Hắn Xốc Khăn Hỉ Trùm Đầu Của Ta

chương 17: chương 17

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên sân khấu, MC đang dẫn chương trình, Kiều Duệ thỉnh thoảng nhìn ra phía sau khán đài, nhíu nhíu mày, có chút không an lòng trả lời những câu hỏi đã được chuẩn bị sẵn.

Mà phía sau khán đài, nơi ánh đèn không quá sáng tỏ, Nhạc Hàm đang giằng co với cô gái ở trước mặt.

Nghe thấy cái tên cô gái vừa gọi ra, Nhạc Hàm lại càng cứng ngắc hơn, cậu không ngờ lại cùng lúc đụng mặt hai người ở nơi này.

Bạn của nữ sinh nhìn Nhạc Hàm rồi bật cười, dáng vẻ thờ ơ muốn bỏ đi.

Nhưng nữ sinh thì không có ý định bỏ qua chuyện này, lạnh lùng nói: “Này, đồ của tôi tính sao đây?”

Nhạc Hàm mím mím môi nói: “Tôi không mang theo khăn tay.”

“Tôi không biết, cậu phải nghĩ cách làm sạch cho tôi.” Nữ sinh nhìn chằm chằm Nhạc Hàm.

Nhạc Hàm muốn nói gì đó thì cảm giác có người ở sau lưng đi tới gần, hơi thở quen thuộc ập tới làm thân thể cậu không khỏi căng thẳng, sau đó một cánh tay từ phía sau lướt qua bên người cậu, đưa tới trước mặt nữ sinh.

Một âm thanh lạnh nhạt vang lên sau tai cậu: “Cầm lấy.”

Ánh mắt nữ sinh chuyển tới phía sau người Nhạc Hàm, cười như không cười quan sát một chốc rồi từ tay đối phương nhận lấy miếng khăn giấy, chậm rãi lau quần áo mình.

Nhạc Hàm đứng im một chút, sau đó nhấc chân định rời đi.

Lúc này cổ tay của cậu bị giữ lại, người phía sau kéo cậu xoay người sau, sau đó lấy ra một miếng khăn giấy giúp cậu lau đi vết bẩn trên người.

Nhạc Hàm né tránh, thấp giọng nói: “Không cần, cám ơn.”

Thế nhưng sức của đối phương quá lớn, cậu giãy vài phát không thoát được, có chút cố kỵ nhìn hai bên, không muốn gây ra động tĩnh quá lớn làm người khác chú ý.

Nữ sinh thấy vậy thì biểu cảm thay đổi, một lần nữa lạnh mặt.

Người trước mặt Nhạc Hàm chỉ an tĩnh giúp cậu lau vệt bẩn, một câu cũng không nói.

Đối phương đứng rất gần, khí chất vẫn trong trẻo lạnh lùng như thường, Nhạc Hàm biết rõ chỉ cần ngước mắt lên là mình có thể chống lại ánh mắt của người này, còn có thể nhìn thấy dáng vẻ rũ mi mắt vừa an tĩnh lại chuyên chú.

Trước đây cậu thích người này biết bao nhiêu, nhưng hiện giờ chỉ hi vọng có thể giữ khoảng cách với đối phương càng xa càng tốt.

“Được rồi, không cần lau!” Nhạc Hàm đẩy tay Hà Nghị Minh.

Vứa dứt lời, nữ sinh đã mất kiên nhẫn trước, vò khăn thành một cục: “Hai người đi chung à?”

Nhạc Hàm không muốn nói chuyện với cô ta nên không thèm để ý, mà nam sinh trước mặt cậu cũng không nói tiếng nào, chỉ liếc nhìn Nhạc Hàm rồi nhét khăn vào túi.

Nữ sinh tức giận hô: “Hà Nghị Minh!”

Nhạc Hàm có chút phiền, cậu nói với người trước mặt: “Được rồi, buông tay đi.”

Hà Nghị Minh nheo mắt.

Nhạc Hàm nhìn đối phương: “Buông!”

Dứt lời cậu lại dùng sức giãy ra nhưng đối phương vẫn không nhúc nhích, Nhạc Hàm không biết người này đang suy nghĩ gì, có chút tức giận.

Nữ sinh đứng bên kia tức giận trừng mắt nhìn hai người căn bản không thèm để ý tới mình: “Nói với hai người đấy!”

Bạn của nữ sinh vốn không muốn tham chiến, lúc này thấy tình cảnh của nữ sinh khá xấu hổ nên quay đầu nhìn Nhạc Hàm, phun ra một câu: “Đồ con giáp thứ mười ba.”

Nhạc Hàm sửng sốt, quay đầu nhìn qua: “Cô nói ai?”

“Mày nói xem là ai?” Nữ sinh được bằng hữu tiếp sức, lập tức xả một tràng: “Thứ gay tởm lợm, thấy trai là muốn nhào tới, còn dụ dỗ bạn trai người khác!”

Nhạc Hàm vẫn luôn biết đối phương chán ghét mình, loại ngôn từ tấn công cực mạnh này cũng không phải lần đầu tiên nghe thấy, thời cấp hai, cấp ba, lúc hai người vẫn còn học chung lớp, người chán ghét cậu đâu phải chỉ là một người.

Thế nhưng Nhạc Hàm hoàn toàn không rõ từ ‘con giáp thứ mười ba’ mà đối phương nói từ đâu mà ra.

Cậu thích Hà Nghị Minh trước khi Vu Mạn Mạn quen biết Hà Nghị Minh, sau khi nghe nói hai người này ở chung một chỗ thì cậu không còn tiếp xúc với Hà Nghị Minh nữa, thậm chí còn cố ý né tránh tiếp xúc—- về phần học kỳ này sau khi khai giảng vô ý chạm mặt thì cũng là do bản thân Hà Nghị Minh phát điên, Nhạc Hàm chưa từng nghĩ rằng Hà Nghị Minh lại làm ra chuyện như vậy, cũng vì thế cậu mới có cái nhìn mới về người này, cực kỳ thất vọng.

Nhắc tới chuyện thất tình này, tuy khổ sở nhưng cậu vẫn nhịn không được còn một tia quyến luyến với Hà Nghị Minh, thế nhưng sau chuyện đó, cậu đã hoàn toàn đánh mất suy nghĩ này.

Một tuần trước, cậu nghe bạn trong hội sách nói hai người này đã chia tay.

Ban đầu Vu Mạn Mạn tiếp cận Hà Nghị Minh, Nhạc Hàm biết Vu Mạn Mạn muốn trêu đùa cậu, tổn thương cậu—- thành thật mà nói, cậu cảm thấy mình thật sự là xui xẻo tận cùng khi đã lên tới đại học vẫn không thể thoát khỏi kẻ đầu têu của nạn bạo lực học đường—- hai người này từ khi bắt đầu yêu đương đến khi chia tay đại khái khoảng hơn hai tháng, Nhạc Hàm không quá chú ý, cũng không quan tâm vì sao hai người chia tay, không ngờ đến giờ vẫn có thể úp sọt lên người cậu?

Cậu biết chuyện này tuyệt đối không thoát khỏi quan hệ với Hà Nghị Minh, vì vậy cậu quay đầu lại nhìn đối phương, muốn có một lời giải thích.

Không ngờ Hà Nghị Minh nghe thấy lời Vu Mạn Mạn thì hơi khựng lại một chút, tựa hồ hoàn toàn không có ý giải thích, chỉ giữ chặt Nhạc Hàm, giống như đang quan sát phản ứng của cậu.

Nhạc Hàm tức giận chất vấn: “Rốt cuộc là chuyện gì? Cô có ý gì?”

Hà Nghị Minh rốt cuộc cũng mở miệng, bình tĩnh nói: “Tôi cũng muốn biết.”

Nhạc Hàm giật mình, trong khoảnh khắc đó, từ ánh mắt cùng giọng nói của đối phương, cậu dường như nhận ra được gì đó.

Cậu có chút ngạc nhiên cùng hoài nghi là có phải mình đã cả nghĩ quá rồi không? Nhưng ánh mắt của Hà Nghị Minh lại trực tiếp không hề giấu giếm chút nào, Nhạc Hàm chỉ giật mình một chốc rồi đột nhiên phì cười, chậm rãi lắc đầu, vừa không dám tin lại trào phúng.

Hà Nghị Minh nhíu mày.

Vu Mạn Mạn mắng: “Nhạc Hàm, mày là thứ rẻ…”

“Đủ rồi.” Hạ Nghị Minh vẫn luôn giữ chặt tay Nhạc Hàm, lúc này tiến tới một bước, che chắn trước mặt Nhạc Hàm, thản nhiên nói: “Không liên quan gì em ấy.”

“Không liên quan?” Vu Mạn Mạn vốn chỉ định mắng hai câu cho hả giận, thế nhưng Hà Nghị Minh lên tiếng làm cô căm giận tới nghiến răng, không thèm để ý tới trường hợp hỏi tiếp: “Hà Nghị Minh, đã như vậy rồi mà anh còn dám nói không liên quan tới nó?”

Giọng của Hà Nghị Minh rất bình tĩnh, lời nói ra cũng thực thẳng thắn, trực tiếp kích thích làm sắc mặt Vu Mạn Mạn rất khó coi: “Kết giao với cô là quyết định của tôi, chia tay cũng là quyết định của tôi, chuyện giữa tôi và cô không hề liên quan gì tới Nhạc Hàm cả, nếu muốn nói có liên quan thì…”

Hắn cười khẽ một tiếng, có ý chỉ nói: “Ngay từ lúc ban đầu, người có ý đồ cũng không phải chỉ có một mình tôi.”

Hai người chia tay, vì nguyên do cá nhân nên vẫn chưa từng nói rõ ràng.

Kỳ thực trong lòng Vu Mạn Mạn vẫn ẩn giấu một ngọn lửa, chỉ cần Hà Nghị Minh nói tới thì sẽ phừng lên, mặc dù trước đó cô không hề nghĩ rằng sẽ bàn luận chuyện này ở trường hợp thế này, càng không nghĩ sẽ nhận được đáp án như vậy.

—-ngay từ đầu Hà Nghị Minh đã biết nguyên nhân Vu Mạn Mạn tiếp cận mình, thậm chí nói không chừng đã sớm biết xích mích của cô cùng Nhạc Hàm!

Cô giả vờ lâu như vậy nhưng người này kỳ thực đã biết hết tất cả!

Mặt Vu Mạn Mạn đỏ lên, sau đó lại đột nhiên trở nên trắng bệch.

Nhạc Hàm còn đang ngơ ngác, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn bóng lưng của nam sinh trước mặt.

Âm thanh của Vu Mạn Mạn cũng trở nên chói tai, còn có chút run rẩy: “Hà Nghị Minh, rốt cuộc anh quen tôi là vì cái gì?”

Giọng điệu của Hà Nghị Minh chậm rãi: “Cô xác định muốn tôi nói nguyên nhân này ra?”

Vu Mạn Mạn giống như như bị đâm một dao, cả người đều run lên.

Vì sao?

Từ lúc bắt đầu kết giao anh ta vẫn luôn lơ đãng như mây trời, xa xôi mờ mịt bất định, cứ như chưa từng nghiêm túc đặt ánh mắt trên người cô.

Mà càng buồn cười hơn là sự có lệ này kéo dài hơn hai tháng thì cái người này chia tay cô.

Sau khi chia tay, Vu Mạn Mạn rất khó chịu, tự ngược mà bức ép bản thân nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Hà Nghị Minh—- hắn vẫn như vậy, im lặng không biết đang suy nghĩ cái gì, cũng không có hành động gì, mới đầu Vu Mạn Mạn rất hoang mang, thế nhưng sau vài lần lén theo dõi, cô phát hiện Hà Nghị Minh vẫn luôn vô tình hoặc cố ý tiếp cận Nhạc Hàm, nghĩ lại những lần tiếp xúc của hai người này, Vu Mạn Mạn dần dần đoán được lý do của một loạt hành động của Hà Nghị Minh.

Vì sao Hà Nghị Minh lại quen cô?

—-người này kỳ thực không quan tâm tới đối tượng kết giao, hắn chỉ cần một công cụ để xác định tâm ý của mình mà thôi! Hắn vậy mà lại thích Nhạc Hàm!

Ban đầu Vu Mạn Mạn tiếp cận Hà Nghị Minh quả thực là vì trêu chọc Nhạc Hàm.

Thế nhưng Hà Nghị Minh lại quá chói mắt, vừa anh tuấn lại xuất sắc, Vu Mạn Mạn sao lại không động tâm.

Cô nào biết có một ngày mình lại trở thành hòn đá để Nhạc Hàm kê chân, cô lại càng không ngờ tới Hà Nghị Minh lại dứt khoát lợi dụng rồi lại tàn ác sỉ nhục cô như vậy!

Bởi vì không muốn đối mặt với chuyện này nên cô vẫn chưa từng mở miệng hỏi Hà Nghị Minh, đến giờ phút này rốt cuộc không nhịn được hỏi ra thì đáp án nhận được quả thực tàn nhẫn như cô dự đoán.

Người bạn của Vu Mạn Mạn nhịn không được mắng: “Cặn bã! Đúng là tởm mà! Anh xem Mạn Mạn là cái gì hả?”

Âm thanh của Nhạc Hàm đột nhiên chen vào, cậu ở sau lưng Hà Nghị Minh một lần nữa lạnh lùng mở miệng: “Buông tay.”

Hà Nghị Minh quay đầu lại, thấp giọng nói: “Chờ thêm chút nữa, tôi có chuyện muốn nói với em.” Hắn không ngờ hôm nay vô tình gặp được Nhạc Hàm, lại còn nói tới chuyện này, nhưng nếu chuyện đã xảy ra thì cứ dứt khoát nói hết những lời muốn nói.

Nhạc Hàm nhìn thẳng Hà Nghị Minh, âm thanh lạnh như băng, gằn từng chữ: “Tôi nói, buông tay.”

Trước đó mặc dù Nhạc Hàm rất thất vọng về Hà Nghị Minh nhưng thái độ cũng không lạnh đến mức này.

Hà Nghị Minh hơi ngẩn người, có chút hoang mang.

Nhạc Hàm nói: “Anh còn không buông tay, tôi sẽ đánh người.”

Hà Nghị Minh nhíu nhíu mày, giải thích: “Nhạc Hàm, tôi…”

Đúng lúc này, Vu Mạn Mạn ném cốc trà sữa xông tới, dùng sức túm lấy vai Hà Nghị Minh, giáng một cái tát.

Trước đó bọn họ tranh cãi đã làm một ít sinh viên chú ý, lúc này còn động thủ bạt tai thì nhất thời âm thanh xì xào ầm ĩ vang lên, thậm chí còn có người quay phim.

Hà Nghị Minh vốn là đối tượng thường được nhắc tới trên diễn đàn trường, hiện giờ sự việc kinh động như vậy diễn ra, mọi người sao có thể không chú ý.

Hà Nghị Minh bị đánh tới nghiêng mặt đi, nhíu mày, chú ý thấy có ánh đèn flash thì che chắn trước mặt Nhạc Hàm.

Thế nhưng Vu Mạn Mạn làm sao có thể bỏ qua Nhạc Hàm, đánh Hà Nghị Minh xong thì đẩy hắn qua một bên, lao tới muốn tát Nhạc Hàm, mắt Vu Mạn Mạn đỏ lên, thở phì phò đánh tới.

Toàn thân Nhạc Hàm phát run, đầu chấn động ong ong.

Cậu cắn răng đẩy Hà Nghị Minh che trước người, tay cũng thuận thế thu hồi, nhưng lần này dùng sức quá lớn nên lúc bị bạn Vu Mạn Mạn gạt chân liền loạng loạng không đứng vững, trong lúc luống cuống, bởi vì cậu không muốn lưng đập đất nên đã quay người lại, trực tiếp ngã nhào xuống!

“Nhạc Hàm!”

“Nhạc Hàm!”

Hai âm thanh cùng vang lên, một tới từ sau lưng, là Hà Nghị Minh đang ngăn cản Vu Mạn Mạn, một tiếng khác tới từ phía trước—- Nhạc Hàm ngẩng đầu, chỉ thấy Kiều Duệ ôm đàn ghita lo lắng chạy tới, bên cạnh là hai soái ca cao lớn.

Một trong hai người thấy tình huống này thì mắng một câu: “Đệt, tình huống gì đây!”

Nhạc Hàm từ dưới đất bò dậy, có một đôi tay đưa tới đỡ lấy cậu, âm thanh trầm thấp lại dễ nghe vang lên phía trên đỉnh đầu: “Không sao chứ?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio