Những lời của Lạc Thanh Từ không dễ nghe, nhưng lại là sự thật.
Một khi Mặc Diễm ngóc đầu trở lại, cấu kết Ma tộc, chẳng sợ Hàng Long Thần Mộc lấy không hết dùng không cạn, Tiên môn cũng chú định khó thoát một kiếp.
Phía trước bọn họ chưa bị Long tộc áp đảo, sợ Long tộc trả thù nên mới không chịu nhả ra giảng hòa, mà hiện tại như Lạc Thanh Từ đã nói, bọn họ không có lựa chọn nào khác ngoài hòa bình.
"Lạc Thanh Từ, ngươi là người trong Tiên môn, cũng thuộc về Nhân tộc, thậm chí ngươi đã từng là chủ lực trong đồ long, xét về tư hay công, ngươi đều có bổn phận che chở Nhân tộc.
Chúng ta đương nhiên muốn hòa bình, nhưng thật sự phải dùng mạng đồng môn đánh đổi sao? Ngươi có từng nghĩ tới, chính ngươi sẽ rơi vào kết cục gì?" Vân Hoa Tán Nhân không thể lý giải được.
Sắc mặt Lạc Thanh Từ trầm xuống, liếc nhìn xung quanh một vòng, đạm thanh nói: "Ở trong mắt ta, hai tộc Nhân Long không có gì khác biệt.
Ta chủ trương giải hòa bởi vì không muốn người vô tội uổng mạng, trong đó đã bao gồm người cùng rồng.
Vì vậy, nếu các ngươi muốn tương lai tốt đẹp mà không phải trả giá bất luận cái gì, thứ ta bất lực.
Còn những gì ngươi nói, ta đã sớm liệu qua.
Nếu Long tộc muốn ta trả giá, thì ta nhất định không thoái thác."
Nói xong nàng thản nhiên phất ống tay áo, đứng giữa đám người chắp tay, "Ta ngôn tẫn tại đây, từ nay về sau các ngươi có quyết định gì, ta đều sẽ không can thiệp."
Vừa dứt lời, nàng xoay người chuẩn bị rời đi, Hòa Quang bỗng nhiên mở miệng gọi lại nàng, "Hoài Trúc Quân, rốt cuộc ngài đứng ở bên nào?"
Lạc Thanh Từ xoay người nhìn hắn, nhàn nhạt mỉm cười, "Ta cũng không định đứng ở bên nào, nếu nhất định phải lựa chọn, ta thân làm sư tôn, tự nhiên muốn đứng ở bên đồ đệ chính mình.
Tô Ngọc là đồ đệ ta, ta không muốn nàng bị liên lụy, Nguyễn Ly cũng là đồ đệ ta, ta cũng không muốn ép nàng thỏa hiệp.
Sở dĩ Nguyễn Ly chịu buông xuống giải hòa, hoàn toàn là vì ta mà suy xét, đây đã là nhượng bộ lớn nhất của nàng."
Hòa Quang nặng nề thở dài, "Xung Hư môn đáp ứng, chúng ta sẽ toàn lực phối hợp, cũng sẽ trợ Nguyễn điện hạ trở về Long tộc."
Xung Hư Môn tỏ thái độ, Phạn Âm Các, Lục Kỳ Các đã sớm đồng ý, Huyền Ẩn Môn tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
Nam Hoa Phái là tông môn săn rồng quyết liệt nhất, cũng vì vậy thiếu nợ Long tộc nhiều nhất, cho nên bọn họ vẫn luôn không chịu nhượng bộ, nhưng chuyện đã tới nước này, bọn họ cũng chỉ có thể đáp ứng.
"Hôm nay Tiên Minh lập giao ước tại đây, các tông môn đồng tâm hiệp lực, chống đỡ Long tộc, tranh thủ cùng Long tộc giải hòa." Thiên Diễn Tông đã sụp đổ, Xung Hư Môn thực lực mạnh nhất trong tứ đại tông môn còn lại, Hòa Quang vừa mở miệng, những người khác đều lần lượt hưởng ứng.
Từ đây Tiên môn lại một lần đồng khí liên chi, cùng nhau ứng đối cục diện bế tắc trước mắt.
"Nếu có việc cần, thỉnh Hoài Trúc Quân tùy thời lên tiếng, chúng ta nhất định hết lòng hỗ trợ."
Lạc Thanh Từ cũng không chuẩn bị thống lĩnh Tiên môn, mọi việc cứ để mấy người Hòa Quang xử lý, nhưng có vài chuyện nàng vẫn cần nhắc nhở bọn họ.
"Hiện tại quan trọng nhất chính là kiểm tra phong ấn tại lối vào Ma giới, Mặc Diễm có thể dẫn ma vật đến đây, vậy nhất định có vấn đề.
Mặt khác, lấy bất biến ứng vạn biến, chờ Long tộc hành động tiếp theo."
Lạc Thanh Từ cũng không nói thêm gì nữa, mang theo mấy người Tô Ngọc lập tức rời đi.
Nhưng nàng cũng không vội vã quay lại, sau khi bảo Tô Ngọc về trước tửu lầu Tố Linh, nàng một người một mình đi dạo trên đường phố Phù Phong.
Dọc theo đường đi thường thường có người chủ động đối nàng thi lễ, có đệ tử Tiên môn, cũng có bá tánh bình thường, nguyên nhân Lạc Thanh Từ rất rõ ràng, nàng gật đầu đáp lời, lại nghĩ tới Rồng Con đang say ngủ.
Trong lòng nàng có chút ủ dột, tuy rằng hôm nay chính mình công khai nói sẽ không đứng bên phía Tiên môn, nhưng trên thực tế nếu không phải vì nàng là người Tiên môn, con đường Nguyễn Ly phải đi cũng không gian nan như vậy.
Nàng không hề nói sai, Nguyễn Ly lựa chọn thỏa hiệp đều bởi vì nàng.
Tuy nói hai bên xung đột Long tộc cũng có tổn thương, nhưng từ góc độ của Long tộc, bọn họ càng hy vọng nhà vua của mình sẽ dẫn theo thần dân tắm máu chiến đấu hăng hái, đòi lại công bằng cho mấy chục năm Long tộc khuất nhục đau thương.
Nàng muốn giảng hòa, điều này không thể nghi ngờ sẽ gây thêm chướng ngại trên đường hồi Long tộc của Nguyễn Ly.
Che chở kẻ thù giết cha, lại muốn buông tha Nhân tộc chung sống hoà bình, mỗi một lựa chọn đều khiến Long tộc vô pháp tiếp thu.
Nghĩ đến đây, Lạc Thanh Từ thở dài, nâng lên tay áo nhìn nàng kim long còn đang ngủ đến thơm ngọt, trong mắt hiện lên vẻ áy náy.
Ngay lúc nàng đang xuất thần, bỗng nhiên tiếng rao hàng quen thuộc truyền đến bên tai, "Kẹo hồ lô, kẹo hồ lô đây."
Lạc Thanh Từ lập tức nhìn sang, đáy mắt lộ ra ý cười nhàn nhạt, đây là điều nàng đã hứa với Tiểu Long Tử, lâu như vậy nàng vẫn chưa thực hiện.
Nàng nhanh chóng đi tới trước mặt ông lão bán kẹo hồ lô, "Lão nhân gia, cho ta hai que kẹo hồ lô."
Lão nhân ngẩng đầu nhìn đến nữ tử xinh đẹp một thân bạch y khí độ bất phàm, biết là người trong Tiên môn, ông lão vội vàng xoa xoa tay, không ngừng gật đầu, "Được được, hai que kẹo hồ lô."
Ông lão lúng túng đưa hai que kẹo cho Lạc Thanh Từ, Lạc Thanh Từ suy nghĩ một chút, lại lấy ra lệnh bài Hoài Trúc Quân.
Nhìn những chỗ hổng còn sót lại dấu răng trên đó, Lạc Thanh Từ nhịn không được nở nụ cười.
Nàng đứng ở trên đường phố vốn dĩ mười phần hút ánh mắt người, giờ phút này nàng cười nhẹ lên, càng khiến người xung quanh không rời mắt được, phía sau vang lên liên tiếp mấy tiếng va chạm, chính là có người mải mê ngắm nàng không nhìn đường nên đâm thành một đoàn.
Lạc Thanh Từ thu cười, nhìn thoáng qua, có chút bất đắc dĩ.
Ngay sau đó từ trên lệnh bài bẻ xuống bạc vụn, đưa cho lão nhân.
"Tiên tử, này......!này quá nhiều."
Lạc Thanh Từ khẽ lắc đầu, "Không sao, cứ cầm đi." Dứt lời, nàng quay lưng đi xuyên qua đám người, đảo mắt không còn bóng dáng.
Lạc Thanh Từ không trở về tửu lầu Tố Linh, mà đi ra ngoại thành.
Không biết như thế nào, nàng càng ngày càng thích ứng tính cách quạnh quẽ của nguyên chủ, dần dần nàng cũng không thích náo nhiệt, không thích giao tiếp cùng người khác, hiện tại nàng chỉ muốn cùng Tiểu Long Tử yên lặng ở bên nhau.
Nguyễn Ly vẫn chưa tỉnh, đợi nàng ấy thức dậy, hai người các nàng bên nhau chốc lát lại quay về.
Rời khỏi cổng thành, nàng tìm đến một nơi hoang vắng ít dấu chân người, nhảy lên một cây hòe chọc trời, chọn cành lớn nhất mà gối tay nằm xuống.
Lúc này gió hiu hiu nắng dịu, nàng nằm trên chạc cây, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá hắt ra những đốm sáng loang lổ, không chói mắt ngược lại mang theo một chút nhu hòa ấm áp.
Lạc Thanh Từ đặt tay áo ở trước người, cẩn thận đem Nguyễn Ly phủng ra tới, tiểu kim long dài ba thước liền như vậy cuộn thành một đoàn, cái đầu nhỏ gối lên thân chính mình, ngủ ngon lành.
Lạc Thanh Từ cũng không muốn quấy rầy giấc ngủ của Rồng Con, nhưng không hiểu sao nàng lại rất nhớ nàng ấy.
Ngón tay nhẹ nhàng vỗ về đầu rồng nhỏ, ánh sáng trong mắt nàng còn dịu dàng hơn tia nắng rơi rụng trong rừng.
"Sao nàng lại ngủ lâu như vậy?" Lạc Thanh Từ thở dài, tay trái nhẹ ôm lấy Nguyễn Ly, liền như vậy nhìn chằm chằm nàng ấy hồi lâu, cuối cùng khép lại con ngươi nhắm mắt dưỡng thần.
Nàng dùng ống tay áo rộng rãi che nửa thân Tiểu Long Tử, vạt áo rũ xuống cùng cành lá xanh ngắt đong đưa trong gió nhẹ, nhìn từ xa trông như một nàng tiên giáng trần, thích ý phiêu nhiên.
Mọi thứ xung quanh phảng phất đều an tĩnh lại, tâm trí Lạc Thanh Từ bình yên chưa từng có, giờ phút này nàng không nghĩ về bất cứ thứ gì, chỉ lặng lẽ cảm thụ một đoàn trọng lượng nho nhỏ ấm áp nơi bụng, cảm thụ làn gió mát phất qua da thịt, cùng tiếng lá xào xạc bên tai.
Loại cảm giác này phá lệ thả lỏng, Lạc Thanh Từ chỉ cần để ý tiểu gia hỏa nằm cuộn trên người mình, hết thảy đều là hư vô, nhưng hết thảy đều thỏa mãn.
Nàng bừng tỉnh nhận ra một điều, tất cả những gì nàng muốn cũng chỉ là Nguyễn Ly thôi.
Khóe miệng nàng không tự giác gợi lên, ngón tay chậm rãi điểm lên người Nguyễn Ly, càng ngày càng nhẹ, cuối cùng dường như ngủ rồi, hoàn toàn an tĩnh lại.
Không biết qua bao lâu, Nguyễn Ly đang cuộn tròn mi mắt khẽ động, sau đó mở mắt ra.
Nàng mới từ trong mộng đẹp tỉnh lại, suy nghĩ còn chưa hoàn toàn thanh minh, lọt vào trong tầm mắt lại là một mảnh lá cây xanh biếc, khiến nàng có chút giật mình, nhưng thực mau thân thể ấm áp bên dưới làm nàng bình tĩnh lại.
Nàng theo vạt áo trắng nhìn lên trên, chính là dung nhan tuyệt mỹ làm say lòng người.
Lạc Thanh Từ liền như vậy gối đầu lên cánh tay ngủ thiếp đi.
Đôi mắt nàng ấy nhẹ khép, hàng mi dài cong vút, môi không điểm mà hồng, mi không họa mà thúy, giữa mày thanh lãnh phảng phất sinh ra đã có sẵn, khi nàng ấy yên tĩnh càng trở nên lạnh lẽo nghiêm túc, khiến người không dám nửa phần khinh nhờn.
Ánh sáng từ kẽ lá nhảy xuống lay động theo gió, những quang ảnh loang lổ rơi rụng cũng theo đó đong đưa, thỉnh thoảng lưới qua gương mặt xuất trần thoát tục kia.
Bất kể như thế nào, chỉ cần an tĩnh nhìn dung nhan Lạc Thanh Từ say ngủ, Nguyễn Ly liền cảm thấy hạnh phúc vui mừng, nàng hé miệng muốn nói gì đó rồi lại luyến tiếc đánh thức Lạc Thanh Từ, chỉ lặng lẽ nâng đầu cẩn thận từ trong tay áo chui ra tới.
Bạch y lụa mỏng chảy xuống đầu tiểu long, Nguyễn Ly thận trọng di chuyển bốn móng vuốt nhỏ, vải vóc theo lân giáp của nàng trượt xuống từng chút một, rốt cuộc đuôi rồng cũng được tự do.
Nàng tiểu tâm dịch tới trước ngực Lạc Thanh Từ, chỉ cần ngẩng đầu liền có thể chạm tới gương mặt nàng ấy.
Nguyễn Ly không tự chủ được lắc lắc cái đuôi, tỏ rõ nàng nhảy nhót, thò đi qua ngửi ngửi hơi thở Lạc Thanh Từ, râu rồng cũng đong đưa.
Ngay khi nàng nhịn không được nhấc chân muốn trèo lên chút nữa, đôi mắt kia thế nhưng hơi hơi mở ra.
Lạc Thanh Từ nhìn xuống Nguyễn Ly, đuôi mắt ngậm lấy ý cười, ánh sáng trong mắt còn hấp dẫn hơn quang ảnh nhỏ vụn xung quanh.
Nàng nâng tay trái, ngón trỏ ngoéo lấy móng vuốt nhỏ đang giơ lên của Nguyễn Ly, tiếng nói ôn nhu lại mang theo tia lười biếng, "Nàng lén lút làm cái gì? Lớn như vậy còn muốn giống như lúc nhỏ, nhân lúc ta ngủ liền giẫm giẫm sữa ta đi?"
Lời này vừa ra, Nguyễn Ly nhất thời không biết nên đặt móng vuốt nơi nào, tiểu kim long lại một lần biến thành màu đỏ, lắp bắp cãi lại, "Ta mới không giẫm sữa nàng, ta chỉ muốn trèo lên cao một chút, muốn....!muốn nhìn nàng mà thôi." Ký ức thu hồi, Nguyễn Ly nhớ rõ Lạc Thanh Từ đã chịu thay nàng đạo lôi kiếp cuối cùng, vì vậy bất chấp quẫn bách, vội vàng nói: "Nàng đang bị thương, lôi kiếp kia rất lợi hại."
Lạc Thanh Từ rút ra tay phải, ngón tay đặt lên môi Nguyễn Ly, "Suỵt, chớ có nói chuyện, trước bồi ta nghỉ ngơi một lát." Nói xong nắm lấy móng vuốt Nguyễn Ly, đem rồng nhỏ ôm lên trên một chút, vì thế đầu của Nguyễn Ly thực tự nhiên mà dán sát gò má Lạc Thanh Từ.
Nguyễn Ly ngoan ngoãn ngậm miệng, nhưng linh lực của nàng lại âm thầm tiến vào người Lạc Thanh Từ kiểm tra một phen.
Động tác nhỏ này tự nhiên không giấu được Lạc Thanh Từ, nàng hơi buông ra Tiểu Long Tử, rũ mắt nói: "Nàng chớ có nhọc lòng, ta dáng vẻ này là bị thương sao?"
Nguyễn Ly mím môi, "Bởi vì sư tôn luôn khiến ta lo lắng, mỗi lần bị thương nàng đều giấu ta."
Lạc Thanh Từ ý cười càng thêm nùng, "Nàng giỏi lắm, càng ngày càng có tính tự giác của đạo lữ, còn muốn giáo huấn sư tôn."
Nguyễn Ly hừ một tiếng, "Sớm nên có."
Dáng dấp nhỏ bé của nàng thật sự quá mức đáng yêu, Lạc Thanh Từ nghiêng đầu lập tức hôn nàng một ngụm.
Nguyễn Ly có chút không thói quen lấy hình rồng cùng Lạc Thanh Từ thân mật, nụ hôn này thẳng làm đầu quả tim nàng run lên, ngượng ngùng không gì tả được.
Ngay sau đó Tiểu Hồng Long lại vùi đầu vào trong ngực Lạc Thanh Từ, hai mũi đều mơ hồ bốc khói.
"Xì." Lạc Thanh Từ thực sự nhịn không được, "Vậy phải làm sao đây, Ly Nhi nhà ta không giống kim long, mà càng giống tắc kè hoa, hôn một cái liền biến nhan sắc."
Lạc Thanh Từ kỳ thật càng thói quen gọi A Ly, mà giờ phút này hai chữ Ly Nhi tràn đầy cưng chiều bật ra tới, làm Nguyễn Ly chịu không nổi, ỷ vào chính mình hiện tại nhỏ nhắn, nàng đơn giản chui vào trong tay áo Lạc Thanh Từ, trốn tránh không ra.
Lạc Thanh Từ cười đến thân thể hơi hơi phát run, nâng lên tay áo nói: "Nàng thật lâu mới tỉnh, không chịu nhìn ta ngược lại đi trốn, đây là đạo lý gì?"
Nguyễn Ly hừ một tiếng, chính là không ra.
Lạc Thanh Từ chỉ là cười, nàng phất tay liền lấy ra một chuỗi kẹo hồ lô, dùng khăn nhỏ bọc lấy một viên, quơ quơ trước ống tay áo: "Ly Nhi muốn không?"
Nguyễn Ly nhìn viên kẹo hồng xán xán tròn vo tản ra vị ngọt thanh, móng vuốt nhỏ so đầu óc còn muốn mau, lập tức duỗi đi ra ngoài, câu lấy khăn tay.
Lạc Thanh Từ cũng không ngăn cản, nhìn móng vuốt câu viên kẹo đi vào, sau đó một giọng nói ồm ồm truyền ra, "Sư tôn mua kẹo hồ lô lúc nào?"
Lạc Thanh Từ đều hình dung ra dáng vẻ rồng con ôm kẹo ngậm say mê, nàng khó nén ý cười, ôn nhu nói: "Hôm nay xử lý xong đại hội Tiên Minh, thấy nàng còn chưa tỉnh, tâm tình ta có chút sa sút, lại mạc danh nhớ nàng.
Lúc ta đi dạo trên đường thì gặp người bán kẹo hồ lô, nghĩ đến nàng thích ăn nên mua hai chuỗi, nếu nàng tỉnh liền cho nàng, nàng hẳn là vui vẻ."
Nguyễn Ly ngừng lại động tác ngậm kẹo, giọng nói của Lạc Thanh Từ quá mức ôn nhu, như chạm vào đáy lòng nàng, làm nàng vô pháp chống đỡ.
Nàng đã sớm quên mất mình đang chơi tiểu tính tình với Lạc Thanh Từ, vội vàng chui ra tới, "Sư tôn không vui sao?"
Lạc Thanh Từ rũ xuống ánh mắt, thở dài một hơi.
Đối diện với tiểu cô nương có thể vì nàng mà quên đi trạng huống chính mình, luôn khiến nàng khó có thể kiên cường, ngay cả u sầu không đáng kể cũng biến thành thiên đại ủy khuất.
Lạc Thanh Từ nhìn Nguyễn Ly, thấp giọng nói: "Nàng có thể biến trở về không?"
Nguyễn Ly vứt bỏ nửa viên kẹo hồ lô, lập tức hóa hình người, sau đó bị Lạc Thanh Từ ôm một cái đầy cõi lòng.
Cây hòe này rất lớn, chạc cây rộng rãi không chút nào ảnh hưởng hai người nằm xuống.
Lạc Thanh Từ vuốt ve gương mặt người trong lòng, khóe môi Nguyễn Ly còn dính vỏ bọc đường, giống hệt tiểu hài tử, "Sao nàng lại thích kẹo hồ lô như vậy?"
Nguyễn Ly sửng sốt, còn chưa đáp lời, đã bị Lạc Thanh Từ đoạt đi hô hấp.
Hai người nằm ở trên chạc cây, cứ thế mà hôn môi.
Cánh môi Nguyễn Ly rất mềm mại, tựa như đóa hoa nở trong sương sớm, mềm đến mức chỉ một cơn gió thổi qua sẽ tan chảy.
Lạc Thanh Từ ngậm lấy môi trên của nàng, bàn tay nhẹ vuốt ve trên lưng nàng, động tác dịu dàng đến mức khiến Nguyễn Ly cảm thấy mình đang chìm trong một cơn mộng mị.
Khởi điểm trêu đùa lướt nhẹ, dần dần xâm nhập, thật sâu dây dưa quấn quýt, ngọt ngào đến mức làm cho Nguyễn Ly gần như mất phương hướng, nàng không tự chủ được mà nắm chặt vạt áo Lạc Thanh Từ.
Sau một hồi Lạc Thanh Từ mới buông ra người trong ngực, trìu mến ôm nàng, "Chua chua ngọt ngọt, khó trách Ly Nhi thích."
Nguyễn Ly nhẹ nhàng đẩy Lạc Thanh Từ một chút, nàng phát hiện sau khi hai người song tu, Lạc Thanh Từ càng ngày càng thích đảm đương đạo lữ, mà không phải sư tôn, hư hỏng thật sự.
"Sư tôn vẫn chưa nói cho ta, sao lại không vui?"
Không dự đoán được Nguyễn Ly sẽ nhìn thấu điểm này, Lạc Thanh Từ trầm mặc một lát, vẫn là nói ra hết thảy suy nghĩ trong lòng mình, "Có phải ta làm cho nàng khó xử không?"
Nguyễn Ly trong lòng khó chịu, nàng bắt lấy vạt áo Lạc Thanh Từ, lại chọc chọc nơi ngực đối phương, "Sư tôn lại suy nghĩ linh tinh cái gì đấy? Ta cũng đã suy nghĩ cặn kẽ chuyện giảng hòa, không chỉ vì đó là điều nàng muốn.
Huống hồ nếu ta khó xử, sư tôn sẽ ép buộc ta sao?"
Lạc Thanh Từ nghĩ nghĩ, khẽ lắc đầu.
"Cho nên sư tôn không làm ta khó xử, suy đến cùng, người đang phải bối rối chính là nàng.
Nếu không vì ta, sư tôn cũng không cần nhúng tay vào chuyện này, dựa theo năng lực của nàng, ngay cả khi hai tộc huyết chiến đến cùng, nàng cũng có thể đứng ngoài cuộc."
"Ly Nhi, ta không có...."
Lạc Thanh Từ muốn nói cái gì, Nguyễn Ly đã bưng kín miệng nàng, nghiêm túc nói: "Sư tôn không được nghĩ như vậy nữa, chúng ta là đạo lữ, vốn chính là nhất thể, chuyện nàng muốn làm ta nên giúp nàng, mà chuyện ta muốn làm, nàng cũng đến giúp ta, đó là thiên kinh địa nghĩa, nàng hiểu rõ chưa?"
Chậc, rồng sữa nhà nàng lại bá đạo lên rồi.
Lạc Thanh Từ không nói chuyện, chỉ là lấy ra kẹo hồ lô, ý bảo Nguyễn Ly tiếp tục.
Nguyễn Ly nhìn nhìn, tiếp nhận kẹo hồ lô, mà Lạc Thanh Từ điều chỉnh tư thế một chút, để Nguyễn Ly nằm nghiêng trên cánh tay mình.
"Tuân mệnh, điện hạ.
Ta về sau sẽ không tái phạm."
Nàng đột nhiên kêu chính mình điện hạ, Nguyễn Ly có chút biệt nữu cùng ngượng ngùng, "Sư tôn chớ có gọi bậy, kêu ta điện hạ làm gì."
Lạc Thanh Từ cười một tiếng, "Ta thấy Huyền Ảnh mở miệng khép miệng đều là điện hạ, nghe cũng thuận tai lắm, ta thế nào không thể?"
Nguyễn Ly buồn cười lên, uy Lạc Thanh Từ nửa viên kẹo hồ lô, "Nàng là người phương nào, hắn là người phương nào? Sao có thể đánh đồng."
Lạc Thanh Từ nhai nhai kẹo hồ lô, thật ra nàng không thích ăn cái này lắm, bên ngoài ngọt nhưng bên trong lại chua.
Thế nhưng nửa viên kẹo này cũng không khó ăn, vị chua dường như giảm bớt.
Mà người bên cạnh lại muốn đối nghịch nàng, "Sư tôn, kẹo hồ lô này có chút chua."
Lạc Thanh Từ yên lặng lẩm bẩm, không phải kẹo hồ lô chua, là sư tôn của nàng chua đấy.
- -------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nơi dã ngoại có thể xảy ra chuyện gì? chữ Tấn Giang không cho viết, đến weibo lại nói tiếp..