Thực rõ ràng, tất cả tinh thần của Diệp Nhị đều đã bị Diệp Nhất làm cho thay đổi.
Trong phòng mờ tối, da thịt trắng nõn của Diệp Nhị tản ra hơi thở ấm áp, đó là một loại nguồn nhiệt ấm áp, làm cho Diệp Nhất không ngừng muốn đi tới gần nàng, hôn môi nàng......
Cơ thể Diệp Nhị có độ ấm rất cao, thông đạo ướt át cũng làm cho Diệp Nhất hiểu được người đang ở dưới thân mình giờ phút này nội tâm đã vui thích chấp nhận, nàng cũng hiểu được ngón tay của chính mình mỗi lần khuấy động đều làm cho nhiệt độ cơ thể của Diệp Nhị nóng bỏng thêm một chút.
Diệp Nhị gắt gao ôm lấy Diệp Nhất. Nếu giờ phút này hai người có thể hòa tan cùng một chỗ, thật là có bao nhiêu hảo?
"Ngươi vì cái gì khóc?" Diệp Nhất rõ ràng thấy lệ ở khóe mắt Diệp Nhị.
"Ta không khóc". Diệp Nhị phủ nhận.
"Ngươi từ nhỏ chính là một đứa trẻ thích khóc". Diệp Nhất hôn tới nước mắt của Diệp Nhị, chính là nước mắt của nàng chỉ có một chút như vậy, không đủ cho một cái hôn, "Chính là ở trước mặt người khác thích ngụy trang như vậy, ngụy trang thành một người dũng cảm, kỳ thật người chính là một người cần được yêu thương............ Muội muội".
Diệp Nhị muốn phủ nhận, Diệp Nhất đột nhiên đẩy tốc độ nhanh hơn, làm cho Diệp Nhị xúc động muốn thất thanh thét chói tai, nâng lên vòng eo của mình.
Đây là lựa ý hùa theo, hoặc cũng là nàng ẩn nhẫn thì đã muốn chịu đựng đến cực hạn?
"Không cần nhẫn nại. Ở trước mặt ta ngươi không cần cái loại ngụy trang này. Ngươi muốn khóc hoặc muốn cười đều có thể, tận tình làm chính ngươi chân thật nhất. Ta nếu có một chút cười nhạo ngươi, nhất định trời tru đất diệt". Diệp Nhất thực tế nói thật êm tai, chính là trong lòng Diệp Nhị băn khoăn tuyệt đối không phải là buồn lo vô cớ.
Diệp Nhất làm cho Diệp Nhị không cần ngụy trang, chính là bản thân Diệp Nhất cũng mang một cái mặt nạ mà không một ai có thể hiểu thấu đáo được. Cái mặt nạ đó chính là tươi cười của nàng. Diệp Nhất tựa hồ vĩnh viễn cũng như đang cười, chính là cảm xúc của nàng bị chôn vào chỗ sâu nhất trong lòng, không ai có thể đụng vào. Diệp Nhất là người cố tình thăm dò người khác, cũng chính là một kẻ lừa đảo nham hiểm.
Diệp Nhị biết nàng đang giả vờ mang bệnh, ít nhất là giả vờ có bệnh nặng.
Nàng chính là rối loạn dinh dưỡng, đó là di truyền từ mụ mụ của họ. Chính là sau này nàng còn nói mình đã sắp chết rồi, Diệp Nhị dần dần phát hiện là nàng nói dối. Nàng nói dối cư nhiên lại lười đi bào chữa, trăm ngàn chỗ hở, mục đích của nàng là ở đâu, chỗ nào? Hơn nữa....... Lâu như vậy cho tới nay, tất cả chuyện tình thân mật đều là do nàng chủ đạo, ở trên giường nàng chưa từng có một lần nhu nhược.
Nàng rốt cuộc là nghĩ muốn cái gì đây? Trong cuộc đời của nàng, đến tột cùng cái gì mới là chuyện trọng yếu.
Diệp Nhị nhớ rõ, trước khi đi Mĩ quốc Diệp Nhất không phải như thế. Quỳ gối ở từ đường suốt một đêm, Diệp Nhất thời điểm đó so với hiện tại còn có huyết có thịt.
Diệp Nhất tuyệt đối không thừa nhận sai lầm, cho dù Diệp Thiên muốn đến giải cứu nàng cũng bị Ngải Dĩ Tình khuyên đi trở về.
Diệp Nhất quỳ gối kia vẫn ngẩng cằm lên cao, nhìn chằm chằm vào bài vị của tổ tiên Diệp Gia. Dưới hai đầu gối của nàng không có bất kì vật gì để giảm xóc, nàng quỳ gối trực tiếp lên trên sàn nhà lạnh như băng. Như là kiên trinh bất khuất bảo vệ cho quan điểm của chính mình, cho dù là quỳ nàng cũng không cúi đầu. Tôn trọng mụ mụ, cam tâm quật cường nhận trừng phạt, chính là lời nói cũng không có sai, đây là tác phong của nàng.
Đêm dài, nàng quỳ gối nơi đó được năm giờ, cũng không động một tí, cứ như là tượng đá mấy trăm năm đã muốn cứng ngắc.
"Thử...................Thử.............."
Trong bóng tối chỗ sâu trong phát ra vài tiếng thanh âm kỳ quái. Diệp Nhất thản nhiên nói: "Nhị ngươi trở về đi, ta không có việc gì".
"............Ngươi suốt một ngày cũng chưa có ăn cơm, không đói bụng sao?" Diệp Nhị chưa hề nghĩ tới Diệp Nhất động cũng chưa có động, cư nhiên sao biết được nói là ai đến đây.
"Không đói bụng."
"Ta làm cho ngươi một chút đồ ăn........." Diệp Nhị bưng chén dĩa ngồi xổm rước mặt Diệp Nhất, cố ý đem ánh mắt dừng ở xa xa, làm bộ như không chút để ý mất tự nhiên nói: "Kia, này là bánh ngọt lần đầu tiên ta làm, không biết ăn được không".
"Là bánh ngọt ngươi làm.........." Diệp Nhất nhìn trước mắt hai cái bánh hình dạng hoa mai kia, bánh ngọt nhỏ màu vàng cam, bộ dáng đáng yêu thật sự là cùng Diệp Nhị rất là giống, "Nhị, ngươi thật có thể làm...... Ta đến bây giờ cũng còn không có làm bánh ngọt".
"Ngươi không cần làm bánh ngọt a." Diệp Nhị khống chế cũng không thể khống chế được phát ra âm thanh nỉ non nói, "Ta sẽ làm là được rồi". Nói xong lúc sau Diệp Nhị quả thật không thể nhìn tới biểu tình của Diệp Nhất, trên mặt lại đỏ hồng như máu.
Ta nói cái gì nha, nói gì đó nha! Nàng như thế nào yên lặng không nhúc nhích phản ứng? Sẽ không cười trộm chứ? Sớm biết như vậy ta đã không nói mấy cái lời mạc danh kì diệu như thế này! Không thể! Tên tỷ tỷ hỗn đản này, nàng tự cho là đúng nếu như dám cười ta nhất định ta sẽ hung hăng đánh trên mặt nàng một quyền!
Trong lòng Diệp Nhị lại còn đang hỗn chiến, đột nhiên nghe thấy một tiếng "Đông" cùng lúc, Diệp Nhất té xỉu.
"Ba mẹ! Mau tới! Tỷ tỷ té xỉu!" Diệp Nhị sợ hãi, chạy nhanh hô to. Sự yên bình của ban đêm cứ như vậy bị đánh vỡ.
"Phát sốt". Quản gia giúp Diệp Nhất đo lại nhiệt độ cơ thể, lông mày đều cau lại đến cùng, "Ba mươi chín độ".
Ngải Dĩ Tình "Sách" một tiếng: "Mang đi bệnh viện đi".
"Đi, mau chút". Diệp Thiên cũng nóng nảy, thân thể đại nữ nhân trước giờ đã không hảo, lần này quỳ một lần chính là hơn phân nửa buổi tối, tuy là mùa hè nhưng thể chất thân mình của Diệp Nhất chính là sợ lạnh, buổi tối đều phải đắp chăn dày, quỳ gối ở cái chỗ từ đường âm lãnh này, không phát sốt mới là lạ. Chính là vì Diệp Thiên nhìn ra Ngải Dĩ Tình so với hắn đau lòng cũng không có ít hơn, vì thế lời nói trách cứ cũng liền nuốt trở vào. Việc mang đại nữ nhân đi bệnh viện vẫn là trọng yếu.
"Ba mẹ ta cũng đi!" Diệp Nhị đều đem quần áo và giày mang vào, đương nhiên là muốn lên xe, lại bị quản gia kéo lại một phen:
"Nhị tiểu thư, ngươi cũng đừng đến gần".
"Ta muốn đi!" Diệp Nhị nóng nảy, cùng quản gia ở nơi nào do dự. Ngải Dĩ Tình quay sang trừng mắt liếc một cái:
"Ngươi đi như vậy là chiếu cố ngươi hay chiếu cố tỷ tỷ ngươi?"
Ở trong lòng các thiếu nữ thì mụ mụ luôn uy tín cùng trọng yếu nhất, Ngải Dĩ Tình một câu này gồm biết bao nhiêu nghiêm khắc, chính là trực tiếp để cho Diệp Nhị một chút dư thừa trong lời nói cũng không có.
Diệp Nhị bị quản gia lôi kéo, nhìn xe chở Diệp Nhất đi càng ngày càng xa, trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh Diệp Nhất nhắm mắt vẻ mặt thống khổ trước đó.
Đó là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng khó chịu của Diệp Nhất................Chính là thống khổ như vậy, nàng vì cái gì vẫn không nói?
Rõ ràng quỳ gối ở nơi đó năm giờ.
Rõ ràng cảm giác của Diệp Nhị gần nhất đã không còn sắp thuộc trong lòng nàng nữa, lại hung hăng đau đớn.
Lại thêm một buổi tối Diệp Nhị ngủ không ngon, nhìn thấy hai khỏa bánh ngọt Diệp Nhất chưa kịp ăn mà ngẩn người, vừa hoảng hốt trời đã sáng. Nàng xoa hai mắt đau nhức để đi ăn điểm tâm, nhìn thấy quản gia câu đầu tiên liền hỏi: "Diệp Nhất đã trở lại chưa?"
"Không có". Quản gia nói, "Đại tiểu thư có chút chứng viêm, cần lưu lại bệnh viện để quan sát".
"A? Như vậy nghiêm trọng nha......" Diệp Nhị dùng cái nĩa nhỏ suy nghĩ gì trước đó đâm cái trứng chần nước sôi, đâm đâm đâm, một cái đĩa trứng chần trắng như tuyết đều bị lòng đỏ nhiễm hết một nửa loang lổ.......
"Không có việc gì, qua vài ngày liền có thể vui vẻ, Nhị tiểu thư không cần lo lắng".
"Như vậy nha.........." Diệp Nhị suy tư về cái gì, theo bản năng miệng lại chu lên.
"Nhị tiểu thư có thể đi thăm tỷ tỷ a". Quản gia có cái kiểu tâm tình như đang xem kịch vui chờ đợi phản ứng của Diệp Nhị, kết quả Diệp Nhị cái gì cũng chưa nói tới, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng mất tự nhiên đứng lên nói:
"Ta đến trường đi!"
Tuy rằng hành động đe dọa lần này của Diệp Nhất được Ngải Dĩ Tình cho là không thông minh, nhưng mà nó vẫn thu được hiệu quả. Tỷ như, thật sự không ai dám khi dễ Diệp Nhị nữa, cũng không ai dám ở trước mặt nàng nói một câu nói nặng, lão sư mỗi lần tìm nàng tán gẫu cũng đều là thật cẩn thận. Ai ai cũng đều biết nàng là Nhị tiểu thư của gia đình hắc đạo, ai biết đều nói nàng có một tỷ tỷ dũng mãnh có thể bắn chết người.
Diệp Nhị đột nhiên cảm thấy đến trường thật nhàm chán, trường học thực không thú vị, mọi người đều là bắt nạt kẻ yếu. Kỳ thật thế giới này chính là như vậy, nếu ngươi yếu đuối, người khác bắt được nhược điểm của ngươi liền không để cho ngươi đường sống; nếu ngươi là người cứng rắn mạnh mẽ, người khác sau khi lĩnh giáo sự lợi hại của ngươi thì tối thiểu sẽ không hở một tí là động đến ngươi.
Nếu như chân chính là một kẻ yếu thì sao? Có phải hay không liền thật sự không thể đứng lên được?
Diệp Nhị mười tuổi thật không thể nào hiểu thấu đáo vấn đề này, đây là lần đầu tiên nàng tự hỏi về vấn đề nhân sinh. Tuy rằng nàng nghĩ tới là một vấn đề đạo lý dễ hiểu, nhưng chính điều tự hỏi này cũng do Diệp Nhất mang đến cho nàng.
Diệp Nhị hoảng hốt vượt qua ngày này, thời điểm tan học lái xe tới đón nàng, nàng có điểm ngượng ngùng hỏi Diệp Nhất đã về nhà hay chưa, sợ những câu hỏi của nàng rơi vào tai của Diệp Nhất thì nhất định nàng sẽ bị cười chết, vì thế, vẫn là nhịn xuống không hỏi! Nàng hết bệnh thì tự nhiên sẽ về nhà! Không phải sao?
Về đến nhà thấy muội muội bốn tuổi Diệp Thất đang đứng ở cửa nhà, tóc trên cái đầu nhỏ bị gió thổi trúng lộn xộn, trong tay túm một con gấu đồ chơi so với cơ thể nàng còn lớn hơn, trong ánh mắt thật to còn hàm chứa nước mắt, cái mũi còn hít hít.
"Ngươi làm sao vậy?" Diệp Nhị hỏi nàng.
"Lễ vật....." Tiểu Diệp Thất đem con gấu bông ôm vào trong ngực, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn bị che khuất hơn phân nửa, chỉ để lại đôi mắt to ngập nước.
Diệp Nhị thực không biết nàng khổ sở ủy khuất vì cái gì: "Lễ vật gì a".
"Cấp Đại tỷ lễ vật, quà sinh nhật". Diệp Thất nói, "Chính là ta ở chỗ này đợi cả một ngày, đều không có thấy Đại tỷ".
"Cái gì, hôm nay là sinh nhật Diệp Nhất?"
"Ân. Nhị tỷ, ngươi có biết Đại tỷ đi nơi nào không a?"
Diệp Nhị ngồi xổm trước mặt Diệp Thất, giúp nàng lau đi nước mắt, cũng không chút để ý.
Hôm nay là sinh nhật tỷ tỷ sao? Như thế nào cũng chưa có nghe nàng nói qua? Lại nói đến mỗi năm họ đều nhớ đến sinh nhật đệ đệ muội muội, còn sinh nhật của chính nàng thì chưa bao giờ làm qua. Hiện tại Diệp Nhị bối rối nhìn túi xách chính là quà sinh nhật của Diệp Nhất đưa cho nàng.
"Tiểu Thất, muốn đi gặp Đại tỷ không".
Diệp Thất mắt to sáng ngời, hung hăng gật đầu: "Muốn đi!"
"Đi!"
Diệp Nhị lôi kéo Diệp Thất liền đi ra ngoài, thuộc hạ gặp hai vị tiểu thư xuất môn cũng không có người đi theo, đem các nàng ngăn lại: "Nhị tiểu thư, Thất tiểu thư, các người muốn đi đâu?"
"Chúng ta muốn đi gặp Diệp Nhất".
"Các vị tiểu thư xin chờ một lát, chờ ta xin chỉ thị của phu nhân một chút".
"Như thế nào lại phiền toái như vậy a, ta đi gặp tỷ tỷ của ta cũng không được sao?"
"Nhị tiểu thư thỉnh thứ lỗi, cũng chỉ là suy nghĩ cho sự an toàn của các ngươi".
Một thuộc hạ đi tìm phu nhân, một người thì ở lại cùng Diệp Nhị Diệp Thất. Diệp Thất lôi kéo tay của Diệp Nhị không buông ra, lo lắng không yên nhìn nàng. Diệp Nhị so với muội muội cao hơn một nửa, sắc mặt khó chịu giống nhau, xa xa xem ra hai người em út cũng không cao hứng mà cau mày.
Lòng Diệp Nhị trăm ngàn chuyện quay về.
Diệp Nhất vì cái gì muốn đến trường học làm sự việc này? Còn không phải bởi Diệp Nhị nàng hay sao? Hết thảy việc nàng làm, đều là gìn giữ muội muội mà thôi. Nàng không tiếp thu sai, cũng tính cả phần Diệp Nhị mà gánh hết, như vậy mụ mụ sẽ càng không có nhiều lý do để đem tinh lực cùng mục tiêu chuyển đến trên người muội muội.
Diệp Nhị nắm tay của Diệp Thất càng chặt, tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể trì hoãn tâm tình của mình một chút.
Túi xách trên lừng này của nàng, nàng biết là nó bao nhiêu tiền. Diệp Nhất căn bản không có nhiều tiền tiêu vặt như vậy, mụ mụ cũng sẽ không cấp thêm cho nàng. Tiền này đều là do nàng từng chút từng chút một mà dành dụm đi....
Thật sự là một người ngu ngốc!
Diệp Nhị nhìn thấy phương xa trời chiều dần dần buông xuống, hảo nghĩ muốn nhanh lên nhìn thấy Diệp Nhất, hảo muốn nhìn thấy nàng tươi cười, cho dù là bộ dáng đầy chán ghét cũng được, hảo nghĩ muốn nhanh lên chính miệng nói với nàng – sinh nhật vui vẻ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hôm nay là một tháng số , năm đích ngày đầu tiên đâu.
Hôm nay ta phải tọa của ta Tiểu Bạch bánh mỳ động xe về nhà xem ta ba mẹ lạp!
Tân đích một năm tất cả mọi người phải cố gắng nga ~ hy vọng tất cả mọi người vui vẻ hạnh phúc, nhớ rõ cấp không ở bên người đích ba mẹ nhiều liên lạc cảm tình ~
Tân niên khoái hoạt ~ đàn MUA