Hôm sau, cũng là ngày thứ hai, anh không ở công ty,
Cô vẫn làm việc như mọi ngày. Định rằng chiều nay xong hết việc sẽ đi thăm thằng bé. Nhưng đến trưa, có cuộc gọi từ “Hướng Dương”. Cô vội vã nghe máy một hồi, mặt mày biến sắc một cách bất ngờ. Cô tranh thủ giao lại mọi công việc ở Công Ty cho Trang Linh.
Sau đó, cho máy tính xách tay vào túi xách của mình, đi một mạch về nhà trong vội vã. Cô lấy một vài vật dụng cần thiết riêng của bản thân. Gộp hết vào chiếc túi xách to tướng rồi đặt chúng lên chiếc ôtô nhỏ của mình. Lấy lại bình tĩnh trong giây lát, cô nhẹ nhàng lái chiếc xe đi khuất bóng ngôi nhà.
Lái xe tầm hơn tiếng, cô đến nơi. Dừng lại tại một ngôi nhà to lớn chừng m, có sân chơi rộng quanh ngôi nhà, rất nhiều trò chơi cho trẻ con như xích đu, bập bênh, ….. dựng ngoài đó.
Cô chạy vội vã vào trong một căn phòng nhỏ có đầy đủ tiện nghi cho một đứa bé. Trong căn phòng, có một chị trông trẻ hơn cô tầm chục tuổi đang chăm sóc cho một cậu bé chừng tuổi.
Cậu bé dường như bị sót, mặt và cơ thể rất nóng. Chị trông trẻ thấy cô đang thẫn thờ ngoài cửa, khẽ nói với vẻ mặt lo lắng: “Lệ Băng, em đến rồi! Em vào đi”. Cô loạch choạch đi vào, chị ấy nói tthêm “Thằng bé bị sốt từ đêm hôm qua, mãi không đỡ”.
Cô bế cậu bế lên ôm vào lòng khóc nấc. “Mẹ xin lỗi, đáng lẽ phải ở bên con những lúc thể này”
Cô lấy bàn tay ôm lên gương mặt nhỏ xinh của cậu bé. Jai má phúng phính ửng đỏ nóng hổi.
“Chị, đã cho thằng bé uống thuốc chưa?” Cô khẽ quay ra hỏi chị trông trẻ.
“Rôi em ạ, nhưng vẫn không đỡ. Lúc nãy chị đã gọi bác sỹ đến, chắc ông ấy sắp tới nơi rrồi” Chị trông trẻ vẻ mặt lo lắng nhễu nhạo nói với cô.
“Hàn Thiên Bảo, nhất nhất con không được xảy ra chuyện gì. Nếu con có làm sao mẹ không thể tha thứ cho bản thân mẹ được”. “Cô lại ôm chặt cậu bé khóc nấc.
Lát sau, bác sỹ đến, ông khám cho cậu bé rồi lấy hộp đồ dùng đã soạn sẵn ra để truyền nước cho Cậu bé. Sau đó, khẽ nhìn cô nói. “Cậu bé sẽ khỏi thôi, không cần lo lắng. Dạo này thời tiết kém nên trẻ con dễ bị sốt cao. Với lại phải chăm sóc sức khỏe và tâm trạng của trẻ nữa. Các cô cố gắng đừng lơ là”.
Cúi đầu chào bác sỹ ra về. Cô trong tay vẫn ôm xiết lấy con trai không rời. Nước mắt vẫn chào ra.
Vài tiếng sau, cậu bé đỡ sốt. Cô đặt cậu bé nằm gối đầu vào tay cô, cô khẽ vỗ lên người cậu bé, vừa vỗ vừa hát ru.
Cậu bé lơ mơ tỉnh giậy thấy hơi ấm và lời ca của cô, khẽ mở cái miệng bé xinh nói thất thanh “Mẹ!”
“Ừ mẹ đây, mẹ xin lỗi. Mẹ xin lỗi con”. – Cô thấy cậu bé mở mắt, bèn nói to.
“Mẹ ơi, con muốn về với mẹ và hai dì. Con không muốn ở đây đâu!”. – Cậu bé ôm lấy cô, vừa nhõng nhẽo vừa khóc.
“Ừ, con hãy nghỉ ngơi cho khỏi ốm. Mẹ sẽ đưa con trở về. Mẹ hứa!” – Cô nhìn con trai trong nước mắt. Lòng đau như xé ruột xé gan. Không nói lên lơì. Chỉ chực diện vẻ mặt bi thương trên khuôn mặt.
Đáng lẽ ra lúc đó không nên sinh nó ra. Đáng lẽ ra lúc đó, phải nghe lời ai đó mà bỏ nó đi thật. Giờ nhìn nó khổ sở thế này thì xin ông trời chi bằng giết chết mẹ của nó đi, để nó được hạnh phúc.
Nhìn quanh căn phòng một hồi, nếu trên tường không phải là ảnh của nó, mẹ và các dì. thì là tranh nó vẽ về họ.
Một lát sau, chị trông trẻ mang đồ ăn vào cho ccô, trong lúc hai người ăn uống chị ấy khẽ lên tiếng: “Lệ Băng, em nghe chị đón nó về đi! Mấy hôm em đi khỏi, nó thường không chịu ăn uống gì. Nhất hnhất chỉ tìm mẹ của mình”. Chị ấy thấy cô không nói gì chỉ chực cúi mặt khóc, khẽ nói thêm “Thằng bé nó rất thông minh. Chị nghĩ em nên cho nó có một ngôi trường học tập và rèn luyện tốt hơn ở đây”.
“Người đó …..” – Trong khi chị ấy đang nói, Cô vội cắt ngang, “Nó ngày càng giống người đó”. “Giờ em chưa thể đưa nó về được”. “Cha của nó, rất hận em”. “Nếu anh ta thấy nó, em sợ nó sẽ phải chịu tổn thương, giống như em” – Cô vừa nói vừa nấc nghẹn trong tiếng khóc.
Một hồi, cô hít một hơi thật sâu, lấy trong túi một phong bì chứa rất nhiều tiền, nắm vào tay chị trông trẻ, vẻ mặt cầu khẩn nói “Chị hãy giúp em chăm sóc nó. Cô Nhi này nếu cần gì chị hãy cứ dùng số tiền này”. “Một thời gian nữa, mọi việc ổn thỏa em sẽ đón nó về”.
Chị Trông trẻ khẽ thở dài, không định cầm số tiền. Nhưng vì cô nói cứ xem nó như là tiền quyên góp nên lặng lẽ nhận chúng. Ăn xong, mang bàn ăn đi ra ngoài không nói gì.
Cô ở lại với cậu con trai cả đêm, ngắm nhìn gương mặt nó. Nhìn nó một ngày đến một khác. Nó lớn hơn và đáng yêu hơn, và thậm chí nó quá giống anh ta, khiến cho dù giấu giếm mang nó về như giả vờ nhận nuôi cũng không thể. Quá khứ đã không thể xóa nhòa, nếu mang nó về, sợ rằng nó sẽ biến thành một nạn nhân của cái quá khứ tàn ác đó.
Vả lại giờ, cô và hai em gái đều bận, lấy đâu ra người ở nhà chăm sóc cho con. Cô vừa suy nghĩ vừa ôm cậu bé chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng hôm sau tỉnh giậy, cô nhắn tin nhờ Trang Linh giúp công việc Công Ty một hôm, vì cô đang ở xa chăm sóc người ốm. Nhắn tin cho hai cô em để họ đỡ lo lắng.
Cậu bé đã đỡ sốt khiến cô rất vui mừng. Cô nhẹ nhàng đút đồ ăn cho cậu bé. Cậu bé thấy mẹ ở bên vui vẻ hẳn lên. Ăn uống no nê, mà cứ ôm chặt mẹ không rời. Thật là khiến người khác cảm động rơi nước mắt. Cả buổi sáng cô ôm cậu bé vào lòng và chơi đùa với cậu bé suốt không rời.
Đến Trưa, tin nhắn của Tranh Linh cấp báo Chủ Tịch đã trở về Công Ty. Cô hốt hoảng, vào phòng thu dọn mọi thứ. Cậu bé biết mẹ sẽ rời khỏi, nên cứ ôm mẹ khóc mãi. “Mẹ, mẹ đưa con về với mẹ được không?”
Cô nghe thấy cậu bé nói vậy, khuôn mặt chết lặng một hồi, nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện cậu bé, khẽ mỉm cười nói: “Con Trai của mẹ, nhà mình bây giờ có một con quỷ dữ, đợi khi nào mẹ và hai dì đánh đuổi được nó thì sẽ đón con về, được không?”
Cậu bé chu môi “Con cũng muốn đánh nó!”.
“Con ngoan, nó sẽ cắn con đau lắm đó. Con ở đây nghe lời bác và anh chị. Ăn ngoan, mẹ sẽ đón con về sớm thôi” – Cô mmỉm cười xoa đầu cậu bé.
“Mẹ hứa nhé!” – Cậu bé chu môi, nhíu đôi lông mày lại. đưa ngón tay út ra trước mặt cô.
“Ừ, mẹ hứa!” – Vừa móc tay với cậu bé, cô vừa nói thêm “Mẹ đã mua rất nhiều đồ chơi cho con, con vào chơi với bác và các bạn đi!”
“Dạ!” – Cậu bé cười tủm tỉm. Thật là đáng yêu đến nỗi cô khó đành lòng bỏ đi.
Một hồi, chuông tin nhắn vang lên “Em đang ở đâu? - Kitty”.
Khiến cô vội vã lau nước mắt. vẫy tay với cậu bé, rồi bước lên xe. Bình tĩnh lại, rồi lái xe trở về Công Ty.
Đúng giờ làm buổi chiều, cô xách chiếc túi lớn bước vội vào công ty, như vừa đi xa xôi về. Vừa về đến nơi, chuông điện thoại báo cô vào phòng vội réo inh ỏi.
Cô bước vào. Anh đứng khoanh tay, bộ dạng chiễm chệ nhìn cô, nói “ Em, vừa đi đâu?”
“Người thân của tôi, ở quê bị ốm nên tôi xin nghỉ một ngày về chăm sóc” – Cô nhẹ nhàng nói. Cô gắng không để trái tim lấn át.
“Được rồi, em cầm lấy đi!” – Anh vừa nói, vừa đưa cho cô một chiếc hộp nhung nhỏ màu đỏ.
Cô khẽ bước lại gần, cầm lấy nó, rồi khẽ mở ra. Đập vào đôi mắt mở to long lanh mấy điểm sáng của cô là một chiếc dây chuyền kim cương vài kara, tinh xảo như đước thiết kế cho riêng cô vậy. Cô nhắm đôi mắt khẽ nhíu lông mày nói “Em có thể không nhận?”
“Đeo vào!” – Đôi mắt lạnh lùng của anh khẽ cất lên một hiệu lệnh dõng dạc.
Cô vội vã thở dài, rồi lấy nó ra đo vào cổ. Giống như ý chỉ đã ban hành, không làm theo thì bị chu di cửu tộc. Không còn việc gì nữa, cô nhẹ nhàng cúi đầu thoái lui. Mà không biết mình để quên chiếc hộp nhung.
Làm việc gần đến giờ nghỉ. Phó Chủ Tịch, điện thoại lên phòng Thư Ký, bảo cô xuống phòng anh lấy một số tài liệu đem lên cho Chủ Tịch. Cô vội vã làm theo lệnh bước xuống.
Vài Phút sau, đang bước đến trước cửa phòng thì anh vội vã xách đồ ra ngoài, như đang chuẩn bị về. Nhưng bộ dạng nhìn cô có vẻ rất bực tức, thậm chí còn đập một cái thật mạnh vào vai cô. Khiến cô ngã xuống với đống giấy tờ. Cô thở dài cúi xuống nhẹ nhàng nhặt chúng lên rồi bước vào phòng.
Cô đang thở dài không hiểu chuyện gì thì Trang Linh bỗng nói “Chị Lệ Băng, lúc nãy Chủ Tịch đi ra đặt cái hộp nhung gì đó vào túi của chị. Sau đó lạ lắm”.
Cô chững mắt trong vô định vài giây, cô nhóc khẽ nói tiếp “Em thấy đôi mắt Chủ Tịch chững lại vài giây như thấy gì đó, rồi vào lại văn phòng, đi ra vứt thêm tệp gì đó vào túi chị”
Cô vội vã chạy vào đặt tệp tài liệu xuống bàn rồi xách chiếc túi chào hỏi Trang Linh, sau đó, ra xe đi về, Ngồi vào xe cô mở nhanh chóng chiếc túi ra. Cô lấy ra một chiếc phong bì trắng xóa, bên trong hình như toàn là ảnh gì đó. Đôi tay run run khẽ lấy vội một bức ảnh ra, thì thấy hai bóng dáng quen thuộc đang thân mật.
Cô vội vã cho ảnh vào chiếc phong bì sau đó, hít thở thật sâu, lái xe đi về.
Cô bước vào nhà, gọi lớn tên cô em thứ hai như hét to, tất cả bây giờ đã vỡ òa.
“Giờ cô ấy không có ở nhà đâu” – Một giọng quen thuộc cất lên.
Trước mặt cô bóng dáng quen thuộc, chỉ vèn vẹn một chiếc khăn tắm quấn dưới hông.
“Anh! Thật ra, anh còn muốn làm gì nữa đây?” – Cô vất thẳng tệp phong bì ảnh vào anh rồi nói lớn, Trên sàn lăn lộn những bức ảnh anh và Lệ Trân thân mật. Anh không nói gì chỉ cười lớn. KHIến cô bực tức trợn mắt nói thêm “Anh! Còn không biết nó là ai?”
“Bình tĩnh, em bình tĩnh, chỉ là cầm tay, ôm hôn thôi!” – anh áp tay vào gương mặt cô.
“Anh tránh ra, tôi ghê tởm anh. Anh thật sự không biết nó là ai, là gì của anh?” – Cô hất bàn tay anh ra quát to.
“Anh biết chứ! Anh biết, anh không thể động vào nó, đúng không?” – Anh khẽ cười chế giễu.
“Biết sao anh còn? Thật kinh tởm!” – Cô vẫn bộ dạng quát anh.
“Nhưng anh muốn hành hạ em! Biết làm sao giờ, thấy em như này anh vui lắm!”. – Anh vội vã bế cô llên chiếc bàn tiếp khách nhỏ.
“Anh là đồ kinh tởm, tránh xa tôi ra!” – Cô vừa dậy giũa vừa hét lớn.
“Em biết, em càng như này càng làm anh hứng thú mà!” – Anh ôm chặt lấy cô. Mặc sự giẫy giụa không ngừng của cô.
Vật cứng lại vào thật mạnh, khiến cô co rút lên. Cô thấy không thể thoát khỏi cơ thể của anh nữa rồi. bèn mặc anh xử lý, cô thả llỏng đôi bàn tay, như một cái xác không hồn chỉ biết khóc,
Một hồi, cô khẽ nói “Anh hãy giết chết tôi đi! Nếu hận tôi đến vậy”
“EM thật là ngây thơ! Làm sao tôi có thể giết em bây giờ?” – Anh ra vào mạnh mẽ vừa nói vừa nhíu đôi mắt cười.
“Anh biết, anh không thể động vào nó cơ mà?” – Cô thở mạnh, nhíu đôi lông mày nói.
“Anh biết, nhưng có một điều em chưa biết” – Anh thấy cô khẽ vướn đôi mi lên, mỉm cười u hoặc dí sát hơi thở vào tai cô nói thêm “Kể cả Lệ Nhung anh cũng không thể động vào”.
Thấy đôi mắt cô chững lại vô định, anh mỉm cười, vào mạnh thêm nữa, Cô đau quá, khẽ kêu lên một tiếng. Bám chặt vào vai anh, anh thấy vậy, khóe miệng uuỷ diệu, một tay đỡ lấy cô một tay nâng cằm cô nói thêm “Nhưng, người nhất nhất anh không thể động vào không phải họ. Nếu anh động vào họ, cha em, Hàn Gia Kiệt sẽ mỉm cười nơi chín suối. Còn em, cô con gái ruột của ông ta, nếu ông ta biết anh hành hạ em như này. Không biết ông ta sẽ đau đớn thế nào”.
Cô thở dài, khẽ quay nhẹ khuôn mặt đi, anh lấy tay hất mạnh lại, nói thêm “anh không ngu ngốc đến nỗi cho ông ta được mỉm cười đâu!”. Anh vừa nói vừa hôn làn môi của cô.
Vòng tay anh đan chặt lấy thân thể cô, ra vào mạnh mẽ. “Ôm chặt lấy anh!” anh quát mạnh, cô nhíu đôi lông mày lấy vòng tay đan vào lưng anh.
Anh cắn mạnh những chỗ nhạy cảm của cô, cứ như hôm nay anh bị ăn trúng quả ớt vậy. Cứ hành hạ cô một cách thất thường. Thực ra lúc nào dở chứng anh cũng như vậy. Nhưng hôm nay đặt biệt lạ hơn bình thường.
Một hồi. những tàn dư của đau đớn dồn nén thật mạnh vào trong cơ thể cô. Anh thả cơ thể cô gục ngã xuống sàn. Nhẹ nhàng đi ra lấy quần áo của mình mặc vào.
Sau đó, anh quay ra ném mạnh lọ thuốc cô vẫn hay uống vào cơ thể cô, khẽ quát “Em còn uống lọ thuốc này, thì không biết tôi sẽ làm điều gì điên loạn đâu!”
Cô khẽ nhìn lọ thuốc rơi xuống sàn, à thì ra lúc đó, anh đã thấy lọ thuốc tránh thai hàng ngày của cô trong túi.
Cô thấy anh đi giày vào quay đi ra cửa, khẽ nói “Anh không sợ tôi có con với anh sao?”
“Đâu phải chúng ta chưa từng có con với nhau” – đôi lông mày nhíu lại, Anh khẽ nói.
“Đình Thiên, anh còn muốn hành hạ em đến bao giờ? Tại sao không buông tha cho em?” – Cô khẽ nói, hàng lệ khẽ rơi xuống. Cô biết, anh chỉ muốn hành hạ cô và níu giữ cô. Nếu cô có con với anh. Nhất nhất cả đời này sẽ không thể rời xa anh được. “Hay là anh cứ giết chết em đi! Cho bớt nỗi oán giận trong anh, đừng vì em, mà làm đau người khác. Xin anh!”. Cô nhẹ nhàng lê cơ thể về sát dưới chân anh.
“Em! hãy ngoan ngoãn mà trả nợ cho tôi” – Anh ngồi xuống đối diên cô, lấy tay xoa ccơ thể cô. Nhíu đôi lông mày gian xảo nói thêm “Tôi chắc chắn sẽ không để em giết con chúng ta thêm lần nữa đâu!”.