, bị sóng biển liên tiếp vồ vập nuốt sống.
Ôn Hành Vũ ngơ ngác nhìn bốn phía, một mảnh cô tịch, sóng biển quật mạnh vào người, Ôn Hành Vũ đau muốn chết, ôm ngực, một chút mệt mỏi cùng buông xuôi không chịu nổi mất đi người kia một lần nữa, khụy xuống.
Ôn Hành Vũ đem mình chìm trong mảnh không gian biển mặn âm u đen khịt, trong miệng nỉ non tên Ôn Lưu Tình, mắng cậu là một tên lừa gạt.
Toàn thân đều nhấn vào trong nước, thả trôi mặc ý chí chính mình rơi rụng, giống như con diều bị cắt đứt dây, tuyệt vọng bất lực mà bay mất, chờ đợi rơi xuống trong nháy mắt.
Thở không thông, phổi trở nên rất đau rất đau, lỗ tai ầm ầm, Ôn Hành Vũ cảm thấy có lẽ mình sắp chết đi, hắn vẫn không nhúc nhích, tùy theo nước biển đem bộ thân thể này trát thành trăm ngàn lỗ thủng. Cả người đột nhiên bị nâng lên, đôi môi hai mảnh băng lãnh va vào mềm mại, hắn trợn to hai mắt, Ôn Lưu Tình mặt xuất hiện ở trước mặt hắn. Ôn Hành Vũ sững sờ, lập tức giãy dụa nổi lên mặt nước, hắn ôm chặt lấy Ôn Lưu Tình, trên mặt là nước biển cùng nước mắt không muốn thừa nhận mà rơi xuống, hắn nức nở trong lồng ngực omega mà không ngừng lặp đi lặp lại tên người nọ, tâm lý sợ sệt đến vô cực, Ôn Hành Vũ một lần lại một lần gấp gáp hỏi: "Em đã đi đâu?"
Ôn Lưu Tình bị hắn ôm, tim đập rất nhanh, miệng cậu cảm thấy khô, dùng sức hô hấp, hỏi ngược lại: "Vừa nãy sắp bị sóng biển dìm chết, anh có biết hay không?"
"Không có em, anh đã sớm chết rồi."
Ôn Lưu Tình run lên, miệng giật giật, khóc mà nói: "Hành Vũ, em van anh, đừng tiếp tục quản em nữa, cũng đừng tìm em, nhượng em tự sinh tự diệt, để em chết đi."
"... Không làm được." Ôn Hành Vũ ôm lấy Ôn Lưu Tình đi lên bờ, cả hai đều ướt đẫm, cả người phát ra khí lạnh. Ôn Hành Vũ dùng sức nắm lấy tay Ôn Lưu Tình, hắn thấp giọng nói: "Em cảm thấy từ bỏ được một người rất đơn giản? Em có thể nói không cần là không cần, nói rời đi liền vĩnh viễn không gặp nhau, nghĩ muốn chết liền nhảy xuống biển, nhưng anh không thể, anh không làm được."
Viền mắt Ôn Hành Vũ nóng lên, mệt mỏi nâng mặt Ôn Lưu Tình: "Anh đã đem em dấu hiệu, anh là alpha của riêng em, omega mất đi alpha liền tuẫn tình, lẽ nào alpha sẽ không như vậy sao?"
chết, táng tình cảm cùng mạng sống của mình theo phần mộ của Alpha ( chương trước Lâm Tưởng có giải thích qua)
Ôn Lưu Tình ngây ngốc nhìn hắn, thân thể lần thứ hai bay lên trời, cậu hoảng hoảng hốt hốt bị Ôn Hành Vũ mang về nhà trọ dân.
Trở lại nhà trọ dân, chủ nhà trọ kinh ngạc nhìn bọn họ, Ôn Hành Vũ đánh mắt qua loa, cười nói: "Chúng tôi đi chơi biển."
Ném câu tiếp theo, liền vội vã lên lầu, đến phòng, Ôn Hành Vũ trực tiếp đem Ôn Lưu Tình ôm đến buồng tắm: "Em trước tiên tắm rửa."
Hắn mở vòi hoa sen, thử nước ấm, đợi đến khi nhiệt độ thích hợp mới quay đầu, đồng tử co rút lại. Ôn Lưu Tình đã cởi hết quần áo, làn da màu trắng dưới ánh đèn hơi toả sáng, cậu kéo tay Ôn Hành Vũ, cúi đầu, từ vai đến cổ là một đường vòng cung hoàn hảo quyễn rũ: "Cùng nhau."
Độ cong khóe miệng Ôn Hành Vũ giương cao, tiếng nước ào ào bên trong, hừ một tiếng: "Thế nào, bây giờ lại muốn bồi thường cho anh? Anh cũng không có dễ dỗ như vậy..."
Thanh âm đột nhiên ngừng lại, âm cuối biến thành một giọng nhỏ đắt đỏ mà rít gào, hắn cúi đầu nhìn Ôn Lưu Tình chôn ở giữa hai chân mình: "Em làm gì?"
Ôn Lưu Tình mở hai chân Ôn Hành Vũ ra hôn xuống cùng liếm liếm ẩm ướt: "Anh nói, bồi thường anh."
Không phải thời kỳ phát tình, nhưng thân thể rất nhanh liền nóng. Ôn Hành Vũ ngồi ở bên bồn tắm, nhìn Ôn Lưu Tình làm loạn dưới hạ thân mình, cái miệng nhỏ thở dốc, ủy khuất nói: "Trước đây anh chiếu cố em như vậy, em bây giờ liền giúp anh."
Ôn Lưu Tình thu hồi hàm răng, cẩn thận từng li từng tí một nuốt tính khí to dài vào trong khoang miệng. Ôn Hành Vũ thở dài, cậu ngẩng đầu lên, đôi môi ướt át hôn lên trên đùi đang căng thẳng của Ôn Hành Vũ. Ôn Hành Vũ đem cậu lật lại, nằm úp sấp ở phía trên, chóp mũi nóng hừng hực, thưởng thức sờ soạng một chút, nói:" Sau khi trưởng thành anh phát hiện, AO bình đẳng coi trọng không phải ở tư thế, mà là tâm lý bình đẳng."
Nói như vậy, Ôn Lưu Tình lười biếng bò lên, trên đùi Ôn Hành Vũ, chính mình ngồi xuống. Rên lên một tiếng, sau một khắc, thân thể mềm mại liền bị mạnh mẽ luận động, cậu nhỏ giọng nói:" Nhẹ... nhẹ một chút."
Ôn Hành Vũ vòng qua eo cậu, nhìn omega trong lồng ngực: "Kêu một tiếng ca, anh đáp ứng em."
Ôn Lưu Tình cười cười, đến gần cúi xuống cắn vành tai Ôn Hành Vũ: "Ca ca, nhẹ một chút có được hay không, em đau quá... Aaaa..."
"A, em chuyện này... Hồ ly tinh."Ôn Hành Vũ không nhẹ mà còn hướng vào sâu bên trong, động tác lại nhanh hơn.
Ôn Hành Vũ rất hài lòng lần đến ngắm biển đêm này, đem Ôn Lưu Tình ôm ở trên giường, một bên hôn cậu khẽ nói: "Em cuối cùng cũng coi như làm được một chuyện khiến anh cao hứng."
Nhưng cố tình lần cao hứng này không kéo dài bao lâu, vì sau nửa đêm, Ôn Lưu Tình liền phát sốt.
Thân thể Ôn Lưu Tình khi lớn cũng không tốt hơn lúc còn bé là bao. Ôn Hành Vũ hỏi chủ nhà trọ mua thuốc hạ sốt, uy cậu uống, lại cầm chăn đắp kín trên người cậu. Ôn Lưu Tình bị thiêu đến mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy đau đầu, nắm tay Ôn Hành Vũ, nói đau.
Đến sau nửa đêm, nhiệt độ càng ngày càng cao, Ôn Hành Vũ ôm cậu suốt đêm lái xe trở lại.
Tới bệnh viện cấp cứu, vừa vặn đụng phải Lâm Tưởng trực ban, Lâm Tưởng cau mày nhìn bọn họ: "Làm sao lại thành bộ dạng này?"
"Đi biển chơi đụng phải nước, cậu mau giúp tôi xem em ấy." Ôn Hành Vũ nhất thời hoảng loạn luống cuống.
Lâm Tưởng nhìn hắn nói: "Anh đừng vội, không có việc gì, trước tiên anh đi ra bên ngoài chờ."
Ôn Hành Vũ lau mồ hôi lạnh trên mặt, cuối cùng đưa mắt nhìn Ôn Lưu Tình, quay lưng đi ra ngoài.
Hắn chờ ở bên ngoài, đêm khuya khoa cấp cứu vẫn là người đến người đi, mỗi một gương mặt đều uể oải. Hắn tìm một góc ngồi xuống, nghe bên tai tiếng người kế bên đang khóc, Ôn Hành Vũ chậm rãi cúi đầu.
Vẫn chưa qua bao lâu, điện thoại di động của hắn vang lên, tiếng chuông gấp gáp nhượng người tê cả da đầu. Là người lần trước hắn phái đi thăm dò chuyện Chương Viêm cùng Lâm Tưởng, Ôn Hành Vũ bắt máy, nghe đối phương truyền đến: "Ôn tiên sinh, người ngài bảo tôi điều tra, y đích xác có vấn đề."
Ôn Hành Vũ lập tức đứng lên: "Vấn đề gì?"
" Thân phận của Lâm Tưởng trong tư liệu có vài chỗ không ổn, tôi cảm thấy hắn có khả năng không phải omega đơn thuần, mà là.. Dùng thuốc ức chế dành cho Alpha, Ôn tiên sinh, ngài bây giờ ở đâu? Chỗ tôi còn có một chút tư liệu muốn gửi cho ngài."
Ôn Hành Vũ hít vào một hơi, lẩm bẩm nói: "Tôi hiện.... ở Bệnh viện, Lâm Tưởng đang bên cạnh Lưu Tình."
Tay Ôn Hành Vũ phát run, một cước đá tung cửa, liền thấy Lâm Tưởng đang tiêm cho Ôn Lưu Tình.
Hắn đẩy ra Lâm Tưởng, đem Ôn Lưu Tình ôm đến trong lồng ngực của mình: "Cậu mới vừa tiêm vào thứ gì cho em ấy?"
Lâm Tưởng không hiểu mô tê gì nhìn hắn: " Anh xảy ra chuyện gì?" Ôn Hành Vũ nhìn chằm chặp y, thần sắc âm trầm, chất vấn: "Cậu căn bản không phải omega, cậu là... alpha."
Lâm Tưởng kinh ngạc mà nhìn hắn, nhíu mày lại: "Ôn Hành Vũ anh nói lời ngu xuẩn gì vậy?"
Ôn Hành Vũ liếc nhìn Ôn Lưu Tình trong lồng ngực, hắn thấp giọng nói: "Chương Viêm là cậu giết, những người kia đều là cậu giết, cậu giấu giếm ở bên cạnh Lưu Tình muốn làm gì? Chẳng cần biết cậu có ý định gì, tôi cũng sẽ không để cậu thực hiện được."
Lâm Tưởng cau mày, hắn nhìn Ôn Hành Vũ, thần sắc trên mặt như trang giấy bị nhiễm mực, hết trắng rồi đen lại. Hắn đem tóc trên trán vén ra sau tai, lộ ra cái trán rộng.
Ôn Hành Vũ xiết chặt nắm đấm, Ôn Lưu Tình trong lồng ngực hắn khẽ động, Lâm Tưởng đối diện hắn:" Anh xem, cậu ấy không có chuyện gì, vừa nãy chỉ là thuốc hạ sốt phổ thông thôi."
Ôn Hành Vũ không lên tiếng, trái tim tựa hồ còn chưa trở về vị trí cũ, đập mạnh kịch liệt, hắn nghe Lâm Tưởng nói: "Có một chút anh nói sai, tôi không có ý tứ thương tổn Lưu Tình, nếu như tôi muốn động thủ, cậu ấy đã sớm chết rồi."
"Cậu có ý gì?"
Lâm Tưởng thở dài một hơi, hắn nói: "Lúc đó tôi cũng có mặt, đám người Chương Viêm không có nhìn ra thân phận của tôi, vì vậy tôi cùng Hứa Thuần đồng thời bị bắt tới, tôi làm như mình cũng mang thân phận omega, lưu lại, bàng quan xem."
Lâm Tưởng cúi đầu, y nhìn dưới mặt đất, âm thanh đè thấp: " Chúng tôi đều bị tiêm thuốc, tôi căn bản không có cách nào đi cứu Hứa Thuần, là Lưu Tình quỳ trên mặt đất, cầu Chương Viêm cứu chúng tôi. Cậu ấy lúc đó đã mang thai, Chương Viêm đem Lưu Tình đá văng, cậu ấy vẫn không từ bỏ mà bò qua, không ngừng cầu tên súc sinh đó cứu tôi cùng Hứa Thuần. "
Ôn Hành Vũ ngơ ngác nhìn y, bàng hoàng nói: "Cậu đang nói dối, Lưu Tình nói là em ấy hại Hứa Thuần."
Lâm Tưởng thở dài một hơi, hắn xốc lên mí mắt, tầm mắt rơi vào gương mặt Ôn Lưu Tình, y nói: "Hứa Thuần lúc ấy không ngừng kêu la thảm thiết, luôn luôn gọi tên của tôi cùng Lưu Tình, Lưu Tình bị kích thích, bụng rất đau rất đau. Chương Viêm rốt cục cũng đồng ý, đem tôi cùng Hứa Thuần ném ra ngoài.
Hứa Thuần cứu không được, tôi đem thi thể của em ấy quăng đến trong sông, sau đó đi báo cảnh, sự kiện kia bắt đầu huyên náo rất lớn, có thể sau đó lại bị ép xuống. Hơn một tháng sau, tôi gặp được Ôn Lưu Tình, vào lúc đó trạng thái cậu ấy rất kém, luôn miệng nói là tại chính mình hại Hứa Thuần."
Ôn Hành Vũ há miệng, Lâm Tưởng thay hắn nói ra bốn chữ kia: " Cậu ấy điên rồi."
"Một số thời điểm nghe thấy nhìn thấy cũng không phải thật sự. Lưu Tình đem chính mình sống ở bên trong tội ác, cấp bản thân ngày ngày kề cận đám người lòng lang dạ sói, cậu ấy làm sao có thể sống tốt? Tôi đáp ứng Hứa Thuần chăm sóc cậu ấy, đến cuối cùng cũng không có làm được."
Ôn Lưu Tình nhắm hai mắt, cậu ngủ bộ dáng thật biết điều, như tiểu dê non nhu nhược dễ bị lừa gạt. Rõ ràng là một omega yếu đuối, lại không chịu thua, học hư rồi, không gảy không cong.
Ôn Hành Vũ nhẫn nhịn tâm lý chua xót, thấp giọng hỏi: "Lúc trước.... Tại sao rời đi?
"Anh còn nhớ cái người lúc trước anh đánh kia không? Cái đêm khuya đó, chính là đêm ấy, anh ở trên đường, đem gã dám đến gần Lưu Tình mạnh mẽ đánh một trận, anh có biết cái người anh đánh kia là ai chăng?"
Ôn Hành Vũ chấn động, không dám tin mở to mắt, Lâm Tưởng nói cho hắn biết, đó là Chương Viêm trong vòng công tử thế gia, bọn họ đã sớm chú ý tới Ôn Lưu Tình, dùng chuyện này uy hiếp cậu. Bọn họ muốn cho hắn ngồi tù, là Ôn Lưu Tình đi cầu, đem mình làm vật trao đổi, đổi trả lại cho hắn một cái tiền đồ sáng lạn.
"Tôi không biết, em ấy tại sao không nói với tôi, tại sao...."
Lâm Tưởng cướp lời: "Bởi vì cậu ấy đến chính mình còn không nhớ rõ, cậu ấy đem những gì mình phải trải qua đều hảo hảo quên hết."
Ôn Lưu Tình nói, chính mình là kẻ ác, chính mình là hung thủ.
Ôn Lưu Tình cay nghiệt vô tình, Ôn Lưu Tình vì lợi ích trăm phương ngàn kế trèo lên trên, Ôn Lưu Tình không chỗ nào không để ý tới, không chỗ nào không bẩn thấu. Ai có thể sẽ nghĩ tới, cậu chỉ là quên mất.