Không khí khô nóng nhào vào phía trên thân thể xích lõa của Diệp Nhị làm cho hô hấp của nàng có cảm giác gấp gáp hơn.
Ngoài cửa sổ, những tia sáng đang dần dần buông xuống, Diệp Nhị không biết nàng và Diệp Nhất nằm trên giường đã bao lâu.
Diệp Nhất vẫn một mực hôn nàng, không buông ta bất kì chi tiết nào trên thân thể mà vẫn hôn nàng. Tóc của Diệp Nhất vẫn lướt nhanh nhiều lần trên thân thể Diệp Nhị, dừng lại ở chỗ bụng dưới, tóc nàng giống như đóa hoa bình thường nở rộ ra trên toàn thân của Diệp Nhị.
Diệp Nhị cảm giác thật nóng bỏng khi tóc Diệp Nhất từng sợi, từng sợi lướt trên làn da của nàng, tựa như hàng ngàn hàng vạn con rắn nhỏ – động vật máu lạnh không xương đặt lên cơ thể nàng cũng như vậy triền miên.
"Ngô..." Một cỗ lửa nóng, xúc cảm ướt át tràn ra từ chỗ tư mật của Diệp Nhị, hai chân nàng bất giác khép lại, thân thể thối lui về phía sau, Diệp Nhất bắt đầu không để cho nàng có cơ hội chạy trốn, thẳng đến cho nàng không còn đường thối lui, không thể không thừa nhận cỗ lửa nóng vừa bị tập kích mang đến.
Đầu lưỡi Diệp Nhất nhẹ nhàng tiếp xúc trên điểm trí mạng sâu thẳm trong cơ thể Diệp Nhị. Chỉ một cái đâm nhẹ lúc không để ý tới làm cho Diệp Nhị nắm chặt sàng đan suýt kinh hô ra thành tiếng.
Diệp Nhị tựa hồ đặc biệt vô pháp chống cự khi được hầu hạ và kích thích bằng miệng, máu toàn bộ đã chảy ào trong đầu, đã vô pháp tự hỏi, phần eo bất giác tự nâng lên, nàng đã muốn nhận ra rằng bản thân không muốn đào tẩu, chính là muốn cùng Diệp Nhất kết hợp càng chặt chẽ hơn. Địa phương yếu ớt nhất của Diệp Nhị đã bị Diệp Nhất chiếm lĩnh, mà thói quen của tỷ tỷ từ trước tới nay chính là hay tấn công nhược điểm của người khác.
Có thể nàng không phải là cường đại nhất, nhưng vì sao khả năng chiến đều bị khắc, kỳ thực phải nói lại đó chính bởi vì sự dũng cảm xuất kích của nàng.
Lần kia thay muội muội xuất đầu, Diệp Nhất cũng là dùng trí.
———————————————————————————-
"Tỷ tỷ, chờ một chút..." Diệp Nhị thấy Diệp Nhất vừa buông ra lời nói đã đi, có điểm sợ nên đã nhanh chóng chạy tới kéo tay nàng, "Tỷ tỷ, ngươi, ngươi tính làm thế nào?"
"Ngươi đi theo ta là được"
"Thế nhưng..."
"Do do dự dự cái gì", Diệp Nhất trừng nàng, "Ta cũng không biết ta có muội muội là một người vô dụng như thế này".
Kỳ thực từ nhỏ Diệp Nhị chỉ sợ nàng. Nội tâm Diệp Nhất nghĩ cái gì đều rất khó mà phân tích được từ hành vi và ngôn ngữ của nàng, cái thần nhân này làm chuyện gì đều khiến cho bộ óc hữu dũng vô mưu của Diệp Nhị không thể đoán được một nguyên do nào. Sợ về sợ, thế nhưng một ngày Diệp Nhất nhìn lại mới biết Diệp Nhị thực sự lo lắng quá nhiều.
"Hảo! Đi!". Nói tức thì Diệp Nhị liền tông cửa xông ra với bộ dáng thấy chết không sờn, bị Diệp Nhất túm trở về:
"Ta nói muội muội, ngươi tính như vậy không chuẩn bị gì mà đi?"
"Vậy..."
Diệp Nhất ngắt lời nói: " Nếu bọn họ nói chúng ta là xã hội đen, thì hãy để cho bọn họ có một chút kiến thức về xã hội đen đích thực là cái gì".
Gần nhất cảnh sát vẫn đều phê chuẩn đặt súng ống đạn được bắt được từ buôn lậu ở tại Diệp Gia. Diệp Gia là nơi không phải ai cũng có thể tùy tiện tới, ai cũng đều biết Diệp Thiên tự lập môn hộ, triệt để thoát ly ra khỏi tổ chức Bạch Thế Ngâm, đặt tên là Bách Mộc. Bách Mộc Bang là thế lực hắc đạo mới phát triển rất mạnh, mà trong truyền thuyết lão đại của Bách Mộc Bang – Diệp Thiên cùng tân tiền nhiệm cục trưởng cảnh cục là anh em kết nghĩa, trong lúc nhất thời Bách Mộc Bang tiếng gió thổi thủy khởi, ai cũng không dám động bọn họ. Vậy phê súng ống đạn dược đặt ở nhà bọn họ là an toàn nhất.
Tuy rằng Diệp Nhất còn nhỏ thế nhưng Diệp Thiên đã cho nàng tiếp xúc không ít chuyện tình của Bách Mộc Bang, Ngải Dĩ Tình biết Diệp Thiên nhận thức tiểu thư của gia đình này đây sẽ chọn một người để tiếp quản Bách Mộc Bang, nên nàng cũng không thể nào phản đối. Giáo dục hài tử thì giáo dục, thế nhưng sự nghiệp của gia tộc cũng không thể làm lỡ. Ngày đó Diệp Thiên mang theo Diệp Nhất cùng nhau tiếp mặt hàng này, còn hỏi nữ nhi có hiểu hay không cách dùng súng. Nữ nhi cầm súng trái phải quan sát một chút, nói "Sẽ không". Diệp Thiên cười nói: "Lúc rảnh rỗi giáo ngươi".
Bởi vì...mặt hàng này không phải bản thân Diệp Gia dùng mà đem đi ra ngoài, cho nên vẫn bị đặt ở tiểu thương khố lý. Mỗi ngày kho súng đều có hai người canh gác ở đó, buổi trưa ăn cơm cũng là chờ người đưa tới, thời gian thay ca đến thì phải chờ một nhóm người khác đến thì mới có thể rời đi, cho nên trong khoảng thời gian bọn họ thay ca cũng không xuất hiện khoảng cách.
Mỗi ngày chạng vạng đến sáu giờ sẽ có người đưa cơm đến cấp cho người trông coi kho súng, thế nhưng người đưa cơm không đến đúng thời hạn, người bình thường trông coi phải chờ đến tám giờ, bọn họ sớm tại đã oán hận.
Ngày hôm nay không biết có cơn gió nào thổi qua cấp nhị tiểu thư khả ái tới. Vừa qua h thì Diệp Nhị bưng một bàn lớn rượu thịt thật ngon xuất hiện trước mặt bọn họ.
"Thúc thúc, ăn". Diệp Nhị nỗ lực muốn biểu hiện thật nhiệt tình, thế nhưng chung qui không có giống Diệp Nhất như vậy hướng ngoại, một câu vốn nên nhiệt tình như hỏa lại bị nàng nói một cách nhút nhát, khóe miệng mất tự nhiên câu dẫn thoáng qua ý cười rồi biến mất. Diệp Nhị bất an cúi đầu rồi ngẩng đầu. Giãy dụa trong khi biểu diễn và đã diễn tạp trong đó, tương đương với tâm tình rất mâu thuẫn. Thế nhưng tại trong mắt người khác hài tử mười tuổi thì không có lòng dạ và tâm cơ gì đáng nói, Nhị tiểu thư hay xấu hổ thì hiện tại mọi người ở Diệp Gia ai cũng biết.
Hai người canh cửa bây giờ ngược lại nghĩ bộ dạng e lệ thấp thỏm của của Nhị tiểu thư khả ái cực kỳ, khiến bọn họ nâng cốc uống được thật nhiều, còn không quên chọc nhị tiểu thư vài câu. Diệp Nhị đứng giữa hai gã trông coi mà cười đến mặt gần cứng ngắt rồi, thế nhưng vẫn kiên trì giả bộ đáng yêu.
"Thúc thúc, các ngươi mỗi ngày có mệt hay không a". Diệp Nhị hai tay đặt ở trên bàn, cái đầu nhỏ gác lên mặt trên, một dáng vẻ lương thiện vô tà làm cho hai người trông coi đều phải choáng váng, trong lồng ngực trở nên ngứa ngáy không nhịn được liền xoa bóp trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Nhị:
"Thúc thúc không phiền lụy a, về sau Nhị tiểu thư thường xuyên đến, các thúc thúc cho ngươi đồ ăn ngon..." (a... hai thằng cha này lừa gạt trẻ nhỏ a! >"