Lạc Lâm Viễn che nửa gương mặt, gần như muốn cuộn mình lại trên ghế sô pha ở đại sảnh khách sạn. Cậu hoài nghi mình thật sự say rồi, nếu không tại sao đang lúc nửa tỉnh nửa mê lại có thể nghe thấy Du Hàn hỏi cậu đang ở đâu trong điện thoại.
Cậu hỏi xen lẫn giọng mũi, "Anh muốn đến tìm em sao?"
Du Hàn: "Ở đâu?"
Lạc Lâm Viễn nói ra tên khách sạn, đến khi kết thúc cuộc trò chuyện, cậu ngồi ở ghế sô pha mãi, cảm giác ngà ngà say khiến đầu óc cậu không suy nghĩ được, trái tim tự động đập thình thịch mãnh liệt, đập tới mức cậu không tài nào ngồi vững được.
Cậu không nhịn được đứng dậy ra khỏi đại sảnh, chạy tới cửa hàng tiện lợi bên cạnh khách sạn, mua nước chanh và kẹo cao su để giải rượu.
Lạc Lâm Viễn soi camera trước chăm chút lại vẻ ngoài của mình, nhận ra không có cách nào cứu vãn được, chỉ có thể vỗ lên hai má mấy lần cho tỉnh táo lại một chút.
Gò má bị vỗ đến nóng rát, cậu quay lại đại sảnh, ngồi về ghế sô pha, lưng ưỡn lên thẳng tắp, cổ cũng rướn cao, dáng vẻ như chú ngỗng đang động dục, thỉnh thoảng phấn chấn vỗ cánh.
Lạc Lâm Viễn bất an níu lấy áo mình hết lần này tới lần khác, nhìn chằm chằm người qua lại ở lối vào.
Cửa khách sạn là dạng cửa xoay, mỗi lần cửa kính bị đẩy chuyển động là cậu nhìn theo, xem thử có xuất hiện gương mặt mà cậu đang mong chờ không.
Mãi đến khi đã chờ đợi quá lâu, cậu bắt đầu hoài nghi mình không gọi cú điện thoại nào cả, tất cả chỉ là ảo giác, là do sự nhung nhớ quá mức của cậu hư cấu ra một giấc mộng.
Vốn định xác thực lại lần nữa, Lạc Lâm Viễn lại phát hiện ra điện thoại bị sập nguồn, màn hình tối đen.
Cậu cầm điện thoại, suy sụp tinh thần dựa về ghế sô pha, kẹo cao su trong miệng không còn vị ngọt nữa, điện thoại bị rơi không ít lần nên các cạnh kính cường lực đã trở nên sứt sẹo, cầm trong lòng bàn tay mà đau đớn.
Quả nhiên là nằm mơ, chai nước chanh lăn từ trên người xuống thảm, Lạc Lâm Viễn không còn sức lực đi nhặt, phờ phạc nằm nhoài người lên tay vịn sô pha, dần dần hóa thành một cái xác tuyệt vọng mất hết sức sống.
Cảm giác say mèm khiến người ta buồn ngủ, cậu tưởng mình chưa ngủ, hiện thực và mộng cảnh đan xen vào nhau, kéo cậu vào bên trong.
Cậu lại mơ thấy Lạc Đình đỏ ngầu hai mắt xông vào trong phòng bệnh, thô bạo siết lấy hai vai cậu, nhìn vào mắt cậu bằng ánh mắt khủng bố.
Lạc Lâm Viễn trong mơ toát mồ hôi lạnh khắp cả người, hình như cậu biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng bản năng tự bảo vệ đã biến thế giới trong mơ của cậu thành một bộ phim đen trắng câm lặng.
Cậu nhìn thấy miệng Lạc Đình đang mở ra khép lại, nhìn thấy Lâm Thư đẩy cửa phòng ra, giống như bị đụng vào vảy ngược mà gào thét với Lạc Đình.
Lạc Đình giống như một con sư tử giận dữ, đẩy Lạc Lâm Viễn ra, đi về phía Lâm Thư.
Cậu còn đang truyền dịch, nơi kim chích đã bị đâm rách ra một mảng, làn da mu bàn tay yếu ớt tím bầm, máu tươi nhỏ xuống theo kẽ hở. Lâm Thư bị Lạc Đình tát một cái, người phụ nữ lảo đảo rồi văng lên cửa, ngã khuỵu xuống mặt đất.
Bản năng bảo vệ mẹ đã khiến Lạc Lâm Viễn đang mang bệnh giật kim truyền dịch xuống, vọt tới trước người Lâm Thư, dang thẳng hai cánh tay sang ngang, hoảng sợ che chắn cho bà phía sau, ngăn cản Lạc Đình.
Lạc Đình phẫn nộ nói gì đó, vẫn là phim câm đen trắng nên không thể nghe thấy gì, nhưng dần dần, bức màn vô hình trong không khí như bị kim chọc vào, vỡ ra một lỗ hổng, âm thanh vang lên, cậu nghe thấy Lạc Đình đang gào tên cậu, hết tiếng này tới tiếng khác, Lạc Lâm Viễn! Lạc Lâm Viễn!
Lạc Lâm Viễn bất thình lình mở hai mắt ra, vẻ sợ hãi còn chưa biến mất trên mặt, biểu cảm căng thẳng trừng mắt nhìn người trước mặt.
Du Hàn thấy nét mặt cậu, vô thức dùng giọng điệu trấn an, "Gặp ác mộng sao?"
Lạc Lâm Viễn vẫn sững sờ, chưa tỉnh lại từ trong giấc mộng. Du Hàn nắm tay cậu, lòng bàn tay anh nóng bỏng, sau đó mới phát hiện ra những ngón tay cậu lại quá lạnh lẽo.
Anh thấy người ngồi đây, tóc trên trán ướt đẫm mồ hôi, gương mặt gục xuống, đôi mắt đỏ hoe, môi trắng bệch, không biết mơ thấy gì mà bị dọa thành bộ dạng này.
Mất thời gian rất lâu Lạc Lâm Viễn mới tỉnh táo lại, cậu muốn cười nói mình không sao cả, nhưng khóe môi không thể cong lên nổi.
Ngón tay cậu ngọ nguậy trong lòng bàn tay Du Hàn mấy lần, anh như bừng tỉnh, nhanh chóng thả lỏng tay cậu ra.
Tay mất đi sức nắm nên buông lơi trên đùi, Lạc Lâm Viễn chớp mắt nhìn xuống tay mình, tâm trạng ngày càng sa sút.
Du Hàn ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trong không khí, "Cậu uống rượu."
Lạc Lâm Viễn không lên tiếng, rướn người qua Du Hàn định thò tay nhặt chai nước chanh trên đất.
Thế nhưng cơ thể cậu không có sức, suýt chút nữa ngã xuống, Du Hàn tưởng cậu say lắm rồi nên giơ tay ôm lấy eo cậu, kéo cậu dựa lên ghế sô pha, cau mày nói: "Đừng nhúc nhích."
Anh nhặt chai nước chanh Lạc Lâm Viễn muốn nhặt, "Đây là của cậu sao?"
Lạc Lâm Viễn ừ một tiếng, cạn kiệt sức lực, nhận lấy vặn nắp ra uống một hớp. Cổ họng cậu khô khốc, nóng như hỏa thiêu, vừa đau vừa thít chặt.
Uống quá nhanh nên gần như nước rớt ra ngoài, chảy xuống xương quai xanh của cậu, dính nhơm nhớp.
Lạc Lâm Viễn một tay cầm chai nước, một tay kéo lớp áo ướt đẫm của mình, vô cùng sợ hãi nhìn Du Hàn, "Phải làm sao đây?"
Vẻ mặt cậu vô tội, cánh môi hồng hào, những giọt nước không ngừng men theo yết hầu trượt xuống dưới.
Du Hàn nhìn cậu, nhìn từ cằm xuống đến cổ, xuống thêm chút nữa, ánh mắt như nhìn xuyên thấu qua áo thấy cả bên trong.
Lạc Lâm Viễn rất không đúng lúc nhớ đến câu mà Hàn Truy nói, không có chuyện gì là không giải quyết được bằng cách dựa vào việc đó.
Du Hàn nói với cậu: "Cậu chờ chút."
Dứt lời, Du Hàn đứng dậy đi về phía quầy lễ tân khách sạn, lấy thẻ thuê phòng rồi quay lại trước mặt Lạc Lâm Viễn đang ngây ra, "Đi thôi."
Lạc Lâm Viễn ngây ngốc đứng dậy, ngây ngốc đi theo sau Du Hàn, trái tim sắp vọt ra khỏi cổ họng.
Thật sự làm sao? Không phải đùa? Cậu còn chưa mua hoa hướng dương mà?
Thẳng thắn thế ư, mới gặp lại nhau sau một thời gian dài mà cứ thế làm một nháy?
Lạc Lâm Viễn không thể nói mình không hề có ý đó, nhưng tâm trạng hiện tại chắc chắn không phải là vui.
Còn chưa nói rõ ràng với nhau, tình cảm cũng chưa đâu vào đâu mà đã ngủ cùng nhau trước luôn có cảm giác không tốt, hương vị mang sự biến chất hư hỏng, cậu không thích.
Thế nhưng nếu Du Hàn muốn ngủ cùng cậu, cậu sẽ không từ chối, cậu rất muốn được chạm vào người trước mặt.
Bọn họ một người đi trước một người đi sau, cậu nhìn sống lưng của Du Hàn, bả vai rộng, thắt lưng săn chắc ẩn sau lớp áo, mắt dõi theo bước chân không nhanh không chậm của anh, cuối cùng thấy anh dừng lại.
Lạc Lâm Viễn cũng dừng theo, không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Du Hàn nghiêng mặt, bất đắc dĩ nói: "Cứ đi đằng sau làm gì, lên đây."
Lạc Lâm Viễn ngẩn ra trước sự cho phép của người trong lòng rồi liều lĩnh bước tới, nhưng do uống rượu, cơ thể không giữ được ổn định nên cậu suýt té ngã. Du Hàn túm lấy cánh tay cậu, Lạc Lâm Viễn thuận thế nắm lấy tay anh.
Hai người nắm tay nhau, Lạc Lâm Viễn cố ý không buông ra, dù sao thì cậu cũng uống say rồi.
Mà người ta không thể nói lý với một kẻ say được, cậu nắm tay Du Hàn thật chặt, sợ bị anh hất ra.
Còn an ủi bản thân trong lòng, lỡ Du Hàn có hất cậu ra, ngày mai cậu tỉnh lại sẽ coi như không biết là xong, giả vờ mất trí nhớ.
Du Hàn không hất tay cậu ra mà liếc mắt nhìn cậu, nắm ngược tay cậu chặt hơn, kéo cậu tiến vào thang máy.
Phòng ở tầng , quá trình di chuyển lên khá lâu, Du Hàn lấy điện thoại di động ra xem.
Tay Lạc Lâm Viễn từ từ rịn mồ hôi, ngón tay cứng nhắc lại. Cậu nín thở nhìn bóng hình phản chiếu trong thang máy, ánh sáng điện thoại hắt lên gương mặt Du Hàn.
Du Hàn ngước mắt lên, ánh mắt bọn họ chạm nhau, Lạc Lâm Viễn giống như tên trộm có tật giật mình, xoay ngoắt đi rất lộ liễu.
Tinh, đã lên đến nơi. Du Hàn kéo cậu ra ngoài, đến phòng số , quẹt thẻ vào phòng rồi trở tay đóng cửa lại, "Cậu đi tắm đi."
Cái quái gì đây, sao Du Hàn có thể hành động như thể đã quá thành thạo chuyện này vậy?
Lạc Lâm Viễn được buông tay ra, cậu đứng tại chỗ, trên mặt hiện vẻ thấp thỏm.
Du Hàn lại hỏi: "Không tắm à?" Rõ ràng trước đây chỉ bẩn một chút thôi đã khóc lóc thảm thiết.
Lạc Lâm Viễn không thể làm gì khác đành vào phòng tắm, phòng tắm của khách sạn được thiết kế theo kiểu trong suốt phổ biến, bên cạnh bồn tắm lớn có một tấm kính không che chắn được gì, còn màn che có muốn buông xuống không thì phụ thuộc vào người ở bên ngoài.
Thiết kế kiểu này quá mập mờ, cũng rất quá chừng mực, khiến giờ phút này Lạc Lâm Viễn không hạ được quyết tâm.
Cậu vừa mới khẽ cắn răng định cởi đồ thì thấy Du Hàn đi qua, nhanh chóng thả màn che xuống, không hề do dự.
Lạc Lâm Viễn: "..."
Lạc Lâm Viễn vừa miên man suy nghĩ vừa tắm rửa sạch sẽ, sau đó trúc trắc tự làm chuẩn bị cho mình.
Nhưng cậu thật sự không am hiểu chuyện này, làm đi làm lại nhiều lần, hậu quả là tự giày vò cơ thể mình đau đớn, cảm xúc càng ngày càng căng thẳng, hoàn toàn không thả lỏng được.
Cậu buồn bực lau nước trên gương, nhìn trước nhìn sau mình một chút. May mà những năm qua dáng người vẫn giữ gìn không tệ, không khác lắm so với năm xưa, có lẽ cũng có thể coi là một cơ thể có sức quyến rũ.
Lạc Lâm Viễn nắm then cửa, tự khích lệ bản thân trong lòng, định tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi ra ngoài. Vừa mới kéo cửa, chiếc túi treo trên cửa đập vào đùi cậu theo quán tính, rìa túi sắc nhọn chọc vào đùi hơi đau một chút.
Cậu khó hiểu cầm túi mở ra xem, bên trong là qυầи ɭóŧ và khăn tắm dùng một lần.
Giọng Du Hàn vang lên ở gần đó, "Quần áo mua cho cậu đã mang đi giặt rồi, rất nhanh sẽ xong thôi."
Lạc Lâm Viễn đóng cửa lại, tâm tình phức tạp, những hành động này rất tri kỷ, giống hệt như năm đó. Nếu như không phải lên giường mà là yêu đương thật thì tốt quá.
Cậu mặc qυầи ɭóŧ vào, quấn khăn tắm lên người rồi đi ra ngoài.
Du Hàn ngồi trên ghế sô pha, đang gọi điện thoại cho người khác, hình như là bàn công việc nên anh chỉ kịp liếc cậu một cái rồi nhanh chóng dịch tầm mắt đi.
Lạc Lâm Viễn sấy tóc mình cho khô một nửa rồi ngồi lên giường. Du Hàn cầm điện thoại đứng dậy, miệng vẫn nói chuyện với bên kia, tay thì đặt một bộ chiếc áo lên phần đùi duỗi ra từ trong khăn tắm của Lạc Lâm Viễn, vội vàng nói với cậu một câu, "Của tôi, mặc tạm."
Đó là một chiếc áo sơ mi xanh sẫm, chất vải lụa sờ vào thấy man mát, trên ống tay áo vẫn còn một chiếc khuy măng-sét chưa kịp cài, nhuốm hương nước hoa nhàn nhạt.
Là mùi nước hoa đàn ông, Du Hàn của cậu đã trở thành một người đàn ông đầy sức hấp dẫn rồi.
Lạc Lâm Viễn im lặng mặc áo vào, cài khuy rất kín, suốt quá trình Du Hàn vẫn không nhìn cậu.
Dường như chuyện đang nói trong điện thoại là một việc gì đó rất quan trọng, anh không thể rời đi được một giây.
Du Hàn cử động, thay đổi tư thế, cổ tay anh đặt lên tay vịn gỗ, đồng hồ phản chiếu ánh đèn trong phòng, tầm mắt dừng lại trên đôi chân trắng mịn như tuyết.
Không biết Lạc Lâm Viễn cởi khăn tắm từ bao giờ, trên người cậu chỉ mặc chiếc áo sơ mi che vừa hết phần mông, đứng cách anh không xa.
Sữa tắm của khách sạn thơm như thế từ bao giờ vậy? Đây là suy nghĩ đầu tiên của Du Hàn.
Suy nghĩ thứ hai là, Lạc Lâm Viễn không đi giày, đầu gối và ngón chân đều đỏ hồng.
Lạc Lâm Viễn đứng trước Du Hàn một lúc, nhận ra anh không để ý đến cậu, vẻ mặt có thể nói là rất lạnh nhạt. Cậu chán nản bĩu môi, đi tới đầu giường, khom lưng lấy đôi dép xài một lần đi vào, dùng sạc của khách sạn để sạc điện thoại cho mình.
Bây giờ cậu cần Hàn Truy gấp, phải hỏi hắn bây giờ nên làm gì.
Lạc Lâm Viễn dùng điện thoại, Du Hàn cũng đang gọi điện thoại, đúng lúc ấy cửa phòng bị gõ, là thức ăn Du Hàn gọi được bê lên. Anh gọi cho Lạc Lâm Viễn một phần cháo rau cải, làm ấm bụng cho người vừa say rượu.
Lúc đi đến trước mặt Lạc Lâm Viễn, tất cả tâm tư đang bàn công chuyện trong đầu Du Hàn đều bị chặt đứt, trợ lý ở bên kia điện thoại alo liên tục nhưng không nghe thấy bất kỳ câu trả lời nào.
Lạc Lâm Viễn đang nằm nhoài ra trên giường, áo sơ mi bị cuộn lên tận eo, lộ ra hai chiếc hõm Apollo sau lưng. Đôi chân trắng muốt vắt vẻo giữa không trung, trong tay cầm điện thoại chơi game, dáng vẻ rất không đứng đắn.
Tư thế này là Hàn Truy dạy cậu, hắn nói hắn không thể chịu nổi những cô gái mặc áo chờ mình, cũng không biết có hữu dụng không, nhưng mà trên ti vi đều diễn như thế.
Nếu mà bắt chước theo thì Lạc Lâm Viễn cũng có thể học.
Đương nhiên, nếu như lúc này cậu không chơi Đấu địa chủ làm tụt mood thì hay hơn.
Mặc dù âm lượng nhỏ nhưng trông vẫn rất khôi hài.
Cậu thật sự quá căng thẳng, vì muốn giảm sự hồi hộp nên mới mở máy chơi một ván Đấu địa chủ, ai ngờ càng chơi càng nghiện, hăng say tới nỗi biến thành một quỷ cờ bạc.
Lạc Lâm Viễn vừa mới cho nổ bay hai căn nhà của đối thủ, đang hưng phấn lắc chân mạnh mẽ thì mắt cá chân bị người ta túm lấy.
Cậu cứng đờ người, không để ý tới trận game đang đấu dở nữa, điện thoại rơi sang bên cạnh, vừa xoay người lại đã thấy Du Hàn đang túm mắt cá chân cậu, đã vậy anh vẫn còn đang gọi điện thoại!
Lẽ nào cậu không hấp dẫn một chút nào sao? Rốt cuộc Du Hàn đưa cậu lên khách sạn này làm gì? Bàn công chuyện à?
Du Hàn nhấc chân cậu thả về giường, xốc chăn lên trùm thật kín rồi chỉ sang bát cháo, ra hiệu cho cậu ăn bằng ánh mắt.
Lạc Lâm Viễn không có khẩu vị, cậu buồn bực ngồi dậy, nhìn Du Hàn vừa gọi điện vừa quay về ghế sô pha cách đó không xa, lại lên WeChat xin sự trợ giúp một lần nữa.
Lần này Hàn Truy gửi tin nhắn tới, ngắn gọn mà thô bạo, chỉ có năm chữ: "Dâng miệng cho anh ta."
Lúc này, trợ lý hộc mặt tăng ca ở công ty đang báo cáo công việc cho sếp, chỉ nghe thấy ở bên máy của sếp vang lên âm thanh, hình như là tiếng hít vào một hơi, sau đó là tiếng quát ầm lên, "Cậu đang làm gì đấy?"
Trợ lý bị quát hoang mang, "Tôi đang..." Tổng kết công việc, thận trọng làm tròn trách nhiệm mà...
Sếp nhanh chóng nói: "Không phải đang nói cậu, sáng mai đến công ty nói chuyện này sau!"
Dứt lời, cuộc gọi của trợ lý đã bị cúp, anh ta nâng điện thoại, trợn mắt há mồm nghĩ, đây có đúng là ông chủ coi công việc là tối cao không vậy?
Bên này, Du Hàn đẩy Lạc Lâm Viễn ngã xuống đất, cất điện thoại đi, buộc lại dây lưng, ổn định cảm xúc rồi mới chậm rãi nói: "Cậu đang làm gì vậy?"
Lạc Lâm Viễn bị đẩy ngã ngồi phịch trên đất, xương cụt hơi nhức. Cảm giác đau đớn kích hoạt cơn giận của cậu, chưa kể đã chạm lên tới đó rồi mà còn bị người ta tránh như rắn rết đẩy ra, quá khó chịu.
Cậu bò dậy từ dưới đất, phủi bụi không nhìn thấy trên đùi, hít sâu một hơi rồi nói: "Anh có cần phải vậy không?"
Du Hàn: "Hả?"
Lạc Lâm Viễn: "Nếu anh không có ý này, vì sao lại dẫn tôi tới đây?"
Giọng điệu Du Hàn sa sầm, "Cậu có ý gì?"
Anh hơi dừng lại rồi hiểu ra, gương mặt sa sầm, khí thế toàn thân nổi giông nổi gió.
Lạc Lâm Viễn vẫn chưa nhận ra, hoặc phải nói cậu không muốn nhận ra, bây giờ cậu đã lúng túng phát khóc, còn đau nữa. Cậu ôm cánh tay xoay người về giường, cầm điện thoại lên ấn như muốn trút giận, "Tôi muốn ngủ, anh đi đi."
Du Hàn không đi, đứng dậy tới gần cậu, "Cậu tưởng tôi muốn lên giường với cậu?"
Lạc Lâm Viễn nóng mắt, "Không muốn thì thôi."
Du Hàn lại không chịu buông tha cho cậu dễ dàng, "Quan hệ của chúng ta như thế nào?"
Lạc Lâm Viễn xị mặt ra, "Không có quan hệ."
Du Hàn: "Hai người không có quan hệ thì làm gì?"
Lạc Lâm Viễn vén chăn lên, giấu gương mặt buồn rầu của mình vào bên trong, tự trách mình nói: "Hai người không có quan hệ thì không thể ngủ với nhau được chưa?"
Du Hàn vừa bực vừa buồn cười, "Cậu đùa với tôi đấy à?"
Lạc Lâm Viễn: "Tôi đã nói anh không muốn thì thôi."
Du Hàn: "Lạc Lâm Viễn!"
Lạc Lâm Viễn đột nhiên xoay người ngồi dậy, tức giận tới mức cả người run rẩy, "Rốt cuộc anh muốn tôi phải làm sao đây, tôi tặng hoa anh không cần, tặng kẹo anh cũng không cần, tôi tặng cho anh tất cả mọi thứ tôi có, anh vẫn không muốn! Chung quy thì..."
Ngữ điệu của cậu bất ổn, giọng nói ngập tràn vẻ run sợ, bất đắc dĩ và không cam lòng, "Anh không muốn quan tâm đến tôi. "
Cậu quá tức giận, tức đến nỗi bản thân mất khống chế bật khóc từ khi nào cũng không biết.
Nệm dưới giường lõm xuống, là Du Hàn ngồi lên. Lạc Lâm Viễn thô lỗ quệt mu bàn tay lau nước mắt, cắn răng quay ngoắt đầu sang một bên. Một lúc lâu sau, cậu không thể làm gì khác đành thu hồi cảm xúc giận dữ trên gương mặt, suy sụp tinh thần nói: "Nếu như anh không muốn tôi thì cũng đừng khiến tôi hiểu lầm thêm nữa... Anh biết rõ tôi sẽ hiểu lầm mà."
Du Hàn vẫn ép cậu, "Vì sao cậu sẽ hiểu lầm?"
Lạc Lâm Viễn mắt đỏ hoe lườm anh, nước mắt cứ nhỏ từng giọt từng giọt lên vỏ chăn và một bên ống tay áo, thấm nhoè hoa văn trên lớp vải.
Du Hàn xốc chăn lên khiến đôi chân của cậu lộ ra ngoài, anh nghiêng người, đỡ Lạc Lâm Viễn lên đầu giường, ngón cái lau đi những giọt nước mắt trên má cậu, giọng anh vừa khàn vừa trầm, "Anh không muốn chơi đùa."
Du Hàn: "Nếu như em muốn anh, em phải trao bản thân mình cho anh, tất cả mọi thứ."
Lạc Lâm Viễn nghe thấy liền trưng ra biểu cảm không thể tưởng tượng nổi, cứ ngây ngốc nhìn anh.
Du Hàn: "Em và Hàn Truy có quan hệ thế nào?"
Lạc Lâm Viễn lắc đầu, "Cậu ta là bạn đại học của em, bọn em không có quan hệ gì cả."
Du Hàn: "Thích anh không?"
Lạc Lâm Viễn không nói gì nữa, dưới sự chất vấn lần thứ hai của Du Hàn, cậu mới cắn môi gật đầu, không cam lòng buộc phải thừa nhận, giống như bị dồn ép đến đường cùng nên không còn biện pháp nào khác.
Cậu vừa mới gật đầu thì cánh môi đã bị Du Hàn hôn lên, nói là hôn cũng không chính xác, quá điên cuồng, phải là cắn mới đúng, cậu bị anh cắn môi hoảng sợ la lên, vô cùng đau đớn.
Tay Du Hàn bóp lấy eo cậu, "Có một vài chuyện, em cần phải đích thân nói với anh."
Anh lùi ra, màu sắc tròng mắt sẫm lại, môi Lạc Lâm Viễn đã nhuốm máu, thậm chí cậu còn không biết đau, chỉ biết gật đầu. Du Hàn nhấn mạnh: "Cho dù là bất cứ chuyện gì, anh đều muốn biết."
Giọng điệu của anh rất kiên quyết, khiến Lạc Lâm Viễn co rúm người lại, Du Hàn cũng không chờ cậu mà nói tiếp ngay, "Anh cho em thời gian, thế nhưng sự nhẫn nại của anh có hạn."
Không biết vì sao mà câu nói này đánh cho Lạc Lâm Viễn quay trở về nguyên hình, quả nhiên Du Hàn không còn cưng chiều cậu như năm xưa nữa rồi.
Dứt lời, hai tay anh túm lấy eo Lạc Lâm Viễn, kéo người cậu xuống.
Lạc Lâm Viễn giật mình hét lên sau khi ngã ngửa ra, cơ thể lún xuống nệm giường mềm mại, ngay lúc sự xao động trong lòng còn chưa lắng xuống, Du Hàn đã đè lên người cậu, "Bây giờ là lúc anh thực thi chủ quyền của mình."
Lạc Lâm Viễn bối rối nhìn gương mặt anh, "Chủ quyền gì... gì cơ?"
Du Hàn: "Chủ quyền bạn trai."
Mà anh đã từng đánh mất.