"Nga, bác sĩ Khuất phải không?" Lần đầu tiên Diệp Nhất gặp Khuất Dĩ lộ là lúc nàng đang ngồi ở trong phòng khách của Diệp Gia để uống trà, trà nóng bốc khói làm cho mắt kính của nàng bị mờ một tầng sương trắng. Nghe thấy có người gọi nàng, nàng bưng trà trong tay ngẩng đầu lên, liền cùng Diệp Nhất đối điện với nhau.
Ngày đó là một ngày mà thời tiết khiến cho Diệp Nhất cảm thấy lạnh hơn so với những ngày trước rất nhiều. Diệp Nhất bọc một cái chăn thật dày màu xanh, mái tóc xoăn dài toàn bộ được buông xuống, bao trùm hết xung quanh cổ để có thể giữ ấm. Trong mắt Diệp Nhất có ý cười, cả người tao nhã hào phóng, tuyệt đối có thể được tặng danh hiệu là thiên kim ưu việt của xã hội thượng lưu, nhưng mà theo ngành y nhiều năm nên Khuất Dĩ Lộ liếc mắt một cái liền nhìn ra người này cả người là một ổ bệnh.
"Xin chào Diệp tiểu thư". Thân là bác sỹ tư của một bang hắc đạo thì quả thực cần phải cố gắng cũng không ít, nhưng mà phiêu lưu cũng nhiều, cho dù có mỹ nhân ở bên thì Khuất Dĩ Lộ cũng phải cân nhắc miệng mồm nói chuyện cho thích hợp một phen, nên ngay từ đầu cứ theo lễ nghi bình thường là điều nên làm đi. Khuất Dĩ Lộ đứng dậy hướng Diệp Nhất chào hỏi, Diệp Nhất nói nàng ngồi xuống.
"Thân thể này của ta đã muốn vỡ nát, không biết khi nào mới có thể khỏe trở lại. Những ngày còn lại trong đời đành phiền bác sĩ Khuất chiếu cố".
"Tỷ tỷ..." Diệp Nhị đứng ở phía sau Diệp Nhất nhíu mày, "Vì sao chính bản thân mình cứ phải nói mấy lời ủ rũ đó? Nghe thật là không thoải mái chút nào".
Diệp Nhất gật đầu nhìn Diệp Nhị cười, đem tay nàng kéo tới đặt lên bả vai mình: "Cơ thể của ta thì đương nhiên ta là người rõ nhất, bác sĩ Khuất, ngươi cũng có thể nhìn ra vài phần đúng không".
"... Đâu có, đâu có". Khuất Dĩ Lộ nhìn tướng mạo của Diệp Nhất như thế nào cũng không giống như người gặp đại nạn ngã xuống, cũng lắm là có chút hấp thu dinh dưỡng không hiệu quả. Cuộc sống của kẻ có tiền trên cơ bản đều là tiêu xài hoang phí và dựa vào những việc phiền phức, chỉ mới táo bón cũng muốn đem bác sĩ tư nhân gây sức ép cho chết khiếp, cho nên Đại tiểu thư thiên kim đây không hấp thụ được dinh dưỡng nên bị kinh ngạc một phen cũng không có gì đáng trách. Khuất Dĩ Lộ cũng biết cái này gọi là phần tử của giai cấp cao cấp chỉ là muốn lông tóc không bị tổn hại mà thôi, Diệp Đại tiểu thư thích nói như thế nào thì cứ thuận theo ý của nàng mà nói là được rồi.
Dù sao nàng một bên được tiền lương, một bên được ngắm người đẹp ở cùng dưới một mái nhà, cớ sao mà lại không làm chứ?
Khuất Dĩ Lộ lần đầu tiên gặp Diệp Nhất và Diệp Nhị đã biết cả hai nàng tuyệt đối không giống như những người khác. Khuất Dĩ Lộ nàng thật là thích tiền, cũng thích vui vẻ gần gũi với nữ nhân, trong mắt của nàng thì tất cả nam nhân trên thế giới này đều được tự động đánh dấu là địch thủ. Đã có hơn một tình nhân cũ mắng nàng vô sỉ, nói tính của nàng lẳng lơ trêu hoa ghẹo nguyệt, châm chọc nàng chỉ có khuôn mặt nữ tính xinh đẹp mà thôi, còn nếu bổ đôi đại não của nàng ra so sánh độ tương phản với một nam nhân tồi tệ thì chắc chắn các mạch não hoàn toàn giống y chang nhau. Khuất Dĩ Lộ cũng thừa nhận chính bản thân mình thối rữa, trừ bỏ sự chuyên nghiệp đối với nghề nghiệp thì ngoài ra nàng chẳng đứng đắn chút nào, nhưng mà nàng không đứng đắn là điều đương nhiên, không đứng đắn nhưng lại giống như là thẳng thắn vô tư, chưa bao giờ che che giấu giấu. Nàng chỉ có khăng khăng giữ đam mê trong sạch một chút thôi, đối tượng đùa giỡn có thể là cả thế giới, nhưng nàng thực sự chỉ có thể lên giường với nữ nhân.
Mặc kệ người khác phỉ nhổ nàng như thế nào, nói nàng dơ bẩn như thế nào lại còn hi vọng cùng với nữ nhân có thể chung sống ở một chỗ không chịu buông tay. Không sao cả, ngươi nguyện ý thì cứ tiến tới, nếu như không muốn thì Khuất Dĩ Lộ ta cho tới bây giờ cũng không gượng ép. Cho nên tất cả mặt xấu của nàng đều để lộ ra bên ngoài, để cho ai cũng có thể thấy được, nhưng đối với Diệp Nhất này thật sự bất đồng, từ cách đối xử của nàng đối với muội muội Diệp Nhị đều có thể nhìn ra được.
Nhị tiểu thư của Diệp Gia này là người như thế nào? Những năm gần đây tất cả những công việc của Bách Mộc Bang đều do một tay nàng xử lý, Khuất Dĩ Lộ tuy đôi với chuyện hắc đạo bang phái với nhau hiểu biết không nhiều lắm, nhưng nàng có một "người tình" cũ là một người đứng đầu một nhóm nhỏ trong bang Bạch Thế Ngâm, những năm gần đây đều trợ giúp bang Bạch Thế Ngâm cung cấp một ít tin tức trong phương diện kinh doanh, lo liệu những thành viên có tâm địa bất chính, người tình cũ đối với những chuyện trong giới cũng có rất nhiều giải thích. Người tình cũ biết Khuất Dĩ Lộ muốn làm việc cho Bách Mộc Bang, đầu tiên là chúc mừng nàng sau nhiều năm học nghề bác sĩ như vậy, cũng coi như là hết khổ vì được mời làm bác sĩ tư nhân của nhà người ta, mặc dù đôi lúc có rừng súng mưa đạn nhưng phần lớn thời gian đều thật là nhàn rỗi, vừa có tiền, vừa lại được ngắm nhiều mỹ nhân. Nhưng mà ở chung với những thành viên của Bách Mộc bang thì không được tốt lắm, Diệp Nhất kia vài năm trước đã lui về tuyến thứ hai, đối với chuyện của nàng thì không được hiểu biết lắm, còn Diệp Nhị... Nhân tình cũ liền nói cho Khuất Dĩ Lộ biết nàng đã mang theo thủ hạ đến xóa sạch Cộng Hạ Hội như thế nào, đầu tiên là bắt cóc nữ nhân của cổ đông đầu tư lớn nhất cho Cộng Hạ Hội buộc người ta phải ngừng đầu tư, cùng lúc đó lại ác ý thu mua rất nhiều cổ phiếu từ mấy nhà đầu tư nòng cốt của Cộng Hạ Hội, trận chiến kinh doanh này vừa mới khai hỏa Diệp Nhị đã dẫn theo ba người một đường tiến thẳng vào bên trong chi nhánh lớn nhất của Cộng Hạ Hội, một phát súng liền xử lý gọn nhẹ hội trưởng khi hắn đang quan hệ thân mật... Người tình cũ có khả năng đem chuyện trước đây ra nói thật là vui vẻ, Khuất Dĩ Lộ nghe xong cũng sửng sốt, có thể bởi vì những lời đồn đại này nghe có rất nhiều chân thật, nhìn thấy bản thân Diệp Nhị lúc trước được nàng tưởng tượng ra có vẻ mặt đầu trâu mặt ngựa không thể tiếp cận, nhưng thực tế cũng chỉ là một mỹ nhân có gương mặt lạnh lùng, quả thực là rất xinh đẹp.
Tuy rằng bộ dáng thanh tú đẹp đẽ, cá tính thẳng thắn của Diệp Nhị vẫn còn nguyên vậy, cấp dưới chỉ cần làm việc sai lầm một chút nàng liền dễ dàng nổi giận, trong tay mặc kệ đang cầm cái gì liền ném thẳng vào mặt người kia, luyện Thái Cực Quyền đoán chừng là để có thể ngăn được tâm trạng luôn nóng như lửa đốt của nàng một chút. Nhưng mà khi ở trước mặt tỷ tỷ của nàng lại hoàn toàn thay đổi tính khí nóng nảy mà biến thành một người ngoan ngoãn giống một con cừu nhỏ, tỷ tỷ Diệp Nhất của nàng bảo nàng đi hướng Đông nàng không bao giờ dám đi hướng Tây, chỉ cần Đại tỷ dáng vẻ đau ốm của Diệp Gia kia xuất hiện thì Diệp Nhị tuyệt đối sẽ đứng ở bên cạnh của nàng, choàng chăn pha nước trà, chải tóc... Đó không phải là một muội muội, không phải quỷ kiến sầu oai phong trên giang hồ Nhị tiểu thư Diệp Gia, mà đích thực là một người vợ hiền, thậm chí rõ ràng cũng chỉ là một tiểu nha hoàn của Diệp Nhất mà thôi.
Điều này không phải là thật tàn nhẫn sao, Khuất Dĩ Lộ có thể tưởng tượng được là Diệp Nhị đã vì Diệp Nhất hao tổn không ít tấm lòng, khóc không biết bao nhiêu cho đủ, vậy mà Diệp Nhất luôn có một chút ý tứ ngấm ngầm mưu tính, giống như là thân thể của Diệp Nhất không có tới mức như nàng khoa trương nói ra như vậy, chính là... Giống như có ý định làm cho Diệp Nhị phải lo lắng cho nên mỗi lần nói ra luôn tỏ vẻ nghiêm trọng như vậy, mỗi lần bàn tới vấn đề sức khỏe của Diệp Nhất thì Diệp Nhị khổ sở tới mức một câu cũng không nói ra được, để lộ ra vẻ mặt mất mát, hoàn toàn đánh mất đi hình tượng ngông cuồng của nàng trước mặt tất cả mọi người ở bên ngoài...
Phải nói mỗi người ai cũng có một tử huyệt, tử huyệt của Diệp Nhị chính là Diệp Nhất, nhưng mà Diệp Nhất kì quái lại luôn thích đánh vào tử huyệt của muội muội mình.
Khuất Dĩ Lộ nói cho hoa mỹ là bác sĩ tư nhân của Diệp Gia, nhưng mà huynh đệ tỷ muội của Diệp Gia này đều khỏe mạnh cực kì, ngoại trừ Diệp Nhất. Không biết có phải Diệp Nhất đem tất cả vi khuẩn gây bệnh ở Diệp Gia hấp thu vào cơ thể của mình làm cho bản thân mình ốm yếu mà đệ đệ muội muội đều rất là khỏe mạnh – kì thật Khuất Dĩ Lộ đến làm việc ở Diệp Gia chủ yếu cũng chỉ để chiếu cố một mình Diệp Nhất mà thôi.
Có một đoạn thời gian vì mùa đông đến, nước lạnh xâm phạm cực nhanh, độ ấm giảm xuống đột ngột, Diệp Nhất lại rất khác thường đi ra ngoài câu cá. Đối với cái lạnh rất mẫn cảm đương nhiên Diệp Nhất không thể chịu nổi thời tiết cực kì lạnh như vậy, cá không câu được lại nhanh chóng ngã bệnh, bệnh nghiêm trọng tới mức hôn mê ba ngày.
Khuất Dĩ Lộ sờ cằm cảm thấy thể chất của Diệp Nhất thật sự rất kì quái. Lúc mới vào Diệp Gia nàng đã làm kiểm tra tổng quát một lần cho Diệp Nhất, chính xác là không có bệnh gì nguy hiểm chết người, tuy rằng Khuất Dĩ Lộ không biết lí do vì sao Diệp Nhất lại đem kết quả kiểm tra xé nát là có ý tứ gì, nhưng mà Khuất Dĩ lộ cực kì tin tưởng vào y thuật của chính mình và những thiết bị được bố trí hoàn mỹ trong phòng khám tư nhân của Diệp Gia. Thể chất của Diệp Nhất có thể nói là mẫn cảm, dinh dưỡng không được hấp thu nhiều là do yếu tố di truyền, mấy thứ này trong một thời gian ngắn muốn chữa cũng không thể chữa nhanh được, cần phải điều trị trong một thời gian dài. Khuất Dĩ Lộ đề nghị nàng uống thêm thuốc Đông y và châm cứu thêm, sau đó từ từ điều trị thân thể, Diệp Nhất cũng mỉm cười đáp ứng sẽ phối hợp với công việc của bác sĩ Khuất, kết quả vừa đáp ứng thì ngày hôm sau đã té xỉu.
Diệp Nhị lúc đó còn đang ở bên ngoài, nghe tin Diệp Nhất té xỉu đêm đó liền cấp tốc trở về, ba giờ rưỡi sáng mùa đông tuyết bay tán loạn, Khuất Dĩ Lộ vốn ngồi ở trong phòng Diệp Nhất nhìn thấy nàng, người còn mơ mơ màng màng thì Diệp Nhị đẩy mạnh cửa ra, nàng bị dọa nhảy dựng, liền tỉnh táo trở lại.
Trên người và vai Diệp Nhị còn phủ một tầng tuyết trắng, đôi môi đông lạnh tới mức chuyển sang màu tím, đồng tử nhỏ nhắn ở dưới ánh đèn màu da cam chiếu rọi lóe ra một ít tia sáng nhỏ, vẻ mặt rất lo lắng, nhưng mà lại sợ đánh thức Diệp Nhất đang ngủ, cực lực áp chế cảm xúc, vội vàng nhỏ giọng hỏi Khuất Dĩ Lộ: "Tỷ tỷ của ta rốt cuộc là làm sao vậy?"
Cảnh tượng đó được khắc trong đầu của Khuất Dĩ Lộ một thời gian rất dài, không thể nói rõ đó làm cảm giác gì, chỉ thấy là tình cảm quan tâm của Diệp Nhị đối với Diệp Nhất thật sự có chút vượt qua mức tình cảm của tỷ muội bình thường, nhưng mà Diệp Nhất đối với muội muội cũng không có gì đặc biệt, đối xử với đệ đệ muội muội khác như thế nào thì cũng đối xử với Diệp Nhị giống như vậy.
"Cho nên Nhị tiểu thư mới có thể thường xuyên vừa đi ra khỏi phòng của Đại tiểu thư liền lén lút lau đi nước mắt, chậc chậc... Thật là đáng thương cho người si tình trong thiên hạ". Khuất Dĩ Lộ lắc đầu, dường như là có thật nhiều đau xót, "Vẻ mặt si tình của Nhị tiểu thư cùng với bộ dáng của nàng tuyệt đối khẳng định là còn chưa có nói ra tình cảm, còn thua kém ta nhiều". Kì thật tính tình kì quái của Khuất Dĩ Lộ cũng chưa có nói hết toàn bộ – nàng thích người trẻ tuổi, nhưng thích nhất vẫn là "người già mà trẻ", hay nói cách khác, tuổi càng lớn nhưng gương mặt vẫn còn trẻ thì nàng càng thích, cuối cùng cân nhắc được tư tưởng đối với nhóm lão xử nữ thì thấy có chút cấm kị về mặt tình cảm.
Hơn nữa, nàng không biết "lão xử nữ" là từ có nghĩa xấu gì, đối với nàng đó là một loại khen ngợi.
"Phải, bởi vì các nàng chờ đợi chân thành, vì người yêu thủ thân như ngọc, vì chờ đợi ta đến—"
"Thật sự là ghê tởm a". Tiểu Bát sau khi nghe Khuất Dĩ Lộ phân tích xong liền dùng năm chữ này tổng kết.
"Ách, Bát tiểu thư, ngươi như thế nào lại đả kích ta như vậy?" Khuất Dĩ Lộ nghiêm túc nói, "Ta đối xử với ngươi xuất phát từ nội tâm, moi hết cả ruột gan ra, ngươi tại sao lại nói ta ghê tởm? Làm thế nào mà ngươi có thể chịu đựng được?"
Tiểu Bát ôm cái đầu nhỏ của nàng, hé đôi mắt như búp bê hồng hồng đa nghi liếc mắt nhìn nàng, "Khuất Tương, ngươi chính là dừng lại ở nhà của chúng ta nhàm chán rồi nên mới muốn tìm một cái câu lạc bộ giành cho những trái tim cô đơn kể ra một chút về chuyện tình cảm đầy đau thương của ngươi phải không? Hơn nữa ngươi lại nghĩ Tiểu Bát là loli, nhưng lại sống giống như ở hành tinh khác, cho nên nói những lời này với ta là đảm bảo nhất, đúng hay không?"
Khuất Dĩ Lộ suy tư một phen: "Lời nói ra tuy là như vậy..."
Tiểu Bát "xôn xao" đứng lên một chút rồi đội cái mũ của áo khoác lên, chà chà hai cái lỗ tai màu hồng nhạt nói: "Tiểu Bát còn có mấy trò chơi còn chưa có hoàn thành cửa ải nha, ngồi nghe ngươi nói những lời này thật là lãng phí thời gian. Ta về phòng đây". Thanh âm của Tiểu Bát so với Tiểu Cửu càng giống giọng trẻ con hơn, cho nên bất luận nàng nói kiểu gì cũng nghe giống như là rất yếu ớt, nhưng không có nghĩa là nàng nói chuyện sẽ không có uy lực, ít nhất thời điểm nàng liếc mắt trừng người khác thì uy lực mười phần a.
Khuất Dĩ Lộ nhún vai: "Được rồi, ta đây cũng không dám làm phiền ngươi nữa, Bát tiểu thư".
Tiểu Bát hận không thể giậm chân, liền quay đầu bước đi, đi được vài bước đột nhiên dừng lại, quay đầu, dùng một ánh mắt cực kì quái lạ nhìn Khuất Dĩ Lộ hỏi: "Ngươi thật sự để ta đi?"
Lần này đến phiên Khuất Dĩ Lộ kinh ngạc: "Không phải là ngươi phải đi sao?"
Tiểu Bát hít sâu: "Được lắm!" Lần nãy đúng thật là không quay đầu lại nữa mà đi rồi – vốn không nên đi ra khỏi phòng, vốn không nên lãng phí thời gian quí báu trong thế giới D! Tiểu Bát trong lòng thề, nàng không bao giờ... để ý tới thế giới D nhàm chán này, chẳng có người nào thú vị lại giả tình giả ý lo sợ chuyện không đâu, nàng nên chú tâm tập trung tinh thần vào thế giới D đi.
Ít nhất trong trò chơi, đầy tràn hình ảnh châm biếm con người, các nàng cũng sẽ không già đi, cũng sẽ không phản bội ai.
Tiểu Bát một lần nữa quay lại thế giới của nàng, để lại cho Khuất Dĩ Lộ sự nghi ngờ. Nhưng sự nghi ngờ của nàng cùng với Tiểu Bát chẳng có chút quan hệ nào, nàng không hiểu được chính mình có phải rõ ràng là đồng tình với Diệp Nhị hay không, hơn nữa trên trán của Diệp Nhất lại viết lên hai chữ "Ma nữ", nhưng tại sao vẫn cảm thấy Diệp Nhất dường như rất gợi cảm, càng làm cho người ta muốn tìm hiểu dục vọng của nàng chứ?
Chỉ có thể nói một cách rõ ràng, càng làm điều gian ác gì đó, lại càng có một vẻ đẹp cấm kị.
Tuy rằng Khuất Dĩ Lộ đã tìm ra được kết luận, nhưng mà nếu nói cho Bát tiểu thư biết, thì chẳng biết nàng chán ghét hay không nữa.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ta đều nhìn đến nhắn lại , các ngươi này đó người xấu TvT
Bởi vì lễ mừng năm mới về nhà cho nên lên mạng không quá phương tiện, ta sẽ tận lực bớt thời giờ đến đổi mới đích >_