Khóc một hồi lâu cả hai cũng mệt mỏi, Diệp Nhị ôm lấy Diệp Nhất đưa lên giường ngủ.
Hai mắt của Diệp Nhất vẫn nhìn Diệp Nhị, luyến tiếc rời đi dù chỉ là một giây. Diệp Nhị xoa xoa đôi mắt khóc sưng đỏ rồi cười với nàng: "Cái mũi của ngươi đỏ hết rồi, thật xấu".
"Ngươi và ta cũng kẻ tám lạng người nửa cân". Diệp Nhất ôm lấy cánh tay Diệp Nhị, mặt cũng áp lên trên. Tuy cánh tay của muội muội mảnh khảnh nhưng lại thực sự làm cho người ta có cảm giác an toàn, "Ngươi so với ta chỉ cao hơn một chút, thịt nhiều hơn một chút, bình thường lại ít nói, vì sao ta lại cảm thấy muội muội có một loại năng lượng rất là đặc biệt nhỉ?"
"Năng lượng gì?"
Diệp Nhất nhắm hai mắt lại: "Năng lực có thể khiến cho ta lòng ta lấy lại được bình tĩnh, ta nghĩ ta có thể ôm ngươi không động đậy mấy ngày mấy đêm cũng được".
Diệp Nhị sủng nịch khẽ gõ lên đầu của nàng: "Sao mà làm được, vừa rồi ôm ngươi như vậy thì làm sao có thể để cho ngươi bị tổn thương như thế được? Ngươi vừa gầy, hơn nữa vết thương của ngươi..." Lấy tay chỉ vào chỗ vết thương ngay bả vai của Diệp Nhất khoa tay múa chân, "Có đau hay không? Trong lúc dưỡng thương phải nhớ chú ý tới chế độ dinh dưỡng".
"Thấy ngươi thì ta cũng chẳng thấy đau gì hết, vết thương cái gì cũng hoàn toàn quên mất".
"Tiểu Nhất, sao có thể nói như vậy được".
"Muội muội, ngươi có biết không? Khi chúng ta chìm đắm vào trong tình yêu thì đại não sẽ sản sinh ra một chất gọi là dopamine, nó có thể làm cho chúng ta cảm thấy hưng phấn và hạnh phúc, còn có thể trị liệu được chứng uất ức. Kỳ thật bản thân tình yếu chính là một điều rất tuyệt vời, giống như ta như vậy nhưng lại thực thích ngươi gọi ta là Tiểu Nhất, xưng hô như vậy làm cho ta có cảm giác ngươi không phải là muội muội có cùng huyết thống với mình, mà là người ta yêu..."
Diệp Nhị nhìn đôi mắt Diệp Nhất cười vẽ thành hình vòng cung cùng với mấy lời nói thật buồn nôn như vậy thì liền có cảm giác ... sao không thấy quen chút nào hết vậy?
"Ngươi ngủ một chút đi, trong lúc dưỡng thương thì nghỉ ngơi là một điều rất là quan trọng".
"Vậy còn ngươi?"
"Ta..."
"Ngươi đừng nói là còn muốn đi nhìn cảnh sát kia".
"Vì lịch sự nên ta cảm thấy vẫn nên đi thăm nàng một chút thì tốt hơn." Diệp Nhị dừng lại một chút rồi hỏi, "Tỷ tỷ thấy như vậy có được không?"
Diệp Nhất nhắm hai mắt lại, lông mi thật dài cũng phủ lên trên mí mắt, "Đi đi".
Diệp Nhị vuốt mấy sợi tóc phủ lên trên trán của Diệp Nhất, nhìn thấy gương mặt gầy yếu bình tĩnh của nàng thì lại xúc động cúi người xuống hôn lên chóp mũi của nàng.
Một nụ hôn mang đầy sự sủng nịch.
"Ngươi một người luôn tùy hứng đã cùng ta đi qua nửa đời người, chỉ cần ngươi không tổn thương bản thân mình nữa thì ta nghĩ... ta vẫn có thể tiếp nhận hết thảy tất cả những sự tùy hứng của ngươi".
Trước khi Diệp Nhị đi ra khỏi cửa đã để lại một câu như vậy, nàng sợ Diệp Nhất bị kích thích thì về sau sẽ không còn là nàng nữa.
Thực ra thiện ý chính là muốn nói một câu để nối liền hai tâm hồn với nhau; nhưng trên thế giới này tại sao lại có tình yêu? Bất quá nó chính là một loại cảm giác độc nhất vô nhị lại còn có tính chất rất đặc biệt mà nếu người ta có được thì cả đời sẽ quyến luyến không thể bỏ qua. Nếu như Diệp Nhất thật sự trở thành một người hiền lành, thấu hiểu người khác như vẻ bề ngoài và giọng nói ôn nhu như nước của nàng thì... Diệp Nhị có thể dùng nửa đời còn lại của mình để tập quen với điều đó.
Lúc Diệp Nhị đi tìm tới phòng thì Nguy Lệnh Đồng đã đi rồi. Khuất Dĩ Lộ nói nàng có một cái công phu tuyệt đỉnh gọi là xoay người một cái thì nàng đã biến mất không thấy tăm hơi đâu cả. Diệp Nhị hỏi Khuất Dĩ Lộ rằng cảnh sát kia đã tỉnh chưa? Vẻ mặt Khuất Dĩ Lộ vặn vẹo nói, tỉnh a, trong lòng thầm cười nhạo nếu không tỉnh thì sao chạy trốn đi mất được chứ? Diệp Nhị cũng không chú ý đến vẻ mặt của nàng lắm, chỉ là thản nhiên lên tiếng, mới đi tới cửa đi xoay người lại nhìn Khuất Dĩ Lộ.
"Nhị tiểu thư còn có gì muốn dặn dò?"
Diệp Nhị chỉ chỉ vào áo của mình nói, "Trên áo có dính dấu son môi".
Khuất Dĩ Lộ run run, cúi đầu xuống nhìn thì thấy dấu son dính trên cổ áo hơi chếch về hướng gáy áo, cho dù nàng xoay qua xoay lại cũng không thể phát hiện.
"Thời gian gần đây thân thể của tỷ tỷ ta không được khỏe lắm, còn cần bác sĩ Khuất chiếu cố nhiều hơn, cho nên thời gian sinh hoạt về đêm hay mấy thứ... cũng đừng nên thường xuyên quá". Lúc Diệp Nhị nói chuyện với Khuất Dĩ Lộ thì ngữ khí theo bản năng trở nên hiền lành, đại khái là thời gian trước nghi oan bác sĩ Khuất sau đó bắt nàng vào trong phòng thẩm vấn chăm sóc một phen cho nên bây giờ trong lòng có một chút áy náy, vì thế băng sơn Nhị tiểu thư bản bình thường tính tình không tốt giờ phút này cũng ôn nhu rất nhiều.
Khuất Dĩ Lộ bày ra vẻ tươi cười nhún nhún vai, Diệp Nhị đi ra tới cửa mới cảm thấy màu sắc của dấu son môi kia vô cùng quen thuộc. Màu hồng nhạt còn hơi có ánh tím, tuy chỉ là nhìn thoáng qua nhưng vẫn có thể thấy được màu sắc rất rõ ràng. Màu son kia không phải chỉ có duy nhất một mình mình có thôi sao?
Cả người Diệp Nhị run lên.
Khi nào mà mình để lại cho nàng một dấu son môi vậy chứ!
Nguy Lệnh Đồng không tới bệnh viện mà đi thẳng về nhà của mình. Nàng thuận tay lấy một cái áo khoác màu trắng thật dày mặc vào nếu không thì vết máu đã thấm ra ngoài, nàng đi nghiêng ngã lảo đảo một đường xuống chân núi mới bắt được taxi, chui vào trong xe báo cho tài xế biết địa chỉ của mình thì ý thức đã mơ mơ hồ hồ.
Đêm đó nàng đi tới sơn trang nghỉ hè để tìm Diệp Nhị, kết quả không biết bị trợ lý của Diệp Nhị là Vương Tĩnh đưa đến nơi nào, đập vỡ xe rồi điên cuồng bắn phá, nàng thật gắng gượng mới có thể thoát khỏi nguy hiểm, kết quả vừa lấy được đầu hai viên đạn ra thì lại bị Diệp Nhất bắn một phát nữa, cái mạng của nàng thật đúng là đủ kiên cường.
Bất quá hiện tại nàng cũng chỉ còn lại nửa cái mạng.
Nguy Lệnh Đồng biết ý định của Diệp Nhất, khi Diệp Nhất bắn hai phát súng kia thật ra cũng chỉ để cho Diệp Nhị lựa chọn một cách rõ ràng. Hai người đều bị thương, như vậy nàng sẽ vì ai mà đau lòng đây? Tuy rằng Nguy Lệnh Đồng đã biết trước đáp án từ trước khi Diệp Nhất nổ súng, nàng cũng thấy Diệp Nhất thật ngây thơ, nhưng mà nàng vẫn mơ mộng hão huyền rằng người đầu tiên mình mở mắt ra nhìn thấy sẽ là Diệp Nhị. Thực tế không có, Diệp Nhị không có ở bên người nàng.
Tuy rằng hành vi của Diệp Nhất chính xác phải nói đó không còn là hành vi của một người bình thường nữa, nhưng nếu để mọi người bỏ phiếu cho người bị "thần kinh" nhất thì chắc chắn số phiếu của Diệp Nhất sẽ thắng với tỉ lệ áp đảo, nhưng chỉ vừa mới khinh thường một nữ nhân ngây thơ hành động ngu xuẩn thì đã bị nàng bắn một phát rồi.
Cho dù chỉ là một chút hi vọng, thì lúc nó tan biến cũng rất đau lòng.
Cho dù chỉ một chút ảo tưởng như vậy, khi mà nó hoàn toàn vụt tắt thì cũng cảm thấy được tiếng trái tim bị xé nát.
Cho nên Nguy Lệnh Đồng mặc kệ thân thể mình có nguy hiểm đến bao nhiêu đi chăng nữa thì nàng vẫn chọn lúc tỉnh dậy sẽ là lúc đi xuống núi, rời khỏi nơi này, rời khỏi chỗ làm cho nàng trở nên ngớ ngẩn mà liều mạng bỏ mình.
Về đến nhà nàng cũng chẳng còn một chút sức lực nào, ngã nhào lên giường liền ngủ nhiều tới mức dậy không nổi, cho tới khi nàng thức giấc thì phát hiện đã là hoàng hôn, mở điện thoại kiểm tra thì đã qua ngày thứ ba rồi. Bụng đói kêu vang làm nàng dù đau muốn chết cũng phải lết xuống giường đi tìm đồ ăn, nhưng nàng tốn hao hết tất cả khí lực đang có nghiêng ngả lảo đảo đi tới chỗ tủ lạnh, mở tủ lạnh ra chỉ thấy một mảng trống không trước mặt thì mới là lúc nàng thật sự muốn chết.
Nhưng mà nàng cũng là người có cuộc sống bình thường như bao người, nàng quyết định gọi điện thoại cho người ta giao thức ăn tới tận nhà, nhưng điện thoại di động hết pin đã đánh cho nàng một cú đả kích trí mạng. Ở nhà không có điện thoại bàn, nên nàng quyết định sẽ đi ngủ lại, vì nhiều khi đói quá không chừng... sẽ hết đói.
Nàng lại một lần mê man cho tới ngày thứ ba, đồng nghiệp lao tâm khổ tứ đi tìm kiếm rồi tận lực đưa nàng đi bệnh viện.
Nguy Lệnh Đồng ngay từ đầu không muốn đến bệnh viện vì không muốn người khác biết mình bị thương bởi súng bắn để tránh khỏi gặp nhiều phiền toái, nhưng mà nàng thật sự xem trọng chính mình quá, sự thật nếu như đồng nghiệp không phải đúng lúc tới nhà gõ cửa tìm thấy nàng rồi đưa nàng đi bệnh viện thì nàng không chết đói thì cũng chết vì vết thương bị nhiễm trùng.
Bởi vì trong lòng nàng có tâm sự nên thời gian phục hồi vết thương cũng khá lâu. Chẳng còn chút lòng dạ nào để chiến đấu với bệnh tật nên nàng mơ mơ hồ hồ sống qua được một tháng, một tháng sau nàng vẫn bị ho khan mỗi ngày, bị thương cho nên cơ thể của nàng suy yếu đi rất nhiều. Nàng cảm thấy rằng bản thân mình không thể mất tinh thần làm ảnh hưởng đến những người xung quanh nên đã làm đơn xin về đơn vị cũ, nhưng mà cấp trên xem xét tình trạng sức khỏe của nàng xong đã quyết định điều nàng đến đội tuần tra khu vực. Nguy Lệnh Đồng là người chưa bao giờ cãi lại chỉ thị của cấp trên, vì thế liền ngoan ngoãn đi làm một cảnh sát khu vực.
Mà mỗi khi hồi tưởng lại những lần Diệp Nhị xuất hiện đều giống như đang nằm mơ.
Sau khi nàng cùng Diệp Nhị tiếp xúc chẳng bao lâu thì trong lòng đã bị nữ nhân có khí chất phi thường này làm cho ngạc nhiên không dứt được – vì sao nàng lại là người của giới hắc đạo? Nguy Lệnh Đồng cảm thấy từ trong đôi mắt Diệp Nhị tản mác ra vẻ lãnh tĩnh, cũng không có quá nhiều nguy hiểm, thậm chí gương mặt và biểu cảm của nàng cũng không giống như người vô cùng hung ác. Cho nên Nguy Lệnh Đồng muốn nàng quay đầu là bờ, ở trong giới hắc đạo chung quy cũng sẽ có một ngày không còn thuận buồm xuôi gió, nó là một thế giới hỗn loạn, người như nàng cho dù không đứng về phía chính nghĩa thì cũng không cần làm phải đi làm điều ác.
Ai ngờ đầu tình cảm của nàng đối với Diệp Nhị từ từ thăng hoa và biến chất... Không, có lẽ là ngày từ đầu ý định của nàng đối với Diệp Nhị không quá mức đơn thuần như thế, có lẽ ngày từ đầu nàng đã thích Diệp Nhị, nếu không thì sao nàng lại phải thương tiếc và nhớ nhung người ta như vậy, vì thế nàng không nên khi tự cho mình là đúng rồi như đi cứu vớt nàng đi vào thế giới quang minh chính nghĩa đúng không? Nàng là cảnh sát, nhưng tinh thần yêu chuộng chính nghĩa cũng không nhiều tới mức như vậy, thực chất tinh thần chính nghĩa ít ỏi kia của nàng đều dồn hết trên người Diệp Nhị rồi.
Nhưng mà sau khi làm cảnh sát tuần tra khu vực thì muốn tìm hiểu tin tức về Diệp Gia cũng không còn dễ dàng, tìm trên mạng cũng khó có được tung tích của Bách Mộc Bang, suốt nửa năm không nhìn thấy Diệp Nhị Nguy Lệnh Đồng ngày càng gầy yếu, quả thực là sinh bệnh.
"Ân, bệnh tương tư". Trong vườn hoa của Diệp Gia không biết từ lúc nào lại có hoa đào, hoa đào được trồng từ phòng của Diệp Nhị liên tục cho tới hoa viên, tạo thành một con đường hoa đào, Diệp Nhất đi vào trong đó vừa thưởng thức cảnh tượng hoa đào nở tuyệt đẹp vừa gọi điện thoại đường dài cho Diệp Nhị. Ánh hoa đào chiếu lên trên mặt của Diệp Nhất phối hợp với nụ cười của nàng nhưng lại che lấp đi vẻ yếu ớt vô lực của nàng.
"Bệnh tương tư? Chẳng lẽ ngươi đang nói ngươi sao Tiểu Nhất?" Diệp Nhị ở đầu dây bên kia thấy chỗ Diệp Nhất mặt trời đang chiếu rọi trên cao mà chỗ mình đang là nửa đêm. Nàng đã có thói quen gọi tên thân mật của Diệp Nhất, trước mặt người khác thì nàng vẫn gọi tỷ tỷ theo đúng cấp bậc lễ nghĩa, nhưng khi ở nơi riêng tư thì Diệp Nhị lại có cảm giác mình sắp sửa trở mình vùng lên. Nhưng mà đối với loại cảm giác này Diệp Nhị vẫn giữ lại cho mình một chút suy nghĩ, dù nàng có trở nên ôn nhu như thế nào đi chăng nữa thì nàng vẫn là Diệp Nhất, có lẽ là do hình tượng "tiếu lý tàng đao – khẩu Phật tâm xà" của nàng đã khắc sâu trong lòng mọi người một cách triệt để, cho nên Diệp Nhị vẫn cảm thấy nàng đang chơi đùa với một con dao hai lưỡi, cảm thấy nàng đang tươi cười như vậy nhưng có thể sẽ bổ một đao vào người mình. Nhưng nửa năm trôi qua Diệp Nhất vẫn giữ trạng thái như vậy, nếu như chỉ là cảm hứng nhất thời hay đang âm mưu một chuyện gì đó cũng không cần cẩn thận trong thời gian quá dài như vậy chứ?
Chẳng lẽ Diệp Nhất thật sự đổi tính sao? Diệp Nhị đối với chuyện này vẫn không yên lòng.
"Vì sao ta lại không thể? Chẳng lẽ ngươi không vui khi ta tương tư ngươi sao?" Diệp Nhất nhẹ giọng nói khẽ, môi dán sát vào microphone của di động, dùng thanh âm gởi cảm mê hoặc lòng người thỏ thẻ nói, "Muội muội ngươi về nhà mau mau một chút, ta thật là nhớ ngươi".
Diệp Nhị bị giọng nói ngọt ngào mang theo một chút nũng nịu của nàng làm cho hai tai đều đỏ lên, suy nghĩ bây giờ giống như là mây đang trôi lơ lửng trên trời, nói chuyện cũng không lưu loát, chỉ biết liên tục trả lời – được, được, được.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: gần nhất có điểm vội, cho nên không thể cam đoan càng đâu. . . . . . Nếu buổi chiều điểm không có đổi mới trong lời nói chính là không có càng , thật có lỗi lâu các vị ~
Đúng rồi, vì hợp lý tị thuế bánh mỳ lộng một cái đào trong bảo khố điếm, có thể sung tấn giang tệ. JJ đích thuế thật sự rất cao , mọi người nếu phải sung giá trị sẽ tìm bánh mỳ đi ~>//////