Lạc Lâm Viễn luống cuống trước nụ cười trêu ghẹo của Du Hàn, mọi xúc cảm đều dồn hết lên phía trên, cổ cậu vẫn còn đang trong lòng bàn tay người ta, nhất thời không thể nào phân tích được tình hình hiện tại. Rốt cuộc Du Hàn muốn làm gì? Vì sao lại đùa cậu như thế?
Lạc Lâm Viễn nắm chặt bàn tay đang túm lấy gáy mình, "Cố lên, được chưa? Buông ra!"
Du Hàn rất không hài lòng, đôi mắt khẽ chớp, cuối cùng vẫn thả cậu ra. Lạc Lâm Viễn vội vàng ôm thanh năng lượng bỏ chạy thật xa, giữa đường bị rơi cũng không biết, đúng là làm theo câu nói kia thật, có vứt cũng không cho anh.
Lạc Lâm Viễn chạy giống như bị chó đuổi đến chỗ ngồi phía trên, Đào Tình đã giữ chỗ sẵn cho cậu. Cậu đeo găng tay dùng một lần, lau lại ghế bằng khăn vô trùng, sau đó mới đeo khẩu trang lên.
Biết khu thi đấu tụ tập quá nhiều người, mùi cũng lẫn lộn nên cậu đã chuẩn bị sẵn sàng rồi mới đến.
Tình hình trận bóng rất gay cấn, nhưng do sự việc trước khi bắt đầu nên Lạc Lâm Viễn không có tinh thần lắm. Hạ Phù ngồi trước mặt cậu đột nhiên quay đầu lại, giọng điệu cứng nhắc, dáng vẻ cũng ngượng ngùng nhưng vẫn có thể thấy cô vô cùng can đảm.
Hạ Phù nói: "Tuần sau sinh nhật tôi, cậu có muốn đến không?"
Lạc Lâm Viễn đang chống cằm xem Du Hàn đuổi theo trái bóng trên sân thi đấu, nghe xong vẫn chưa phản ứng ngay, chỉ gật đầu theo bản năng.
Hạ Phù nói "Được", sau đó xoay đầu về. Lúc này Lạc Lâm Viễn mới cảm giác được lớp trưởng ngồi bên cạnh Hạ Phù cũng quay ra sau nhìn cậu.
Ánh mắt phảng phất chứa sự ác ý đó khiến cậu rất không thoải mái. Lạc Lâm Viễn nghĩ, nếu như cậu ta thích cô gái này thì nên theo đuổi đi chứ, hằm hè tức tối nhìn người yêu cũ đã chia tay của người ta để làm gì?
Lạc Lâm Viễn không chút nể nang lườm lại, lớp trưởng lập tức thu hồi tầm mắt, còn cố ý ngồi dựa sát vào gần Hạ Phù hơn một chút. Cậu lạnh lùng nhìn, chun mũi, "Ấu trĩ!"
Trường họ khá là xui xẻo, vận may của Dương Tịch quá nát, vừa bốc thăm đã rút ngay trúng Á quân của giải đấu năm ngoái. Hơn một nửa đội bóng rổ trường người ta là học sinh thể thao, ai cũng cao hơn mét tám, cơ bắp rắn chắc, nhìn qua không giống học sinh cấp ba.
Học sinh thể dục chơi bóng rổ vô cùng thô bạo, cho dù không phải cố ý, có lẽ do sự chênh lệch hình thể vẫn còn đó nên chủ yếu không tránh được.
Dù ban đầu Lạc Lâm Viễn không quá chăm chú, nhưng sau đó cậu cũng nhanh chóng hồi hộp theo bầu không khí, những người khác đều hò hét cổ vũ cho người thi đấu trên sân, gào cố lên khàn cả giọng.
Trận đấu này rất khó khăn, thậm chí có thể nói là vô cùng thê thảm. Cho dù trong đội có Du Hàn hỗ trợ thì cũng hai quyền khó chọi được bốn tay(), huống chi đối thủ đã phát hiện ra anh là át chủ bài nên phòng thủ rất chặt.
() Nguyên văn cả câu: Hai quyền khó chọi bốn tay, hổ dữ cũng sợ sói. Nghĩa đen trên mặt chữ, nghĩa bóng là sức của một người cũng có hạn, tùy trường hợp vẫn phải chịu lép vế trước số đông.
Thực ra Lạc Lâm Viễn không am hiểu về bóng rổ lắm, bình thường cậu cũng chỉ xem chơi thôi. Nhưng Đào Tình ngồi bên cạnh lại nói với cậu, "Hai người kia không bình thường."
Đào Tình chỉ hai người đang chặn Du Hàn, chiều cao của họ xấp xỉ với anh, làn da cũng ngăm đen do huấn luyện lâu dài. Một trong hai người mặc áo số , trông như phòng thủ Du Hàn cướp bóng nhưng thực ra lại không ngừng mờ ám động tay động chân, bả vai, cùi chỏ, đầu gối, gần như tất cả mọi chỗ, không có chỗ nào là không quấy rầy Du Hàn.
Cậu nhìn thấy rõ bụng Du Hàn bị đối thủ huých cùi chỏ vào, chắc chắn là rất đau!
Mặt Lạc Lâm Viễn đỏ lên vì tức giận, "Trọng tài bị làm sao thế? Đây là chơi bóng hay đánh người? Phạm quy không nhìn thấy sao?"
Đào Tình cũng cau mày, "Thủ đoạn quá bẩn thỉu."
Bóng nhanh chóng được chuyền đến chỗ Du Hàn, sau khi giành bóng, anh lách qua số và số đang bám riết, dẫn bóng đột phá, thành công phá được vòng vây, làm một cú úp rổ liền một mạch.
Khi bóng rơi vào rổ, đám người tụ tập phấn khích gân cổ lên.
Đúng lúc này, số phòng thủ dưới rổ nhân thời điểm Du Hàn vừa tiếp đất, cơ thể còn chưa kịp ổn định đã cố ý xô ngã anh xuống đất. Chưa dừng ở đó, hắn còn âm mưu giẫm lên mắt cá chân Du Hàn một phát. Trong thể thao, những pha như thế đều là sự cố ngoài ý muốn, cũng không có cách nào truy cứu, số muốn loại bỏ Du Hàn.
Trái tim Lạc Lâm Viễn sắp nhảy ra khỏi cổ họng, cậu đứng phắt dậy khỏi ghế. Chỗ của cậu nằm trong những hàng đầu gần sân bóng nhất, vừa đứng dậy là khiến những người ngồi sau không nhìn thấy gì. Đào Tình kéo cậu ngồi xuống trước khi những người phía sau mở miệng chỉ trích.
Cô cảm giác tay Lạc Lâm Viễn đang run, nhìn lên chỉ thấy gương mặt đã bị khẩu trang che lại một nửa, lộ ra đôi mắt đỏ hoe ngập tràn sự lo lắng và phẫn nộ. Tâm tư tinh tế của Đào Tình không kìm được nhận ra một vài điểm kỳ lạ.
Cô an ủi Lạc Lâm Viễn, "Yên tâm, không giẫm trúng, Du Hàn tránh được."
Trọng tài cũng không thể làm lơ pha phạm lỗi trắng trợn như vậy, sắc bén tuýt còi ra phán quyết, cầu thủ bị phạm lỗi thực hiện hai quả ném phạt.
Du Hàn rất dễ dàng thực hiện hai quả ném phạt, có lẽ do bị đối thủ chơi bẩn chọc giận, tinh thần và khí thế đội trường họ tăng mạnh hơn, càng chơi càng hăng, đến nửa sau trận đấu đã thành công đuổi kịp điểm số, cuối cùng thắng sít sao.
Hai đội bóng bắt tay nhau, lần lượt kết thúc. Khi tất cả mọi người trên khán đài ùa xuống chúc mừng, Lạc Lâm Viễn tách khỏi đoàn người, chạy đến phòng nghỉ của cầu thủ tìm Du Hàn.
Kết quả Du Hàn không ở đây, cậu nhìn thấy Phương Tiếu. Phương Tiếu mệt chết đi được, tóc tai ẩm ướt mồ hôi, từng sợi bết dính lên trán.
Thấy Lạc Lâm Viễn mang vẻ mặt lo lắng vội vàng tìm đến, cậu ta hiểu ngay anh em mình muốn hỏi gì.
Phương Tiếu cũng nổi giận vì trận đấu vừa rồi, "Bọn chó bên Trung học số Mười Bốn, Du Hàn được Dương Tịch đưa đến bệnh viện gần đây khám vết thương rồi."
Lúc bọn họ vừa kết thúc, mới về đến phòng nghỉ thì sống lưng Du Hàn khom xuống, anh ôm bụng, sắc mặt rất kém. Dương Tịch kéo áo chơi bóng của anh lên nhìn, vừa thấy mà giật cả mình, chỗ nào cũng có vết bầm.
Dương Tịch vừa chửi bậy vừa kéo Du Hàn đi, Lạc Lâm Viễn đến sau nên mới không thấy người đâu.
Phương Tiếu lấy điện thoại ra hỏi cậu, "Có cần tao hỏi giúp mày ở bệnh viện nào không?"
Lạc Lâm Viễn nói được, khi Phương Tiếu gọi điện, cậu ngồi trên ghế ấn lên ngực mình, nơi đó không ngừng bị va chạm, như thể không có cách nào kiềm chế được tình cảm, lại giống như đang phát tiết không ngừng. Nếu như trái tim có thể nói được, chắc chắn bây giờ nó sẽ gọi tên Du Hàn.
Phòng nghỉ bốc mùi không dễ ngửi, hỗn tạp đủ thứ mùi, người cũng rất nhiều. Lạc Lâm Viễn kéo khẩu trang xuống, tuy biết hành động này ngu ngốc nhưng cậu lại đờ đẫn ra như khúc gỗ, không có cảm giác mấy.
Phương Tiếu nhanh chóng quay lại, bảo Lạc Lâm Viễn chờ mình, cậu ta đi thay quần áo rồi đi cùng với cậu.
Du Hàn đến bệnh viện Nhân Dân gần đó, Dương Tịch đã nói trong điện thoại cho Phương Tiếu. Tổn thương của Du Hàn không chỉ trên bụng mà mắt cá chân cũng bị trẹo, hơn nữa do gắng gượng thi đấu nên càng nghiêm trọng hơn.
Nhưng tin tốt là nội tạng không bị ảnh hưởng gì quá lớn, tin xấu là chấn thương mắt cá chân rất nghiêm trọng, bây giờ đang chụp X-quang, xem có bị nứt xương không.
Phương Tiếu lên xe rồi mới nói cho Lạc Lâm Viễn, "Nói thật, hôm nay tao thật sự rất khâm phục Du Hàn, bị chấn thương mà không để bọn tao nhìn ra..." Cậu ta thở dài, cũng không biết nên nói gì, nếu như không có Du Hàn, bọn họ nhất định đã thua.
Nhưng vết thương ở chân Du Hàn đã thành ra như vậy, trận đấu tiếp theo không thể ra sân.
Lạc Lâm Viễn không lên tiếng, thậm chí mặt còn không tỏ vẻ gì, Phương Tiếu hiểu tính cậu, biết rõ cậu đang tức giận, còn rất khó chịu, bèn khuyên nhủ: "Lát nữa đến bệnh viện gặp cậu ấy, nói chuyện nhớ suy nghĩ, mày còn chưa theo đuổi được bạn trai, đừng có mắng người ta chạy mất."
Lạc Lâm Viễn mang gương mặt lạnh tanh đến bệnh viện, Du Hàn và Dương Tịch đang ngồi ghế đợi kết quả CT().
() Chụp cắt lớp vi tính (CT hoặc CAT scan) là kỹ thuật kết hợp máy tính và tia X để tạo ra hình ảnh các cơ quan, xương và các mô của cơ thể theo lát cắt ngang.
Phương Tiếu vừa mới dặn dò xong thì thấy Lạc Lâm Viễn bên cạnh xông ra ngoài, thậm chí cậu ta còn không kịp cản người lại. Chỉ có thể chứng kiến Lạc Lâm Viễn hệt như ngựa hoang thoát dây cương, khí thế hung hãn chạy xồng xộc tới, đến cả Dương Tịch cũng bị cậu dọa cho hết hồn, chỉ có Du Hàn bất động như núi, trông rất bình tĩnh.
Ngựa hoang đến trước mặt Du Hàn, thành công phanh gấp lại, lập tức ngồi xổm xuống vén ống quần anh lên.
Lạc Lâm Viễn nhìn thấy mắt cá chân sưng to của anh thì ngước đôi mắt đầy vẻ trách móc lên, trong lòng ngập tràn phẫn nộ, miệng sắp ngoác ra phun lửa.
Để không nói ra điều gì khiến mình phải hối hận, cậu chỉ có thể ra ngoài đi dạo vài vòng, khi nào bản thân bình tĩnh lại rồi mới nói tiếp.
Du Hàn thấy cậu định đi, cuối cùng cũng động đậy, anh kéo tay Lạc Lâm Viễn, do cậu đeo găng tay nên nắm không chắc, ngón tay cậu trượt ra khỏi lòng bàn tay anh.
Du Hàn: "Đi đâu?"
Lạc Lâm Viễn cảm giác anh đang kéo mình, nhưng bây giờ cậu không muốn nói chuyện với anh.
Du Hàn vịn ghế đứng dậy, Dương Tịch cũng hốt hoảng đứng lên theo, không hiểu nổi hai ông bạn này cãi nhau cái gì, chỉ vươn tay đỡ người, khuyên nhủ: "Du Hàn, ông đừng có lộn xộn, đã chấn thương rồi nhỡ lại nặng thêm bây giờ. Bạn học Lạc cũng chờ một lát, Du Hàn có lời rất muốn nói với cậu."
Dương Tịch đã lên tiếng khiến Lạc Lâm Viễn dừng chân, bất đắc dĩ quay người lại.
Cậu còn tưởng Du Hàn muốn nói gì với cậu, kết quả người này vẫn còn trêu cậu, chìa tay ra, "Thanh năng lượng thì sao?"
Lạc Lâm Viễn bối rối, cuối cùng thò vào trong túi áo tìm thử, chỉ còn dư lại một thanh. Cậu lấy ra đặt vào trong tay Du Hàn, "Chẳng phải cậu không ăn à?"
Du Hàn: "Bây giờ thi đấu xong rồi, đói bụng nên muốn ăn." Lúc nói, ánh mắt anh một mực dính chặt lấy Lạc Lâm Viễn.
Nhưng Lạc Lâm Viễn không nhìn Du Hàn, chỉ cụp hàng mi xuống nhìn chằm chằm vào mắt cá chân anh.
Dương Tịch đứng bên cạnh mặt đầy dấu chấm hỏi, còn Phương Tiếu thì cảm khái. Không hổ là Du Hàn, thành thạo xài chiêu đơn giản như thế đã trấn áp được công chúa nhỏ đang trên bờ vực mất khống chế. Chỉ có điều đòi ăn gì thôi mà cũng thu phục được người ta, đây là chiêu trò gì vậy?