Không biết có phải cho tới bây giờ trong lòng Tiểu Bát vẫn tồn tại một loại cảm xúc đối nghịch nhau hay không mà nàng thấy Tiểu Cửu hạ thấp Khuất Dĩ Lộ như vậy thật vô nhân đạo, giống như một món đồ chơi của mình bị người ta có cảm giác đụng vào sợ bẩn tay vậy.
"Đúng, ta là người như vậy, Cửu tiểu thư thật là hiểu ta rất rõ".
Tiểu Bát không ngờ chuyện kì lạ là Tiểu Cửu sau khi ra khỏi phòng của nàng tiếp theo liền đi tìm Khuất Dĩ Lộ, lúc mà Tiểu Bát đuổi theo chạy tới nơi thì thấy muội muội bảo bối của nàng đang đứng đối mặt với Khuất Dĩ Lộ, miệng Khuất Dĩ Lộ đang ngậm điếu thuốc, mái tóc dài được cột ra sau đầu, trên trán chỉ còn vài sợi tóc mái buông xuống phủ lên gọng mắt kính, cái áo sơ mi hoa càng góp phần khiến cho nàng càng trông có vẻ không đứng đắn.
Tiểu Bát dừng chân, không có tiến tới cũng không lùi lại.
"Ta nghĩ bác sĩ Khuất hẳn là vẫn còn muốn ở nhà chúng ta làm việc để nhận lương nhỉ". Đây là thanh âm của Tiểu Cửu, "Nếu như ngươi không muốn bị đuổi ra khỏi nhà thì ta khuyên ngươi vẫn nên an phận thủ thường một chút. Ngươi có thể động tới kẻ nào cũng được, chúng ta chỉ có mối quan hệ trên công việc, nếu như không ảnh hướng tới công việc thì ta có thể mắt nhắm mắt mở mà cho qua. Nhưng nếu ngươi bắt đầu có suy nghĩ muốn động tới người của Diệp Gia ta e rằng không thể đáp ứng được, đặc biệt là tỷ tỷ song sinh vô dụng không có đầu óc kia của ta".
Mặt Tiểu Bát toàn bộ đen lại – giỏi thay Tiểu Cửu, ở trước mặt người khác chửi bới tỷ tỷ của ngươi như vậy có coi được hay không chứ?
"Ta thấy hình như Cửu tiểu thư lầm to rồi, ta cũng với Bát tiểu thư không có gì". Thanh âm của Khuất Dĩ Lộ mang đậm ý cười, "Giống như ngươi nói đó, ta làm sao xứng với người của Diệp Gia các người? Lâu lâu buồn ngủ gặp chiếu manh thì đùa đỡn với Đại tiểu thư vài câu, lúc cô đơn tịch mịch thì sờ đùi Thất tiểu thư vài cái, mấy điều như vậy chẳng qua là đùa giỡn thôi, ta tự biết lượng sức mình, hiện tại hình như Bát tiểu thư có lẽ cũng chán ghét ta, cho nên ngươi cũng đừng lo tới chuyện ta với nàng này nọ v.v..."
Trong lòng Tiểu Bát căng thẳng – nàng hiện tại có lẽ cũng chán ghét ta?
Tiểu Cửu đưa tay lên trán: "Kỳ thật ta không phải là người hay nhìn vào thân phận, địa vị v.v... của người khác. Thực ra không sao cả, nhưng ta để ý từ khi ngươi bắt đầu bước vào nhà ta làm việc, ngươi nói thử xem ngươi đã qua lại, lên giường với bao nhiêu nữ nhân rồi? Tỷ tỷ của ra vẫn còn rất đơn thuần, ta hy vọng nguyên nhân khiến nàng không vui là ngươi, đây là điều ta muốn nói".
"Ân, lời nói của Cửu tiểu thư họ Khuất tôi nhất định ghi nhớ trong lòng. Vậy Cửu tiểu thư đã nói xong chưa? Có cần ta tiễn khách không?"
"Không cần ngươi tiễn, ta tự đi được rồi". Tiểu Cửu đương nhiên cảm giác được Khuất Dĩ Lộ chẳng thèm để ý tới lời nói của mình, có nói nhiều hơn đi chăng nữa cũng không thể nào nói tới được trọng tâm, lời nói ra dù có nói nhiều cũng chỉ uổng công thôi. Tiểu Cửu không muốn lãng phí thời gian, hơn nữa thái độ của họ Khuất này làm cho nàng phải nén giận trong lòng, nàng sợ nếu như nói thêm nữa thì sẽ không khống chế được tâm tình mà trực tiếp thượng cẳng chân hạ cẳng tay, vì thế Tiểu Cửu rời đi.
Tiểu Cửu đi rồi Tiểu Bát còn chưa đi, bởi vì Khuất Dĩ Lộ cũng đứng ở cửa không nhúc nhích.
Cách một bức tường Tiểu Bát nghe thấy giọng của Khuất Dĩ Lộ, nhưng thật lâu thật lâu sau đó ngay cả tiếng thở cũng không nghe được nữa.
"Aiz..." Nghe thấy tiếng nàng nhẹ nhàng thở dài, Tiểu Bát quay đầu lại.
"Cũng nên đi gặp nàng thôi..."
Ngày hôm đó Khuất Dĩ Lộ thức dậy rất sớm, đi tới chỗ Diệp Nhất xin phép sau đó lái xe đi mất.
Tiểu Bát không biết lái xe, cho nên tìm lái xe chở nàng đi theo sau.
Tiểu Bát nhớ lại chủ nhật của đôi giày cao gót xa lạ hôm nọ, nữ nhân xinh đẹp kia, hoặc là một người nào đó mà Khuất Dĩ Lộ để ý tới đều có thể là đối tượng mà hôm nay nàng đi gặp. Dọc đường đi Tiểu Bát tự nói với chính mình, nói với bản thân rằng – phải chính mắt mình đi chứng minh một lần, một lần nữa đi nhìn cuộc sống hoang đường của nàng. Nếu như nàng thật sự lại lên giường với một nữ nhân nào đó thì Diệp Bát sẽ chết tâm, quay đầu tìm một người đứng đắn để yêu thương, không bao giờ... nhớ tới nàng nữa.
Xe chạy càng lúc càng xa, ra khỏi nội thành chạy lên núi, cuối cùng dừng lại ở một nơi xung quanh thật yên tĩnh. Tiểu Bát nhìn về phía trước thì thấy đó là một ngọn đồi vắng vẻ.
"Đây là nơi nào?" Tiểu Bát hỏi lái xe.
"Bát tiểu thư, nơi này là nghĩa trang công cộng". Lái xe trả lời.
"Nghĩa trang công cộng?"
Khuất Dĩ Lộ từ trong xe đi ra, Tiểu Bát mới nhìn sơ qua thiếu chút nữa không nhận ra nàng. Hôm nay bộ dáng của Khuất Dĩ Lộ hoàn toàn thay đổi, nàng bỏ đi vẻ xốc nổi, quyến rũ tầm thường, vứt đi áo sơ mi có họa tiết tươi đẹp, mặc một bộ tây trang thuần đen, trước ngực cài một đóa hoa hồng đỏ. Hoa hồng màu đỏ tươi như máu cùng với bộ quần áo đen tuyền của nàng tạo thành vẻ đẹp đối lập chói mắt. Khuất Dĩ Lộ không trang điểm, ngay cả son cũng không bôi, Tiểu Bát cũng không biết sau lớp son đỏ tươi đó chính là một đôi môi tái nhợt.
Khuất Dĩ Lộ xoay người, lấy từ trong xe ra một hộp hoa hồng trắng thật lớn, chiếc nhẫn ở ngón tay áp út bên trái của nàng chợt lóe sáng dưới ánh mặt trời, chói tới mức làm Tiểu Bát phải híp mắt lại.
Trong lòng có một loại cảm giác quỷ dị giống như đang sờ vào trái tim Tiểu Bát, làm cho nàng chộn rộn cả lên – nàng dường như phát hiện một Khuất Dĩ Lộ khác, Khuất Dĩ Lộ này vừa xa lạ nhưng cũng rất chân thật.
Cả người Khuất Dĩ Lộ như được bao bọc trong đống hoa hồng trắng mà đi bộ lên núi, Tiểu Bát đi theo phía sau nàng.
Mặt trời lúc giữa trưa gay gắt làm cho mặt Tiểu Bát đỏ lên, phía sau lưng đã bắt đầu thấm ướt mồ hôi. Trước khi ra khỏi cửa nàng chẳng cần (phải) suy nghĩ gì nhiều liền mang một đôi giày cao gót, hiện tại từng bước từng bước đi trên đường núi mấy ngón chân đều đau đớn như bị xé toạc ra. Còn Khuất Dĩ Lộ thì càng đi càng nhanh, gần như biến mất khỏi tầm mắt của nàng, nhưng mà nàng không thể gọi lớn kêu nàng dừng lại dù chỉ một chút.
Ý thức cũng sắp bốc hơi, cố tình bậc thang bằng đá kia cao chót vót làm người ta giận sôi. Mỗi một lần bước đi thì hơi nóng của ánh mặt trời cũng như chiếu qua làn da của Tiểu Bát lẻn vào trong mạch máu của nàng, dường như máu cũng giống như bị chưng lên vậy.
Không biết đi được bao lâu, mãi cho đến đỉnh núi mới thấy Khuất Dĩ Lộ dừng lại. Tiểu Bát thở hồng hộc ngồi dựa vào một phiến đá nghỉ ngơi.
Đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy tất cả đều là bia mộ. Chỗ ngồi của mỗi tấm bia đều vắng vẻ và vô cùng yên tĩnh vì chẳng có ai đến khóc và tưởng niệm.
Khuất Dĩ Lộ ngồi bên cạnh một tấm bia bình thường tới mức không thể bình thường hơn thật lâu, Tiểu Bát quan sát nàng thật lâu vậy mà nàng cũng không phát hiện, đôi mắt của nàng dường như cũng không chớp. Gió thổi đến rồi thổi đi để lại một mảng cánh hoa hồng trắng nàng mới giống như từ trong mơ tỉnh dậy, khom người nhặt cánh hoa rơi trước mộ.
"Thật là, lúc ngươi còn sống cũng không thèm liếc mắt nhìn ta dù chỉ là một lần, hiện tại chết rồi hàng năm ta còn đến thăm ngươi, thật sự là không công bằng a..." Khuất Dĩ Lộ lấy thuốc ra hút, hút một ngụm rồi phun khói lên trời. Trong mắt Tiểu Bát, Khuất Dĩ Lộ đứng giữa trời đất, một thân y phục màu đen nổi lên giữa nền trời xanh tinh khiết mênh mông bát ngát, một làn khói nhẹ từ giữa đôi môi của nàng bay đi, hòa tan cùng với màu xanh nơi chân trời.
"Không cần kinh ngạc, ta hút thuốc lâu rồi, chỉ là chưa từng hút trước mặt của ngươi thôi". Khuất Dĩ Lộ giống như không biết bản thân mình đang lầm bầm lầu bầu, vẻ mặt của nàng, lời nói thật nhanh không có chút xấu hổ, giống như là trước mặt nàng đang có một người cùng trò chuyện vậy, "Uy, ta không còn là tiểu hài tử nữa, ta cũng đã trưởng thành giống ngươi rồi".
Nàng lải nhải nói liên miên không dứt, không đùa giỡn cũng chưa nói xong, nói đến lúc hoàng hôn còn chưa xong. Tiểu Bát vẫn đứng gần đó quan sát nàng, ánh mắt chưa từng dời đi dù chỉ một lần nhưng mà từ đầu đến cuối nàng vẫn không phát hiện ra Tiểu Bát.
Khuất Dĩ Lộ một mình nói chuyện thật lâu, cuối cùng gật đầu thở dài một cái thật mạnh: "Mệt rồi... Ta đi đây". Nàng hướng về phía chân núi đi được hai bước thì quay đầu lại, đôi mắt bao phủ bởi một màn sương, đôi môi run rẩy, "Ngủ ngon, sang năm ta lại đến thăm ngươi, người cô đơn..."
Khuất Dĩ Lộ đi rồi Tiểu Bát mới tiến lại gần phía trước, thấy trên bia mộ có khắc mấy chữ màu đen "Khuất Dĩ Lộ chi mộ", ngay cả ảnh chụp và tên người lập bia cũng không có ghi, hết thảy đều không có.
Vốn dĩ đường đi xuống núi không tốn hao nhiều thể lực lắm, nhưng mà Tiểu Bát cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều rất mệt mỏi, cuối cùng cũng kêu một tiếng, "Khuất Dĩ Lộ".
Khuất Dĩ Lộ kinh ngạc quay đầu lại, sửng sốt: "A... Di?"
"Ta không có lớn hơn ngươi, không cần gọi ta là a di (dì)". Tiểu Bát lạnh lùng cười nhạo bước tới gần.
"Sao Bát tiểu thư lại ở đây?" Vẻ mặt của Khuất Dĩ Lộ cường điệu còn hơn bản thân chữ 'kinh ngạc' nhiều lắm.
Tiểu Bát cũng không trả lời vấn đề của nàng, chỉ bước tới trước cúi đầu nắm góc áo của nàng rầu rĩ nói: "Ngươi không phải là đang cố ý làm cho ta chán ghét ngươi đó chứ?"
Bộ mặt khoa trương của Khuất Dĩ Lộ bởi vì câu hỏi của Tiểu Bát mà từ từ dãn ra, tạo thành một nụ cười rất đẹp, "Bát tiểu thư, ta không xứng với ngươi".
"Cái ta muốn hỏi không phải là chuyện này". Tiểu Bát ngẩng đầu, đôi mắt ầng ậc nước nhưng bướng bỉnh không để cho nó rơi xuống, vẻ mặt ủy khuất đến cực điểm làm cho lòng Khuất Dĩ Lộ khó chịu, "Ngươi cố tình ở trước mặt ta làm nhiều điều lỗ mãng, muốn làm cho ta lùi bước phải không?"
Khuất Dĩ Lộ lắc đầu cười: "Không phải, ta như vậy không phải chỉ riêng với ngươi. Ta chính là một hỗn đản, đối với bất kì người nào cũng thế cả. Cái này cũng không phải là cố ý, mà bản tính trời sinh đã vậy rồi, phải, ta chính là một người thối nát, cả thế giới ai chả biết điều đó".
"Giả dối"
"A?"
"Ta không tin một người thối nát lại chung tình với một người đã chết như vậy. Trong lòng ngươi hiện tại cũng chỉ có nàng thôi đúng không? Nhưng mà nàng đã chết, ngươi cuối cùng cũng không thể nhìn thấy nàng, cho nên ngươi hết lần này đến lần khác tự huyễn hoặc chính mình, muốn dùng phương thức này để che giấu vết thương lòng có đúng không?"
Biểu tình của Tiểu Bát rất nghiêm túc, nghiêm túc tới mức làm cho Khuất Dĩ Lộ thấy chói mắt: " Sao tự dưng lại nhắc tới chuyện này, thật là kì quái a..." Nàng mất tự nhiên gạt tay của Tiểu Bát rồi xoay người bước đi. Tiểu Bát sải hai bước dài túm lấy cổ tay của nàng từ phía sau, Khuất Dĩ Lộ không ngờ tới Tiểu Bát đột nhiên lại dùng sức nhiều như vậy, đang muốn làm cho nàng buông tay thì miệng đã bị ngăn chặn.
Tiểu Bát hôn nàng.
Khuất Dĩ Lộ hoàn toàn bị dọa cho choáng váng, mãi cho đến ba giây sau khi Tiểu Bát rời khỏi nụ hôn nàng mới như tỉnh mộng, ngón tay sờ lên môi của mình la thật to: "Uy! Cùng ta hôn môi sẽ bị mang thai đó!"
Tiểu Bát cười giảo hoạt nói: "Hừ, nếu như công năng của ngươi đầy đủ như vậy thì ta thật muốn tìm hiểu mở mang kiến thức".
Khuất Dĩ Lộ bày ra vẻ mặt bại trận nói: "Được rồi được rồi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì a Bát tiểu thư, nụ hôn đầu tiên kiểu thư thế này tùy tiện cho đi rất là phiền phức đó nga".
"Ta rất muốn hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi đối với ta cảm thấy như thế nào".
Không nghĩ Tiểu Bát sẽ đem vấn đề hỏi một cách trực tiếp như vậy, Khuất Dĩ Lộ có chút kinh ngạc nghiêm mặt nói: "Giống như ngươi mới nói vậy, ngươi cũng biết ta chỉ yêu một người, cho dù nàng đã chết nhiều năm như vậy rồi ta vẫn không thể quên được, cho nên ta..."
"Được rồi, không cần nói thêm nhiều nữa". Tiểu Bát ngăn nàng.
Khuất Dĩ Lộ hiểu rõ nên cười: "Bát tiểu thư, thật ra chúng ta làm bạn bè với nhau rất hợp nha..."
"Bạn bè cái đầu của ngươi á, ta là người dễ dàng bỏ cuộc như vậy sao?"
"... Bát tiểu thư, ngươi..."
"Ta vẫn chưa yêu ai, bởi vì ta nghĩ mình sẽ không yêu một cách dễ dàng, ta nghĩ cả đời này ta chỉ có thể yêu một lần. Lúc gặp ngươi ta đã từng nghĩ trong thế giới D không có gì mà mình làm không được, nhưng trong thế giới D ta không thể thông suốt, nhưng hiện tại ta nghĩ ta đã hiểu được, ta sẽ vẫn tiếp tục bước tới, cho đến khi nhận lại được đáp án không phải là GAME OVER".
Khuất Dĩ Lộ nhìn chằm chằm Tiểu Bát, vô lực mỉm cười: "Bát tiểu thư... Tội gì phải như vậy? Con người của ta... Con người của ta đều đã không còn thuốc nào có thể chữa được, cuộc đời chẳng có hi vọng gì, ngươi hà cớ gì cho tới lúc này lại... cho ta hi vọng? Ta đã chuẩn bị rất tốt cho việc cả đời này sẽ chìm trong sa đọa a..."
Tiểu Bát tiến tới, kiễng chân ôm lấy Khuất Dĩ Lộ, yếu ớt nói bên tai nàng:
"Cuộc đời có ý nghĩa chính là ngay tại đây có thể gặp được một người khiến cho người đó có thể tìm lại được hi vọng mà thôi".
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: diệp bát + khuất lấy lộ CP đến nơi đây liền kết thúc , theo ngày mai bắt đầu hội còn tiếp kiều thất CP
Lựa chọn ngươi muốn nhìn đích CP là tốt rồi, hòa bình thảo luận tốt lắm, bất quá bánh mỳ quân rất sợ thấy mắng chiến a ~