Cậu là rãnh nước bẩn đầy bùn bên trong, căn bản không tư cách đi cùng Ôn Hành Vũ.
Quần áo bị xé, làn da trắng nõn của Ôn Lưu Tình hiện ra, thân thể so với tiêu chuẩn lại gầy vô cùng,nhìn trước nhìn sau tựa hồ chỉ cần xô đẩy một cái cũng có thể té ngã. Ở trên người cậu tồn tại sắc thái suy nhược cùng thần tức mệt mỏi. Mặc dù là mười năm trôi qua, thân thể này vẫn như trước làm Ôn Hành Vũ yêu thương không nỡ buông tay.
Tay Ôn Hành Vũ đặt dưới eo cậu, vòng eo tinh tế mảnh mai tựa cành hoa nhỏ, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua liền để lại dấu. Ôn Lưu Tình khẽ nói đau, động tác Ôn Hành Vũ liền nhẹ chút, hắn xoa xoa bên eo Ôn Lưu Tình, nghe tiếng thở dốc gấp gáp của cậu. Hắn đột nhiên nhận ra, hiện tại chính mình không cần phải nhẹ nhàng hầu hạ cậu. Đuôi lông mày Ôn Hành Vũ chợt lóe lệ khí, một phát bắt được vai Ôn Lưu Tình, hắn cúi đầu đặt ở cậu trên đùi mình, tại cổ cậu cắn một cái. Thân thể Ôn Lưu Tình run rẩy, cậu nhỏ giọng: "Không... không muốn."
Ôn Hành Vũ nghe liền cười: "Muốn rồi lại không muốn? Mới vừa nãy còn nói đến đây đi, hiện tại đã không muốn nữa?."
Ôn Lưu Tình nghiêng đầu, Ôn Hành Vũ nắm cằm của cậu, ép cậu nhìn thẳng vào mắt mình.
"Em có biết hay không, nhiều năm như vậy tôi là làm sao đứng được tới vị trí này?" Ôn Hành Vũ nhìn cậu thật sâu, tia ngoan lệ bất cần đời trên gương mặt biến mất, chỉ còn dư lại vắng lặng cùng hận ý.
Lời của hắn tạc vào trong nội tâm Ôn Lưu Tình, hắn nói: "Tôi mỗi ngày đều nghĩ, có một ngày chờ tôi nổi bật hơn mọi người, thành công hơn mọi người, tôi sẽ tới tìm em, tôi muốn em hối hận lúc trước đã đem tôi gạt bỏ qua một bên trong cuộc đời của em. "
" Dù sao người giống như em, nhất định sẽ không biết xấu hổ, em có lẽ sẽ đem hoài bão của bản thân lên đầu. Thậm chí lúc đó có khi em còn đến câu dẫn tôi, sau đó tôi liền đem em mạnh mẽ đẩy ra, giẫm trên đất, nhìn em khóc, khinh bỉ mắng em tiện nhân, những vũ nhục ban đầu tôi phải chịu sẽ cấp em hoàn trả cho em gấp bội."
Ôn Hành Vũ nói đến đây hai mắt đỏ lên, Ôn Lưu Tình trầm mặc nghe rất lâu, đôi môi cậu run rẩy, hơi mở ra, thấp giọng nói: "Xin lỗi, làm anh thất vọng rồi."
Ôn Hành Vũ mím môi, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt mà thời thiếu niên hắn từng coi là tâm can, âm thanh lại vang lên, tựa như câu nói tiếp theo là nói cho chính bản thân mình: "Có thể sao? Em làm sao có thể giống như trước đây? Hơn nữa em làm sao có thể....."
"Cầu anh đừng nói nữa."
Ôn Lưu Tình lúng túng, lý trí bị thiêu đốt từ từ trở lại, kinh ngạc nhìn Ôn Hành Vũ, trong đôi con ngươi màu đen kia cậu thấy được dáng dấp chật vật của chính mình.
Ôn Hành Vũ một lần nữa ôm lấy cậu, ôn nhu mà ôm, hắn nằm nhoài lên người Ôn Lưu Tình. Là yêu là hận mà chính hắn cũng đã không nhận rõ được nữa. Mười năm chấp niệm tại một chốc trở thành hiện thực, hắn lại phát hiện không cần bản thân mình xuống tay, người trước mắt căn bản không cần đến lượt hắn phá hủy, bởi người nọ từ trước khi hắn trở lại đã triệt để bị Chương Viêm phá hủy tan nát rồi.
Hắn ôm lấy thân thể như thủy tinh đã bị vỡ tan, hướng Ôn Lưu Tình hỏi: "Em hối hận không?"
Ôn Lưu Tình không nói, Ôn Hành Vũ lại hỏi một lần, vẫn như trước im lặng không được đáp lại. Hắn hơi nóng giận, cắn trụ một cái ngay hầu kết của cậu, tầm mắt rơi vào sau gáy Ôn Lưu Tình, ánh mắt chợt co rút. Hắn đột nhiên đứng dậy nắm lấy vai Ôn Lưu Tình đem người xoay lại, Ôn Lưu Tình như là cá trên thớt gỗ mặc hắn làm loạn, phía sau lưng cậu hiện ra trước mắt Ôn Hành Vũ, trắng như tuyết, trên da không nhìn thấy tỳ vết.
Ôn Hành Vũ mở cánh tay của cậu ra, Ôn Lưu Tình bỗng nhiên giãy dụa kịch liệt. Ôn Hành Vũ áp chế cậu, tay đưa tới những sợi tóc rủ xuống của cậu, vén lên, lộ ra hình xăm bên gáy cùng những vết tích đau đớn khi xăm.
"Chuyện gì thế này?"
Ôn Hành Vũ mang lo lắng mà hỏi cậu, cậu tự nhiên là không có trả lời.
Một hồi lâu sau Ôn Lưu Tình ngẩng đầu nhìn hắn, khó hiểu mà hỏi: "Anh đến cùng muốn làm gì? Không phải anh hận tôi sao, vậy cớ gì lúc này lại thương hại tôi?" Củi gỗ e rằng đã bị thiêu hết rồi, lò sưởi trong tường lạnh xuống, Ôn Lưu Tình bị lạnh mà run lập cập.
Kinh ngạc trên mặt Ôn Hành Vũ biến mất, hắn suy nghĩ một chút, tự giễu nói:" Đúng là, tôi còn quan tâm cảm thụ của em làm cái gì?"
Thân thể Ôn Lưu Tình bị quăng lên ghế sô pha, dáng người cao to rất có xâm lược bao phủ ở trên cậu, Ôn Lưu Tình bị ôm trọn trong lồng ngực của hắn, chỉ để lộ một đoạn mắt cá chân trắng nõn ra bên ngoài. Mỗi Alpha khí tức đối nghịch nhau, thân thể Ôn Lưu Tình bởi vì vậy mà run lên, eo cậu bị bóp lấy, địa phương phía sau bị ngón tay tuyệt tình đâm vào, chân chân thực thực mang đến đau đớn làm cho cả người cậu phát lạnh.
Một Omega đã bị kí hiệu hoàn toàn sẽ chóng cự với khí tức cùng thân mật của Alpha khác, cho dù đó là Ôn Hành Vũ.
Khí tức của Chương Viêm trên người cậu càng ngày càng dày đặc, Ôn Hành Vũ cau mày, ngón tay vươn vào trong sâu hơn. Ôn Lưu Tình ngữ khí tha thiết: "Cho em....."
Ôn Hành Vũ sững sờ vài giây, lập tức thu hồi biểu tình, hắn nhẹ nhàng ngậm đầu lưỡi cậu. Ngón tay Ôn Hành Vũ lướt qua nơi tuyệt mật của cậu, đến khi rút ra đã ướt đẫm. Ôn Lưu Tình thật muốn đem Ôn Lưu Tình làm đến dục tiên dục tử, hắn cảm giác được gấp gáp, nhẫn nhịn cỗ vị ghen tuông kia. Thời điểm tiến vào, Ôn Hành Vũ ngửi được mùi vị quen thuộc, ở trụ sở bí mật của cả hai, bọn họ trong nhà gỗ nhỏ kia cũng đã từng kề cận nhau, khí tức hoa anh túc vẫn như khi đó tràn ngập không gian.
Ôn Hành Vũ ngửi được cỗ khí vị kia, không nhịn được, thật sự là không nhịn được, khẽ gọi tên Ôn Lưu Tình, nhẹ nhàng nỉ non, "Lưu Tình, tiểu Lưu Tình... "
Phong ấn ký ức như bị xé vỡ, Ôn Lưu Tình nghĩ đến hình ảnh khi xưa, Ôn Hành Vũ đứng dưới tán cây, hạ quang bóng cây loang lổ, hắn hướng cậu cười nói, "Lưu Tình, anh thật thích em."
Nhưng hiện giờ đã khác xa quá khứ rất nhiều. Khi đó cả Ôn Hành Vũ và Ôn Lưu Tình đều chân thành, trong sáng nhiệt huyết mà đến với nhau. Ở khoảnh khắc mười năm sau. Ôn Hành Vũ vẫn là Ôn Hành Vũ của trước đây, trong trong sạch sạch, mà cậu Ôn Lưu Tình đã bị vấy bẩn, bị vùi dập đến cả tên cặn bã như Chương Viêm cũng có tư cách đối với cậu khinh miệt gọi: "phế vật"
Cậu bỗng nhiên nhận thức, hít vào một hơi, mối quan hệ này cùng mối quan hệ ở quá khứ chính là không còn cân xứng như xưa nữa. Đột nhiên tỉnh ngộ, coi như lưu lại tưởng niệm, coi như còn muốn thấy Ôn Hành Vũ một lần cuối, cũng không nên đem hắn làm bẩn.
Cậu là rãnh nước bẩn đầy bùn bên trong, căn bản không tư cách đi cùng Ôn Hành Vũ.