Bây giờ Diệp Nhị phải khởi hành đi sơn trang nghỉ hè. Bên người nàng có mang theo nhóm bảo tiêu dũng mãnh quả cảm, nhưng tập đoàn sát thủ S.C cũng không phải yếu kém. Nghe nói sát thủ của tập đoàn này thủ pháp ám sát rất lão luyện, mục tiêu đã bị bọn họ nhắm tới thì ít khi nào chạy thoát. Diệp Nhị có hỏi qua Diệp Lục, bảo Diệp Lục điều tra tư liệu về tập đoàn sát thủ S.C kia nhưng chỉ được rất ít. Diệp Nhị hỏi Diệp Lục có thể tìm được tư liệu về sát thủ thành viên của tập đoàn hay không thì Diệp Lục nói chuyện này có chút rắc rối, phải tìm tới nhờ bạn thân của nàng. Diệp Nhị nhấn mạnh rằng nếu có thêm bất cứ tin tức gì thì phải nhớ liên lạc với nàng ngay.
Tuy rằng bản thân Diệp Nhị đối với thực lực của Bách Mộc Bang cũng rất là tự tin, nhưng cẩn thận vẫn hơn. Kỳ thật ngồi trên cái ghế quản lý của Bách Mộc Bang nhiều năm như vậy rồi Diệp Nhị cũng đã quen với việc bản thân mình bị những người đồng đạo hoặc kẻ thù oan gia biến thành mục tiêu muốn lấy mạng, nhưng dù cho những người đó có kêu gào muốn giết nàng tới mức nàng đi chăng nữa thì cũng không có đủ năng lực để thực hiện. Diệp Nhị đương đầu với mưa gió nhiều năm như vậy, cẩn thận rồi ngày càng cẩn thận hơn, cảm giác sợ hãi một chút cũng không có, cho dù Nguy Lệnh Đồng có nói với Diệp Nhị người muốn lấy mạng nàng lần này là tập đoàn sát thủ S.C đi chăng nữa cũng không làm cho Diệp Nhị có một tia sợ hãi.
Trước khi đi sơn trang nghỉ hè Diệp Nhị gọi Diệp Tam tới.
"Tam, mấy ngày ta đi sơn trang nghỉ hè ngươi ở nhà phải cực kì thận trọng, chuyện ở nhà hay ở công ty đều giao hết cho ngươi. Nếu như ngươi có thời gian rảnh thì đem tất cả những người có liên quan ở Diệp Gia hay cả Bách Mộc Bang điều tra thêm một lần nữa".
Diệp Tam một bên gật đầu, một bên thì đang tìm hiểu ý tứ của tỷ tỷ. Diệp Nhị nhìn thấy được tâm tư suy nghĩ kín đáo của đệ đệ, nhắm mắt lại nói: "Mặc kệ Diệp Gia thật sự có nội gián hay không, chúng ta cũng không thể có chút lơ là qua loa nào. Những tư liệu này có lẽ có sự sơ xuất của chúng ta, ta hi vọng có thể làm lại một bộ hồ sơ mới, nếu có gì khả nghi thì một người cũng không thể buông tha. Nếu bị kẻ địch lén đột nhập vào bên trong thì là một chuyện rất mất mặt a..."
Diệp Tam hỏi: "Tỷ tỷ, ngươi có đối tượng hoài nghi trọng điểm nào không?"
Diệp Nhị mở mắt ra nhìn Diệp Tam chăm chú.
Diệp Nhị vừa đến sơn trang nghỉ hè thì chỉ thấy Diệp Nhất ngồi trên cái ghế cũ kĩ dưới tàng cây ngô đồng ở hoa viên của sơn trang, ánh mắt nửa khép nửa mở không biết có đang ngủ hay không, lưng tựa vào ghế, mái tóc dài trải xuống lưng ghế mây màu nâu xen kẽ lẫn nhau, trên người nàng quấn một cái chăn màu trắng càng làm tôn vẻ đẹp đó lên khiến cho Diệp Nhị đứng nhìn đến xuất thần.
Diệp Nhị ra hiệu cho trợ lý và bảo tiêu rời đi nơi khác, đi qua mấy chục vệ sĩ đang xếp thành hai hàng tiến về phía Diệp Nhất, cố ý bước đi thật chậm, không muốn quấy rầy tỷ tỷ. Ai ngờ chưa đi đến nơi thì thấy Khuất Dĩ Lộ đã xuất hiện trước mặt nàng, trong tay cầm một hộp thuốc nhỏ và ly nước, xoay người nói với Diệp Nhất: "Đại tiểu thư, đã tới giờ nên uống thuốc rồi".
Diệp Nhị dừng chân lại – tại sao nàng ta lại ở đây?
Diệp Nhất mở mắt ra, đồng tử trống rỗng nhìn về phía Diệp Nhị đang đứng, nhưng mà hai mắt như vô thần, nhưng cũng giống như bình thường không ai phát hiện được. Nàng máy móc đưa tay nhận lấy thuốc mà Khuất Dĩ Lộ đưa cho. Diệp Nhị bước nhanh tới đoạt lấy thuốc nằm trong tay Khuất Dĩ Lộ, Khuất Dĩ Lộ không lường trước được là Diệp Nhị trái lại có thể bạo lực như vậy, ly nước bị nghiêng đổ trên mặt đất không nói, bàn tay đang cầm thuốc thì bị gập lại thật hung ác, đau tới mức nàng muốn la lên.
"Nhị tiểu thư, ngươi..."
Diệp Nhị liếc mắt nhìn ba viên thuốc màu đỏ nằm trong lòng bàn tay của mình rồi căm tức nhìn Khuất Dĩ Lộ, ngữ khí cũng trở nên phẫn nộ, hoàn toàn là giọng điệu chất vấn Khuất Dĩ Lộ: "Ngươi cho tỷ tỷ của ta uống thuốc gì?"
Khuất Dĩ Lộ không hiểu: " Bệnh của Đại tiểu thư cho tới nay đều do khí huyết không đủ, thuốc này đều cho nàng uống cố định để điều trị thân thể".
Diệp Nhị không nghe theo cũng không buông tha, sải từng bước về phía trước cho đến khi tới trước mặt Khuất Dĩ Lộ: "Khí huyết không đủ? Ngươi lấy gì chứng minh đây là thuốc cho tỷ tỷ ta uống để điều trị thân thể? Còn nữa, vì sao ngươi lại xuất hiện ở đây?"
Khuất Dĩ Lộ càng có vẻ không hiểu ra làm sao cả: "Đại tiểu thư từ hồi nào giờ đều uống thuốc này a, trước đây không phải Nhị tiểu thư đã sớm kiểm tra thuốc này không có vấn đề gì mới có thể phê chuẩn cho Đại tiểu thư uống sao? Về chuyện vì sao ta lại xuất hiện ở đây thì ta nghĩ Đại tiểu thư phải rõ hơn ta mới đúng".
"Nhị, ngươi thật sự là không lễ phép". Thanh âm của Diệp Nhất trầm thấp, không nhìn về phía Diệp Nhị mà vẫn giữ tư thế ngồi như cũ, "Bác sĩ Khuất là do lo lắng cho thân thể của ta, trước lúc ta đi tới sơn trang nghỉ hè đã tìm ta thảo luận về bệnh tình một chút, nhưng mà ta lại không có thời gian, bác sĩ Khuất đã đồng ý đi tới nơi này với ta, một mặt để tĩnh dưỡng, một mặt điều trị làm giảm bớt gánh nặng cho ta, việc này Diệp Nhị ngươi có cần bận tâm tới hay không?"
"Tỷ tỷ, ngươi..."
"Nhưng thật ra ngươi, Diệp Nhị". Diệp Nhất quay đầu lại, bề ngoài vẻ mặt chẳng có một chút cảm xúc dao động nào, nhưng mà chỉ một tiếng "Diệp Nhị" rõ ràng đã biến nàng trở nên xa lạ, "Ngươi tới đây làm cái gì? Ta nhớ rõ sơn trang nghỉ hè này là hội sở tư nhân thuộc quyền sở hữu của ta, không có lời mời của ta ngươi đã xông vào địa phương của ta, lại đối với người của ta hô to gọi nhỏ, nói thử xem đây là ý tứ gì?" Sơn trang nghỉ nè này đích thật là treo biển tên của Diệp Nhất, nhưng cái chính là toàn bộ thành viên ở trên núi này của Bách Mộc Bang có ai đủ can đảm để ngăn đón Diệp Nhị tiểu thư nàng, cho nên suốt dọc đường Diệp Nhị đi qua đều thông suốt.
"Tỷ tỷ..." Diệp Nhị đứng ở đó "ngươi ngươi ta ta" nửa ngày mà Diệp Nhất vẫn không cho nàng cơ hội... để nói nữa, vẫy tay một cái:
"Người đâu, tiễn khách".
Mấy chục vệ sĩ đứng sững sờ tại chỗ, quả thật khó xử. Một bên là Đại tiểu thư, một bên là Nhị tiểu thư, bên này hay bên kia đều là những người không thể trêu vào, mà Đại tiểu thư lại cố tình lên tiếng đuổi khách, đây không phải là làm cho người ta khó xử hay sao?
"Ta nói tiễn khách!" Diệp Nhất hơi cao giọng làm cho bọn vệ sĩ cảm thấy vô cùng khó xử, Khuất Dĩ Lộ lên tiếng:
"Thật xin lỗi, ta cảm thấy mình nên đi vào trong trước thì tốt hơn..."
"Ai cho ngươi lui xuống?" Diệp Nhất giữ chặt lấy tay Khuất Dĩ Lộ, cười với nàng, "Không có ngươi, ta biết phải làm cái gì bây giờ?"
Hai gò má Diệp Nhị nóng lên, ánh mắt nhìn thấy hình ảnh Diệp Nhất thân thiết cầm tay Khuất Dĩ Lộ làm cho nàng đau đớn. Nàng hơi xoay người, dùng ngữ khí cung kính nói với Diệp Nhất: "Nếu tỷ tỷ không chào đón ta thì ta nên đi, không nên... cản trở việc tốt của tỷ tỷ!". Nói xong Diệp Nhị xoay người, cũng không quay đầu lại mà bỏ đi thật nhanh. Khuất Dĩ Lộ ngơ ngác nhìn theo bóng dáng của Diệp Nhị, dường như là rơi nước mắt – các ngươi tỷ muội giận dỗi nhau không cần đem ta lôi vào có được không? Ta vô tội cũng chỉ muốn kiếm cơm ăn mà thôi a...
Diệp Nhị bị cơn tức giận giày vò muốn chết, đi ra khỏi sơn trang nghỉ hè đã gọi cho trợ lý bảo nàng mở cửa xe ra, muốn đi khách sạn ở sườn núi, trợ lý khó hiểu nói: "Nhị tiểu thư không được ở trong sơn trang hay sao?"
Diệp Nhị tức giận: "Bảo ngươi đi thì đi đi!" Trợ lý Vương liền vội vàng gật đầu, vội vàng chạy đi.
Tuy rằng Diệp Nhị đối với hành vi chấn động kia của Diệp Nhất hết sức buồn bực, nhưng vì an toàn của Diệp Nhất nàng không thể không chiếu cố. Trong lòng nàng có một sự đề phòng rất lớn đối với Khuất Dĩ Lộ, cùng với trợ lý đi tới một căn phòng khá tốt trong khách sạn, nhưng chính mình lại lén lút lái xe quay trở lại đỉnh núi, trộm lẻn vào bên trong sơn trang, vào phòng VIP ở tầng của sơn trang, lấy ra ống nhòm quan sát Diệp Nhất và Khuất Dĩ Lộ ở hoa viên.
Diệp Nhất cùng Khuất Dĩ Lộ nói chuyện gì đó, cười cực kì vui vẻ, hoàn toàn không giống bộ dáng lạnh băng vừa rồi. Diệp Nhị tức giận đến nghiến răng muốn biết các nàng đang nói cái gì, đáng tiếc dùng khẩu ngữ đọc nửa ngày cũng đọc không ra được một chữ, sau đó dứt khoát vứt ống nhòm đâu đó dưới đất rồi nằm ngửa ra trên giường.
Diệp Nhị mới vừa nằm xuống liền nhận được điện thoại của Diệp Tam. Nghe xong mấy lời Diệp Tam nói Diệp Nhị liền bật dậy khỏi giường, di động còn chưa tắt đã lấy điện thoại bàn ra gọi.
Đầu dây bên kia là một giọng nam trầm thấp, rõ ràng là rất lúng túng: "Nhị tiểu thư, làm như vậy có được không?"
"Có cái gì mà không được? Nếu có bất kì chuyện gì xảy ra ta chịu trách nhiệm, ngươi có cái gì mà phải sợ chứ?"
"Nhưng mà..."
"Chẳng lẽ ngươi theo Đại tỷ được một khoảng thời gian rồi thì lời của ta nói không còn hiệu lực nữa sao?"
"Không đúng không đúng, được, thuộc hạ đi làm cái này!"
Diệp Nhị treo điện thoại rồi nghĩ chuyện này có lẽ không nói cho Diệp Nhất biết thì tốt hơn, dù sao Diệp Nhất cũng tới đây để giải sầu, cho dù hiện tại tỷ tỷ kia hồ đồ rất đáng ghét, nhưng đó cũng là người mà mình yêu quí, người mình yêu ở phía trước càn quấy thì bản thân mình ở đằng sau thu thập tàn cuộc, như vậy nghĩa là trông vẫn còn khá tốt.
Sơn trang nghỉ hè là phạm vi thế lực của Bách Mộc Bang, nhưng nơi này mười năm trước đây cũng là tụ điểm của một bang hội xã hội đen tụ tập. Sau đó Diệp Thiên dẫn dắt người của Bách Mộc Bang tiêu diệt bang hội đó, hiển nhiên đem chỗ cảnh đẹp như hoa này thành nơi nghỉ hè của mình, ở trên đỉnh núi xây dựng biệt thự, hình thành sơn trang nghỉ hè như hiện tại. Nhưng người của Bách Mộc Bang ai cũng biết, nơi này nhìn xa hoa nhàn nhã thật ra lại có một tầng hầm ngầm, tầng hầm ngầm này được Diệp Thiên cải tạo lại thành phòng thẩm vấn. Ở trong phòng thẩm vất có rất nhiều dụng cụ tra tấn, chuyên dành để thẩm vấn phản đồ của bang phái.
Trong phòng thẩm vấn âm u ẩm ướt, ngọn đèn lờ mờ tối. Diệp Nhị ngồi trên cái ghế gỗ độc nhất, lướt mắt nhìn qua các loại dụng cụ tra tấn ở trên tường nói: "Bác sĩ Khuất, nếu như ngươi không chịu khai, chỉ sợ là các dụng cụ tra tấn này sẽ được dùng để chăm sóc cho thân thể của ngươi".
Khuất Dĩ Lộ bị hai nam nhân đè áp người xuống cái bàn ở phía trước Diệp Nhị, hai tay bị bẻ ngoặc chế ngự ở đằng sau, mặt chà sát xuống mặt bàn lạnh như băng, kính bị đè tới mức có chút biến dạng, nhưng mà thanh âm của nàng vẫn vô cùng trấn định: "Nhị tiểu thư, ta thật không rõ ý tứ của ngươi là như thế nào, ngươi muốn ta nói cái gì?"
Diệp Nhị mở dây kéo khóa giày, sau đó đi tới giữa bức tường treo dụng cụ lấy một cây mã tấu, cầm sườn đao đặt ở trên mặt Khuất Dĩ Lộ chậm rãi kéo xuống: "Ai phái ngươi trà trộn vào Diệp Gia?"
Khuất Dĩ Lộ cười: "Được, ta nói".
"Ai?"
"Người kia xa tận chân trời".
Diệp Nhị nhíu mày, chẳng lẽ còn động bọn khác nữa.
"Chính là Diệp Nhị tiểu thư ngươi a".
"... Ngươi đang đùa giỡn với ta?" Mũi đao trên tay của Diệp Nhị liền chuyển động – Khuất Dĩ Lộ căn bản không thể thấy rõ được động tác của Diệp Nhị, đem mã tấu kia chọt vào trong mũi của nàng, thân đao xâm nhập vào trong dài ít nhất lóng tay – đao này sắc bén vô cùng!
Khuất Dĩ Lộ vẫn cười như trước: "Nhị tiểu thư, chẳng lẽ ngươi quên là chính ngươi mời ta đến Diệp Gia hay sao? Thời gian cũng chưa được lâu mà ngươi đã quên rồi sao?"
"Ngươi rất đắc ý với những lời chế giễu của mình đúng không?" Tay của Diệp Nhị phất một cái, hai người đang đè Khuất Dĩ Lộ xuống liền kéo nàng đem tới trước cây thập giá bằng gỗ, đem hai tay nàng kéo ra, chân thì cột sát lại ở phía trên.
Khuất Dĩ Lộ nhíu mày: "Nhị tiểu thư, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ thật sự vì Đại tiểu thư kêu ta tới đây mà ngươi làm to chuyện với ta? Việc này cũng không giống với tác phong của ngươi, cũng không phải là cách làm của người đứng đầu Bách Mộc Bang".
"Cám ơn lời giáo huấn của ngươi, bất quá..." Diệp Nhị chớp mắt nhìn về hai phía trên người của nàng, Khuất Dĩ Lộ căng thẳng, một cái roi trút về phía trước mặt nàng, nàng sợ tới mức kêu to một tiếng, hai mắt nhắm nghiền. Một roi kia được trút ra thật mạnh, đánh vào phía trên cánh tay đang treo giữa giá gỗ của Khuất Dĩ Lộ, ở bên tai nàng vang lên một tiếng, vụn gỗ cũng bị văng ra.
Khuất Dĩ Lộ xanh cả mặt, thật là chính xác! Ngộ nhỡ mà trúng phải tay thì thế nào cũng da tróc thịt bong!
"Nhị tiểu thư! Ngươi rốt cuộc là muốn cái gì!" Khuất Dĩ Lộ cũng sốt ruột.
"Nói đi, đem hết tất cả sự thật nói ra". Diệp Nhị lấy ra một viên thuốc màu đỏ: "Kiểu như nói cho ta nghe xem, thuốc đem cho tỷ tỷ của ta uống vì sao lại có natri nitrat (NaNO – một chất gây ung thư ở người, gây ra sự phá hủy DNA và làm gia tăng sự thái hóa của tế bào)? Hơn nữa về cơ bản tên gọi của ngươi cũng không phải là Khuất Dĩ Lộ đúng không?"
Vẻ mặt của Khuất Dĩ Lộ trong nháy máy liền cứng lại.
Trên đường quốc lộ lượn quanh núi có một chiếc xe thong thả chạy lên khi trời tối đen và bắt đầu mưa.
Lái xe quay đầu lại nói với người ở phía sau: "Bát tiểu thư, mưa này càng lúc càng lớn, ngài cần phải ngồi cho vững. Đoán chừng khoảng nữa tiếng nữa sẽ đi tới sơn trang".
Diệp Bát hiếm khi xuất hiện mặc áo khoác màu cà phê và váy ngắn ngồi ở phía sau gật đầu một chút.
Nghe nói Khuất Dĩ Lộ bị Đại tỷ gọi tới sơn trang nghỉ hè, Tiểu Bát ở nhà đợi mãi cảm thấy không được, nên lấy cớ đi thăm Đại tỷ ầm ĩ muốn tới nơi âm u lạnh lẽo trên núi này. Biểu hiện của những người trong nhà khi nghe tin Tiểu Bát đi xa đều cùng thể hiện ra vẻ kinh ngạc – vô địch trạch nữ cư nhiên chủ động nói muốn đi ra khỏi nhà, các tòa báo có thể xem đây là một tin tức chấn động a.
Tiểu Bát bỏ lại con hồ ly màu hồng, cũng bỏ đi cái vỏ trạch nữ mà hấp tấp rời khỏi nhà. Nhưng mà hiện tại ở trong lòng trống trơn làm cho nàng có chút hối hận, hẳn là phải nên mang theo hồ ly hồng, nếu không lúc sợ hãi không có Tiểu Cửu ôm ấp, cũng không có cái đầu xù thật lớn của hồ ly hồng để ôm, thế giới D đúng là cực kì đáng sợ a.