Hàng Long Quyết

chương 172: 172: thánh địa long linh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghe xong Phục Thăng nói, Nguyễn Ly theo bản năng nhìn về phía Lạc Thanh Từ, ánh mắt hai người vừa đối diện, liền minh bạch ý tứ lẫn nhau.

Đây là cơ hội ngàn năm một thuở, nhưng Mặc Diễm có thể xuất quan bất cứ lúc nào, hơn nữa người nhiều mắt tạp, các nàng gây ra động tĩnh lớn như vậy, vạn nhất có kẻ thông tri Mặc Diễm, làm hắn ra ngoài sớm, việc này đối Nguyễn Ly quá mức nguy hiểm.

Lạc Thanh Từ nhìn chúng rồng xung quanh, đối Phục Thăng nói: "Nếu Mặc Diễm xuất quan lúc này, hậu quả sẽ thế nào, tư tế đại nhân có biết không?"

Nguyễn Ly nghe vậy cũng đạm thanh nói: "Hắn là Mặc Diễm, sẽ không bỏ qua ta.

Nếu hắn là ma, chỉ sợ sẽ có người mù quáng tận trung với Ma tộc."

Thanh âm của nàng thực đạm nhiên, nhưng trong giọng nói đè nặng uy hiếp, những Long tộc bên dưới đều cảm giác được.

Phục Thăng nghe vậy, vẻ mặt nghiêm túc, sau đó phân phó thuộc hạ: "Thanh Mộc, Thương Lãng, các ngươi trông chừng vực Tiềm Long, một khi có động tĩnh lập tức báo cho ta, lại mang đội hộ vệ canh gác bên ngoài, nếu có rồng nào tự tiện tới gần, lập tức bắt lấy."

"Tuân lệnh."

"Tư tế đại nhân, chúng ta nên xử lý tả hộ pháp thế nào?"

Dáng vẻ Sở Triệt rõ ràng nhập ma điên cuồng, nhưng hắn tu vi cao, địa vị được tôn sùng, bọn họ nhất thời không biết nên xử trí ra sao.

Phục Thăng có chút do dự, hắn nhìn về phía Nguyễn Ly, "Thần xin ý chỉ của điện hạ."

Nguyễn Ly suy nghĩ một lát, "Xưa nay Long tộc đối đãi rồng phạm tội thế nào, liền xử trí như thế ấy.

Trói hắn vào long trụ, sau đó tìm cách giải quyết ma khí."

Phục Thăng chắp tay nhận lệnh, liền phân phó thuộc hạ đi làm.

Việc tiến vào thánh địa Long tộc cũng diễn ra trong nguyên tác, bởi vì đời trước Nguyễn Ly sớm vứt bỏ Nam Cung Quyết, cũng chưa từng giữ gìn hắn giống như giữ gìn Lạc Thanh Từ, cho nên nàng hồi Long tộc rất thuận lợi.

Tuy Mặc Diễm không ưa nàng, nhưng cũng từng chưa đối nàng hạ sát chiêu.

Mâu thuẫn giữa Mặc Diễm cùng nàng, chính là phát sinh sau khi nàng tiến vào thánh địa Long Linh.

Lúc đoàn người chuẩn bị nhập thánh địa, Phục Thăng nhìn Lạc Thanh Từ, mở miệng nói: "Hoài Trúc Quân, thánh địa Long Linh không cho ngoại tộc tiến vào, mời ngài đợi ở bên ngoài."

Trong giọng nói nhìn như khách khí, lại mang theo tia đông lạnh, Lạc Thanh Từ tự nhiên minh bạch, nhìn Nguyễn Ly lông mày nhíu chặt, thần sắc thả lỏng: "Tự nhiên."

"A Ly, đi thôi." Nàng tới gần Nguyễn Ly, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nàng ấy, tựa như trấn an.

Đầu ngón tay chạm vào dưới tay áo Nguyễn Ly, một mạt thân ảnh nhỏ bé liền thoăn thoắt chui vào trong áo.

Sắc mặt Nguyễn Ly lập tức hòa hoãn rất nhiều.

Mặc dù đi vào rất mạo hiểm, nhưng cơ hội này rất quý, nàng nhất định phải nắm chắc.

Nguyễn Ly theo Phục Thăng tiến vào thánh địa Long Linh, nàng muốn nhóm người Vân Huyên ở bên ngoài bồi Lạc Thanh Từ, nhưng lại bị Lạc Thanh Từ cự tuyệt.

Đối Lạc Thanh Từ mà nói, chẳng sợ thân ở Long tộc, nếu có rồng bất ngờ đối Nguyễn Ly ra tay, nàng thật sự tiếp ứng không kịp.

So với bên ngoài, nàng càng lo lắng cho an nguy của Nguyễn Ly ở bên trong.

Phục Thăng vốn định phái người dẫn Lạc Thanh Từ đi nghỉ ngơi, nhưng đã bị nàng cự tuyệt.

Nàng lập tức ngồi xếp bằng trên khoảng đất trống cách thánh địa không xa, cũng mặc kệ ánh nhìn của những con rồng khác, nhắm mắt tĩnh tọa đợi Nguyễn Ly ra ngoài.

Mới vừa rồi nàng lặng lẽ đem tiểu người giấy nhét vào trong tay áo Nguyễn Ly, vì vậy thần thức của nàng đã theo nàng ấy tiến vào thánh địa.

Thánh địa Long Linh nằm ở nơi sâu nhất của Trầm Uyên, bên trong là nơi nghỉ ngơi của các đời Long Vương, các đại năng Long tộc có công huân trác tuyệt cùng địa vị được tôn sùng.

Sau khi rơi vào ngủ say, cũng chưa từng có vị Long Thần nào tỉnh lại.

Bố cục theo chiều dọc chia làm tám tầng, địa thế cũng từ thấp đến cao, càng đi sâu vào thì địa vị Long tộc càng cao.

Toàn bộ thánh địa trải rộng long tức cùng linh lực, trong không khí phiếm điểm điểm ánh huỳnh quang giống như sao trời di động, càng thâm nhập linh lực càng thịnh.

Theo nhóm người Nguyễn Ly tiến vào, những đốm sáng kia sôi nổi chạy tứ tán, có một chút bay là là tới gần, dường như muốn thăm dò thân phận người đến.

Trong lúc nhất thời những người rơi vào không gian này, dường như tiến vào trong mộng, đẹp đẽ và tráng lệ.

Những thần thức phá thành mảnh nhỏ này vô cùng tò mò, thường thường vây lại đây, nhưng cũng không dễ dàng dừng lại.

Chúng nó duy độc có chút ưu ái Nguyễn Ly, không bao lâu xung quanh Nguyễn Ly ba thước đã lấp lánh vô số ánh sao, lộng lẫy phi thường.

Điều này khiến nhóm rồng theo sau không khỏi trầm trồ, Phục Thăng càng kích động không thôi, "Chúng nó thực thích điện hạ, thần hạ nói cũng không sai."

Nguyễn Ly cũng có chút kinh ngạc, không ngừng đánh giá xung quanh.

Nơi tay áo nàng có một tiểu người giấy, nàng ấy thò đầu đi ra, thừa dịp những con rồng khác không chú ý, vươn tay nhỏ chạm chạm một mảnh thần thức, trong phút chốc thần thức kia đột nhiên văng ra, theo sát lại vòng một vòng trở về.

Nguyễn Ly rũ mắt xuống, nhìn tiểu người giấy đang chơi đến vui vẻ vô cùng, nỗ lực duy trì vẻ mặt bình tĩnh.

Không biết như thế nào, sau khi biến thành người giấy nhỏ, sư tôn liền trở nên khả khả ái ái, có chút tính trẻ con.

"Điện hạ hẳn là lần đầu tiên đến thánh địa, đây là nơi linh hồn thánh giả Long tộc nghỉ ngơi, chiếu theo tục lệ, các vị vương tộc cùng với đại năng tu hành đến Đại Thừa kỳ, sau khi tọa hóa sẽ được nhập thiên cảnh."

Phục Thăng vừa đi vừa giải thích cùng Nguyễn Ly.

Nguyễn Ly khẽ gật đầu, hai tay hơi chắp lại để che chắn người giấy nhỏ, lúc này các nàng đã đi qua thiên cảnh thứ ba.

Tầng thứ tư là nơi linh hồn vương tộc ngủ say, một số tộc nhân phải dừng bước tại đây, để tránh người nhiều quấy nhiễu các tiền bối.

Nguyễn Ly cùng Phục Thăng đi tuốt đàng trước, sau khi bước qua tầng thứ tư, Phục Thăng tiếp tục nói: "Tầng thứ năm là các tướng lĩnh có chiến công hiển hách của tộc rồng.

Sau khi đánh đuổi Ma tộc, hai tộc Nhân Long quy về hòa bình, hiếm khi có long tướng đủ tư cách tiến vào.

Tầng thứ sáu là lăng mộ vua rồng, các đời Long Vương đều ngủ say tại đây, nếu Hi Đan bệ hạ không tao ngộ bất trắc, nguyên bản cũng nên ở nơi này." Phục Thăng ngữ khí nhịn không được trầm thấp xuống.

Trái tim Nguyễn Ly thắt lại, phụ vương nàng chết trong tay Tiên môn, sau khi tự bạo long châu, thân thể ngài cũng không còn nữa, vô pháp quay trở về Long tộc.

Tiểu người giấy nhìn nàng không tự giác nắm chặt tay, vươn tay nhỏ ôm nàng, nhẹ nhàng kéo ngón tay nàng, lại ở trên mu bàn tay nàng vuốt ve.

Nguyễn Ly đã nhận ra, nơi lỏng nắm tay sờ sờ người giấy.

Hiện tại các nàng đã đến tầng thứ năm, vừa tiến vào các nàng liền cảm thấy lạnh sống lưng.

Linh lực cùng những mảnh thần thức nơi đây hiển nhiên không nhu hòa như phía trước, mà vô cùng cuồng táo.

Cảm ứng được người tiến vào, phù quang trôi nổi đột nhiên nổ tung, cực nhanh thổi quét mà đến, mang theo trận gió quát đến làm người da thịt sinh đau.

Nhóm rồng sau lưng Nguyễn Ly tức khắc giơ tay che mặt tránh né, chỉ có Nguyễn Ly cùng Huyền Ảnh vẫn không chút sứt mẻ.

Huyền Ảnh thân là đại tướng quân trẻ tuổi nhất Long tộc, từng rèn luyện nhiều năm ở nơi man hoang, đánh hạ không ít hung thú quái vật, một khi hắn không kiềm chế cỗ sát quanh thân thì rất khiếp người, cho nên linh thức này đối hắn ảnh hưởng cũng không lớn.

Mà Nguyễn Ly một thân uy áp đều phát ra, lập tức trấn trụ chúng nó, đám linh thức còn sót lại gào thét mà đến nhưng không dám lỗ mãng, ngược lại giống như chim bay nhanh chóng tản ra.

Tầng thứ sáu là nơi các đời Long Vương an nghỉ, linh lực nồng đậm tạo thành bức màn sương, người tiến vào giống như đặt mình giữa bầu trời, đi xuyên qua ngân hà ngàn vạn ánh sao.

Những linh khí này rất thuần khiết, độ dày đặc cũng vượt xa phía trước, nhưng lại thập phần yên tĩnh, chẳng sợ có người đi xuyên qua, nó cũng không chút sứt mẻ.

Nguyễn Ly đi từng bước một vào bên trong, khi nàng đi đến giữa chừng thì biến cố nổi lên, sợi phù quang lơ lửng trên vai nàng đột nhiên động đậy, ngay sau đó hoàn toàn hòa vào cơ thể nàng.

Nguyễn Ly chỉ cảm thấy một chút tê dại lạnh lẽo từ cổ truyền đến, còn không đợi nàng phản ứng, những linh quang vốn yên tĩnh kia tựa hồ sống dậy, từ bốn phương tám hướng thổi quét mà đến.

Trong phút chốc, Phục Thăng cùng Huyền Ảnh đều phát hiện được biến cố, vừa tiến lên đã bị một cổ linh lực vô hình phá khai.

Sức mạnh tâm linh dường như hình thành gió lốc, ngoại trừ Nguyễn Ly, toàn bộ tộc nhân đều bị bức lui, bọn họ trợn mắt há hốc mồm nhìn linh lực do các đời Long Vương lưu lại hội tụ thành bốn luồng, dũng mãnh rót vào trong cơ thể Nguyễn Ly.

Nguyễn Ly sắc mặt trướng đến đỏ bừng, cái trán và nơi cổ gân xanh tất hiện, từ lúc nàng chữa khỏi bẩm sinh thiếu hụt, nàng rốt cuộc không còn trải qua loại cảm giác này, kinh mạch toàn thân giống như bị căng nứt, linh lực kia mãnh liệt mà nhập, làm nàng cả người đau nhức khó nhịn, nàng nhắm hai mắt, cắn chặt răng đôi tay dùng sức nắm lại.

Người giấy nhỏ trong tay áo nàng kinh hoảng thất thố, không màng chính mình chỉ là một mạt thần thức yếu ớt, mạnh mẽ vận công thế Nguyễn Ly ngăn cản gió lốc kia.

Vừa mới đụng vào, người giấy đã bị đánh bay đi ra ngoài, thân thể mềm mại này căn bản không chịu nổi, cánh tay trái của nàng bị chấn nát, dán bên tay áo Nguyễn Ly không thể động đậy.

Mà Lạc Thanh Từ đang nhắm mắt dưỡng thần sắc mặt chợt biến, nàng kêu lên một tiếng, cắn khẩn môi, đem tinh huyết sắp tràn ra nuốt đi vào, lại lần nữa ngưng thần nhanh chóng tỏa định người giấy, đồng thời cuống quít dò hỏi Hệ thống, "Hệ thống, A Ly làm sao vậy? Chuyện gì xảy ra?"

Hệ thống vẻ mặt ngưng trọng: "Trong nguyên tác chưa từng xuất hiện vấn đề này, mà chỉ nhắc đến việc A Ly được Long Linh tán thành làm Long Vương.

Loại chuyện như linh lực bất thình lình nhập thể, không hề có."

Nguyễn Ly lúc này đã nhịn không được, nàng mở mắt ra, đôi tay bỗng nhiên giang rộng, thét lên một tiếng.

Theo tiếng kêu thống khổ, nàng một đầu tóc dài tung bay giữa vô số lưu quang, ánh sáng phản chiếu gương mặt tái nhợt đầy mồ hôi của nàng, lộ ra một cổ thánh khiết không cách nào hình dung, lệnh người không dám nhìn thẳng.

"Điện hạ!" Phục Thăng miễn cưỡng ổn định thân thể, muốn lên hỗ trợ, nhưng bốn luồng linh lực kia giống như còn sống, đột nhiên buộc chặt, đem Nguyễn Ly kéo vào, ném đến tầng thứ bảy.

"A Ly!"

Lạc Thanh Từ thiếu chút nữa không nhịn được liền phải mạnh mẽ vọt vào thánh địa, nhưng Hệ thống kịp thời lôi lý trí nàng trở lại, "Đừng vội, thoạt nhìn cũng không phải chuyện xấu, những linh lực kia tiến vào cơ thể A Ly, rất hữu ích đối với nàng ấy."

Sau khi Nguyễn Ly ngã vào tầng thứ bảy, nàng không thể động đậy, nhưng thân thể theo bản năng điên cuồng vận chuyển Cửu Long Quyết, ngay cả Thanh Uyên cũng tự động hiện thân, linh lực lại một lần hội tụ vào Nguyễn Ly.

Theo Cửu Long Quyết bộc phát, những linh lực kia bắt đầu tuần hoàn khắp người Nguyễn Ly một cách có trật tự, kinh mạch mới vừa bị xé rách nhanh chóng khôi phục, thậm chí bởi vì sóng linh lực dữ dội mà càng trở nên thông suốt mở rộng.

Đau nhức dần dần trừ khử, tầm nhìn mơ hồ của Nguyễn Ly cũng dần trở nên rõ ràng, nàng duỗi tay sờ sờ người giấy đang vạn phần lo lắng bên cạnh, lẩm bẩm nói: "Sư tôn, ta không có việc gì."

Như để chứng minh lời nói của mình, Nguyễn Ly giãy giụa ngồi dậy, bắt đầu tiếp tục vận chuyển Cửu Long Quyết.

Lạc Thanh Từ tự nhiên nhận thức công pháp này, trong lòng tức khắc buông lỏng.

Một lát sau nàng mới lặng lẽ nói với Hệ thống, "Thay đổi rõ ràng nhất trong cốt truyện chính là tại nơi truyền thừa ở Thập Phương Bí Cảnh, bởi vì có ta tham dự, Nguyễn Ly đã thành công trong việc kế thừa Cửu Long Quyết mà đời trước thất bại.

Vừa rồi nàng tựa hồ khơi dậy sự cộng hưởng từ thần thức các đời Long Vương còn sót lại, chúng nó mới sôi nổi tự nguyện hội tụ vào trong cơ thể nàng, đó có phải nhờ vào Cửu Long Quyết hay không?"

"Cửu Long Quyết là tâm pháp chí cao vô thượng của Long tộc, ban đầu do một vị Kim Long Vương sáng chế, truyền mấy thế hệ.

Ngàn năm trước cùng Ma tộc đại chiến, đại năng Long tộc điêu tàn hơn phân nửa, khiến cho Cửu Long Quyết thất truyền.

Hiện giờ Nguyễn Ly mang theo Thanh Uyên kiếm của vị Kim Long tiền bối kia, lại vận chuyển Cửu Long Quyết, cho nên mới kích phát những thần thức đó."

Lạc Thanh Từ nương tầm mắt người giấy, cẩn thận kiểm tra Nguyễn Ly, thấy sắc mặt nàng ấy không còn thống khổ nữa, trong lòng mới yên tâm.

Sau khi bốn luồng linh lực hoàn toàn được Nguyễn Ly hấp thu, Phục Thăng cùng Huyền Ảnh mới có thể đi vào tầng thứ bảy, hai người sốt ruột hoảng hốt chạy vào, còn chưa nói chuyện, đều là sắc mặt đồng thời biến đổi, cúi người quỳ xuống.

Nguyễn Ly mới mở mắt ra, một đầu rồng thật lớn xuất hiện trên đỉnh đầu nàng, thân thể nó trong suốt, long mục giống như đèn lồng, liền như vậy nhìn xuống mấy tộc nhân nhỏ bé bên dưới.

"Điện hạ, đây là, đây là Long Linh."

Nguyễn Ly nghe vậy, lập tức nhét người giấy vào trong tay áo, sau đó cung kính quỳ xuống.

Long Linh chăm chú nhìn nàng, ánh mắt dừng nơi tay áo của nàng.

Nguyễn Ly đối diện Long Linh cũng không hề khẩn trương, bởi vì ở trong ký ức Tà Niệm, nàng đã nhiều lần thấy qua long ảnh khổng lồ này.

Nhưng ánh mắt đối phương lại dừng nơi tay áo của nàng, làm trái tim nàng đập dồn dập.

Long Linh nhìn chằm chằm hồi lâu, lúc này mới chuyển mắt đến trên người Nguyễn Ly, than nhẹ một tiếng.

Một đạo kim sắc linh quang bộc phát từ cơ thể Nguyễn Ly, ngay sau đó Long Linh cúi đầu xuống, gần bên tay áo Nguyễn Ly.

Hành động này ý tứ vô cùng minh xác, thậm chí làm tất cả tộc nhân bên dưới cảm thấy khó có thể tin.

Nhiều năm như vậy, cho dù là Long Vương Hi Đan tiền nhiệm, lúc Long Linh tuyển chọn cũng chỉ đưa ra thánh lệnh, căn bản sẽ không cúi đầu, nhưng tới lượt Nguyễn Ly, Long Linh vậy mà cúi thấp đầu.

Lập tức toàn bộ rồng ở đây đều quỳ xuống, cúi người dập đầu.

Long Linh ánh mắt phức tạp nhìn Nguyễn Ly, sau một hồi thở dài nói: "Ngươi hộ không được nàng, nên để nàng rời đi."

Trái tim Nguyễn Ly run rẩy, càng làm cho nàng cảm thấy khủng hoảng chính là, đám người Phục Thăng dường như không hề nghe thấy, đầu cũng chưa nâng lên.

Nàng phía sau lưng rét run, nhịn không được nói: "Ngài có ý tứ gì?"

"Nghịch thiên sửa mệnh, là phải trả giá đắt, nàng vốn không nên xuất hiện bên cạnh ngươi, cưỡng cầu chỉ làm hại các ngươi thôi, ta ngôn tẫn tại đây."

Chờ Nguyễn Ly lấy lại tinh thần, Long Linh đã biến mất vô ảnh, chỉ có nhóm người Phục Thăng ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng.

Nàng lại cảm thấy bản thân như rơi vào trong trời đông giá rét tháng chín, lạnh băng tận xương.

Long Linh biết sư tôn, còn nói một câu như vậy, cái gì gọi là trả giá đắt, cái gì gọi là không bảo vệ được nàng ấy!

Nàng cảm xúc kích động, bỗng nhiên đứng lên, hướng nơi Long Linh biến mất đuổi theo vài bước, rồi đột ngột dừng lại.

Linh lực quanh thân nàng dao động mãnh liệt, nàng gian nan nói: "Ta......!Muốn đột phá.".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio