Cô mới vào công ty hơn năm. Kinh nghiệm và học lực đều không vượt được các tiền bối trước đó.
Vậy mà chiễm chệ được ngồi vào chức Thư Ký Chủ Tịch. Với lý do bạn thân của vợ Chủ Tịch.
Nên được chị quản lý nhân sự và hội đồng châm trước. Có Quan hệ đáng nể thật.
Cô đến bàn làm việc và sắp xếp lại mọi thứ.
Đâu phải lần đầu cô được nghe những lời tai tiếng về mình.
Nhưng thứ cô cần làm là phải sống, nghe họ đàm tiếu cũng đâu nuôi nổi cô và những người thân.
Đang sắp xếp, chủ tịch bước vào. Cô vội đứng lên cúi đầu chào.
Anh điệu bộ không chút cảm xúc liếc nhẹ cô thư ký mới rồi chỉ gật một cái, bước thẳng vào văn phòng.
Vài phút sau một cô gái, được chọn làm trợ lý thư ký bước đến ríu rít bên tai cô,
Ở đời nnhiều thứ trùng hợp cô bé đó là bạn học cấp của Lệ Trân.
Được cái trong công ty, cô bé rất thân thiết với cô.
Công Ty Hạ Gia. Một trong những công ty được xếp hạng hàng đầu thế giới.
Với người điều hành tầm cỡ là Chủ Tịch Hạ Đình Thiên. Người đàn ông đẹp không tỳ vết.
Lại là người trẻ tuổi nhất đứng trong top những Tỷ Phủ trên Thế Giới. với độ tuổi , anh làm mưa gió trong mọi thông tin truyền thông.
Không những vậy. Anh còn có cô vợ siêu mẫu xinh đẹp cũng tầm cỡ không kém người chồng.
Hai vợ chồng anh là biểu tượng đứng đầu một Việt Nam đang phát triển vững mạnh.
Công ty được xây dựng từ năm trước, Khi cố Chủ Tịch Hạ Đình Phong - cha anh vẫn còn.
Mục đích công ty được xây lên là để mở rộng Doanh nghiệp với quê hương mình.
Nhưng hai năm sau, khi Công Ty và nội bộ đã ổn định thì cha anh đột ngột qua đời trong một sự cố lớn.
Anh là con trai duy nhất đã phải bán Công Ty bên này với giá triệu đô để sang Mỹ tiếp quản và điều chỉnh lại hệ thống của tổng công ty bên đó.
năm sau, anh trở về. Thì quả như dự đoán Công Ty bên này sụp đổ vì người đứng đầu, là một kẻ không có đầu óc. Anh mua lại nó với giá triệu đô. Sau đó, thiết lập lại toàn bộ kế hoạch và quy trình tối tân nhất.
Doanh Nghiệp Hạ Gia từ khi anh tiếp quản, không những càng ngày càng phát triển vững mạnh, mà còn tham gia hỗ trợ đầu tư phát triển trong tất cả các nghành nghề có triển vọng khác.
năm liên tiếp, gặt hái vô số thành tựu ở Đất Nước Quê Hương mình sinh ra, anh bắt đầu “Đóng Đô” ở nơi này. Anh xây dựng một “Cung Điện” Hạ Gia ở giữa lòng Hà Nội và sinh sống.
Các hệ thống doanh nghiệp chính như ở Mỹ và mở rộng trên các nước khác, tuy đã để gia đình và chị gái tiếp quản nhưng cũng khiến anh phải đi đi về về xuyên suốt mỗi khi có công việc và kế hoạch quan trọng.
Công Ty có gần hơn trăm tầng, Chủ Tịch cư ngụ ở tầng cao nhất.
Mở cửa chính vào, nhìn sang bên trái là Văn Phòng chính của Chủ Tịch còn bên phải là gian cho thư ký và trợ lý thư ký ngồi ngoài Đối diện với cửa văn phòng chủ tịch.
Nhìn thẳng, Ở Giữa là một lối đi lớn, đi sâu vào lối đi đó là một gian phòng rộng rãi thoáng đãng, với cây cảnh ở những cửa sổ lớn được ngăn bằng những tấm kính thủy tinh dày. Và các thiết bị như máy móc tối tân cần thiết.
Sau khi Chủ TỊch bước vào văn phòng, theo như thời gian biểu của thư ký trước đã để lại cho cô. Cô bước ra gian phòng lớn pha café.
Vài giây sau, cánh cửa chính lại được mở, Phó Chủ Tịch – Trịnh Thần Nghiêm bước vào, Cô đang pha café nhìn thấy anh ta, vội cúi chào, anh ta mỉm cười nhìn cô rồi nói:
“Cô pha luôn Café cho tôi nhé!” – Vừa dứt câu thì anh ta bước đến phòng Chủ Tịch, đang định lấy tay cầm mở cửa, lại suy nghĩ gì đó quay vội ra nói với cô: “À, các bản thảo tài liệu còn dang dở, cô soạn thảo xong hết chưa?” – tâm trạng có vẻ hoài nghi nhìn cô.
“Dạ, Tất cả đã hoàn thành, thưa Phó Chủ Tịch”. – Cô tâm trạng ổn định, khẽ mỉm cười thân thiện.
“Quả nhiên, ….. Tốt lắm! Lát mang vào cho tôi xem qua nhé!” – Anh ta nghe xong cô nói khẽ vướn đôi mi lên rồi mỉm cười, sau đó bước vào văn phòng Phó Chủ Tịch.
Nhìn bước chân anh ta vào phòng, cô khẽ thở dài. Hôm thứ có bản thông báo Nhân Sự của chị Trưởng Phòng Nhân Sự, cô đã rất sững sờ. không nghĩ rằng bản thân được tuyển vào vị trí này.
Đầu tuần trước,Thư Ký lâu năm của Chủ Tịch, Võ Nhân Tâm được gửi sang bên Mỹ làm Thư Ký cho Tổng Giám Đốc đang điều hành bên đó.
Trưởng Phòng Nhân Sự chọn ra người xuất sắc để có thể đảm nhiệm vị trí Thư Ký cho Chủ Tịch, Một vị trí hằng mong ước của các cô gái, và không ngờ cô được nằm trong người xuất sắc đó. Cái này thực đã khiến cho hàng trăm nữ nhân sự tiền bối lâu năm không hài lòng rồi.
cô gái kia không những đảm đương công việc một cách xuất sắc từ khi doanh nghiệp mới được gầy dựng lại. Mà còn có sức học lực tầm cỡ với những đại học lớn.
Vậy mà sau một tuần xem xét kỹ lưỡng của ban Nhân Sự, một người như cô lại được chọn. Tuy là bạn thân của vợ Chủ Tịch hồi cấp ba, nhưng cô không lý nào lại được lên cao như vậy. Mờ ám nha.
Vả lại. Trưởng Phòng Nhân Sự - chị Nguyễn Thanh Lan là một người rất chính trực và nghiêm khắc trong cơ cấu quản lý Nhân Sự, không thể nào lại châm trước được cho cô như vậy.
Chỉ có một lý do đó là cô luôn hoàn thành công việc một cách xuất sắc nhất để chị Trưởng Phòng Thanh Lan phải nhìn nhận cô một cách chuyên nghiệp nhất.
Quả không ngoài sự đoán. Thanh Lan rất tâm đắc với cô từ khi cô bước vào làm trong ccông ty lần đầu tiên.
Hơn năm trước, từ chức vụ Lao Công thấp kém nhất, vài tháng sau. trong những việc tưởng trừng rất nhỏ nhặt nhưng cô cũng làm một cách không thể hhoàn hảo hơn khiến Thanh Lan thực sự chú ý. Tiến cử cô làm nhân viên chính thức. Điều mà chẳng có ai ngờ.
Thanh Lan luôn tìm nhân tài chứ không nhìn người bằng hai con mắt thường. Thậm chí chị ta còn thường xuyên gây khó khăn cho cô bằng những công việc quá sức.
Nhưng năm kinh nghiệm là Nhân Viên chính thức của cô đã được duyệt một cách xuất sắc, bằng việc chị ta tiến cử cô cho chức Thư Ký Chủ Tịch. Đúng là một bước lên trời.
Tuy là trong công ty chỉ có Trưởng Ban Nhân Sự là rõ như ban ngày việc cô là “Nhân Tố” mới cho công Ty, nhưng việc toàn thể công ty vẫn dị nghị và sói mói cô là điều không thể tránh khỏi.
Chủ Tịch và Phó Chủ Tịch cũng không ngoại lệ. Vì muốn thử thách thực lực của cô nên Phó Chủ Tịch đã ra một đề nghị cho cô là soạn thảo nốt hơn bản thảo dở dang của Thư Ký cũ trong ngày.
“Quả nhiên, Trưởng Phòng Nhân Sự không nhìn người bằng con mắt thường!”. – Phó Chủ Tịch ngồi trên chiếc ghế sofa dài giở bản thảo trên chiếc bàn tiếp khách của Chủ Tịch ra xem xét. Anh ngẩng lên mỉm cười nhìn người đối diện nói thêm – “Hạ Thiên, cậu nhìn đi! Cô ấy đúng là nhân tài. Xem bản thảo thậm chí còn không có một sai sót nhỏ”.
“Là chị Nhân Tâm đã soạn gần xong hết nên tôi chỉ cố gắng làm theo” – Cô đứng bên cạnh khẽ nói.
“Thậm chí lại còn khiêm tốn, quả này cậu lời to rồi!”. – Phó chủ Tịch khẽ nhấc khóe miệng cười. Nhấp ngụm café lên miệng – “Shit! Đã thế pha café cũng ngon” – Vừa đưa cốc café lên miệng anh vừa nói.
“Đó không phải khiêm tốn, cô ta rất giỏi lấy lòng người khác” – Một hồi, Chủ Tịch khẽ nhấc một bên làn môi, nói. Anh liếc đôi mắt đâgy lưỡi dao nhìn cô.
Trịnh Thần Nghiêm đang nhẹ nhàng uống thêm ngụm café thì bị câu nói đó của anh như giáng cho một quả thiên thần trưởng. Vướn đôi lông mi lên, một chút là phun ra một đống café trong miệng vào người đối diện. Nhưng kịp thời kiềm chế được và nuốt một cách như bị nghẹn. Vì đối diện anh là cái tên gương mặt ung dung nhưng đôi mắt đằm đằm sát khí bên trong không rõ lý do vì sao.
“Nếu không có gì nữa thì tôi xin phép được ra ngoài” – Đôi mi thõng dài, Gương mặt cúi xuống không chút cảm xúc, cô khẽ nói. Rồi quay nhẹ đi.
“Đan Tiên đã về nước, Cô ấy rất muốn mời cô đi ăn cơm” – Chủ Tịch thấy cô quay đi, cầm ly café nhấp nhẹ ngụm nước.
“Dạ, tôi đã rõ, thưa Chủ Tịch” – Cô ra đến cửa thì nghe thấy anh nói. Bỗng dừng lại, quay đầu cúi chào và nói. Sau đó nhẹ nhàng mở cửa thoái lui.
Ra khỏi cửa Văn Phòng, cô khẽ thở dài một cách rất nnhẹ nhõm. Rồi bước chậm ra bàn Thư Ký. Sau này, mọi thứ chắc sẽ không dễ dàng với cô. Nhưng dù thế nào vẫn phải cố gắng.
Hai anh bóng dáng của cô in phỏng vào chiếc tường kính mờ cách ngăn Văn Phòng một hồi, Trịnh Thần Nghiêm nói trong nghi hoặc:
“Nghe nói cô ta còn chưa tốt nghiệp cấp , vậy sao lại thành thạo công việc này như vậy. Một năm kinh nghiệm cũng không nhanh vậy chứ”.
“Cậu không biết cô ta là ai sao?” – Đôi môi ủy diệu lại hiện lên, khẽ nói. Thấy Trịnh Thần Nghiêm vội vướn đôi lông mi như không biết gì, khẽ nhắm mắt, mỉm cười trong u hoặc nói: - “Con gái cả của Hàn Gia Kiệt”.
Một thiên thần trưởng thứ hai giáng trúng ngực Trịnh Thần Nghiêm, đôi mắt của anh ta mở to như khhông thể nói lên lời, một hồi khẽ lắp bắp: - “Cậu, sao cậu, cậu, nếu đã, biết. sao còn, còn, còn giữ, cô ta?”
“Cô ta là bạn thân của vợ tôi. Vả lại, để bố thí chút tiền cho cô ta nuôi gia đình thì không đáng. Nhưng cô ta leo được lên chức này quả không tầm thường”. Anh đứng dậy nhìn ra cửa sổ Văn Phòng mình khẽ nói.
Hơn chục năm trước, Hai ông chủ, quá cố ccủa Hạ Gia và Hàn Gia là đối thủ cạnh tranh khốc liệt của nhau. Thậm chí hai ông còn mất cùng ngày,cùng địa điểm khiến người khác không khỏi nghĩ rằng họ đã tranh đấu gì đó rồi giết hại lẫn nhau.
Hơn một năm trước, anh biết cô vào công ty làm việc. Nhưng là công việc quá nhỏ nhoi không đáng chú ý. Nhưng khi chị Thanh Lan gửi bản hồ sơ thành tích công việc của cô đã làm, Khiến anh thực sự phải chú ý. Nên đã xét duyệt cô vào vị trí này.
Anh nói truyện với Trịnh Thần Nghiêm một hồi, anh ta trở về phòng làm việc của mình. Thực sự câu truyện của Chủ Tịch rất thuyết phục. Nhưng trong anh ta, đôi mắt và mọi thứ của anh điều khác thường. Cuối cùng, anh ta quyết định ngầm điều tra về cô ấy.
Trịnh Thần Nghiêm, người bạn thân thời Trung học của Hạ Đình Thiên. Sau khi tốt nghiệp anh ta sang Úc du học. năm trở về Việt Nam, anh gặp lại anh ta và luôn nghĩ anh ta là người có tài mới mời anh ta vào Công Ty mình làm việc.
Sau khi Phó Chủ Tịch trở về phòng của mình, với thái độ dò xét gì đó trên người cô. Khiến cô không khỏi tò mò, nhưng dù sao ánh mắt dò xét đó cô cũng đã quá quen thuộc rồi. Mọi người nhìn vào mình thế nào không quan trọng, quan trọng là bản thân phải có đủ nghị lực để sống tiếp.