"Ta làm như vậy bởi vì nàng là Nguyễn Ly, ta là Lạc Thanh Từ, chỉ thế mà thôi."
Lời giải thích này nghe qua giống như không hề giải thích, thậm chí có chút chiếu lệ, nhưng Nguyễn Ly lại mạc danh cảm thấy, đây thật sự là lời giải thích của Lạc Thanh Từ.
Nàng ngơ ngác nhìn Lạc Thanh Từ xoay người rời đi, nàng ấy kinh diễm xuất hiện trước mắt nàng tựa như trích tiên giữa trần gian, sau khi nhìn quen chốn hồng trần liền phiêu nhiên rời đi, để lại cho nàng vô hạn buồn bã cùng trống rỗng.
Nàng yên lặng nhìn chăm chú hồi lâu, ngơ ngác ngồi ở trong một góc, thân thể thoát lực dựa vào trên tường, hai mắt thẳng tắp nhìn nóc nhà.
Nàng trong đầu lăn qua lộn lại rất nhiều câu hỏi, đủ loại ý tưởng đan xen vào nhau, tựa như một cuộn chỉ rối, càng muốn gỡ càng bị cuốn đi vào, khiến nàng thật sự bực bội.
Nguyễn Ly mạnh mẽ làm chính mình bình tĩnh lại, nàng minh xác hai điểm, thứ nhất: Nàng thích Trì Thanh là thật, chẳng sợ biết người ấy là Lạc Thanh Từ, nàng vẫn không thể dứt bỏ.
Thứ hai: Cho dù nàng yêu Lạc Thanh Từ đến mức nào, cũng không có khả năng buông bỏ báo thù.
Hiện giờ nàng cự tuyệt không được cảm giác trong lòng, cho nên quyết định thuận theo trái tim mình.
Bởi vì nàng trước sau ôm một tia chờ mong, Lạc Thanh Từ không tàn nhẫn như vẻ ngoài của nàng ấy, nàng ấy có nỗi niềm riêng, nàng ấy cũng không phải Lạc Thanh Từ mà Hồng Ảnh nhận thức.
Nếu cuối cùng mọi việc sáng tỏ, Lạc Thanh Từ thật là hung thủ giết cha diệt tộc nàng, chờ nàng giải quyết xong ân oán giữa Long tộc cùng Tiên môn, nàng sẽ tìm nàng ấy báo thù, quyết một trận tử chiến.
Hoặc là chết trong tay nàng ấy, hoặc là cùng nàng ấy đồng quy vu tận, cũng coi như làm tròn chính mình hiếu nghĩa.
Sau khi hạ quyết định, Nguyễn Ly cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Như lời Lạc Thanh Từ từng nói với nàng, làm hết sức mình, nghe thiên mệnh, không có gì hối tiếc.
Nghĩ đến đây, phiền muộn trong lòng nàng như bị gió cuốn đi, nàng đột nhiên cảm thấy tràn đầy hy vọng.
Bởi vì đây là những gì Trì Thanh đã nói sau khi thay nàng nhận hai trăm roi tẩy tội, lúc ấy nàng liền cảm thấy Trì Thanh có gì đó không ổn, hiện giờ nhìn lại, là do nàng ấy chính là kẻ thù của nàng.
Lạc Thanh Từ nói như vậy, cũng liền ý nghĩa trong lòng nàng ấy rất bằng phẳng cởi mở, cũng không hề cố tình dẫn đường nàng buông bỏ báo thù, thậm chí minh xác nói rõ nàng ấy ủng hộ nàng, dù nàng chọn lựa thế nào.
Nếu là một kẻ đại lừa gạt, dưới tình huống cho nàng ân huệ lớn như vậy, như thế nào sẽ không tranh thủ chỗ tốt cho chính mình đây?
Sau rất nhiều chuyện Lạc Thanh Từ đã làm, Nguyễn Ly ở trong lòng thở dài, sư tôn ơi sư tôn, nàng có phải đồ long sát thần không? Nàng rốt cuộc là ai?
Lạc Thanh Từ, người đã rời đi thật lâu, vừa mới bước vào Hàn Lộ Viện liền hắt hơi dữ dội.
Nàng xoa xoa cái mũi, thấp giọng lẩm bẩm: "Tiểu Long Tử đang ở sau lưng mắng ta sao?"
"Ngươi hiện tại tính toán thế nào?" Chuyện khó xử lý nhất đã xảy ra, tuy rằng Lạc Thanh Từ không thể giải thích rõ ràng, nhưng dựa theo phản ứng của Nguyễn Ly, nàng ấy cũng không muốn vạch trần, càng không muốn lập tức báo thù.
Lạc Thanh Từ đau đầu không thôi, sau khi về phòng nàng chậm rãi ngồi xuống, xoa xoa trán: "Ta đã tận lực, nhưng cốt truyện về cơ bản vẫn không thay đổi, điều duy nhất thay đổi chính là tình cảm A Ly dành cho ta, đây là dấu hiệu tốt, chỉ là vấn đề giữa ta và nàng ấy không phải điều ta có thể giải quyết ngay bây giờ.
Cho nên chuyện cấp thiết nhất, chính là ta phải làm sao để giúp nàng ấy tránh đi nguy hiểm kế tiếp."
"Ta cảm thấy, ta càng giúp A Ly, thì độ khó càng tăng, và nguy hiểm xảy ra đối với nàng ấy không thể đo lường.
Nói thế nào nhỉ, giống như A Ly đang ở hầm ngục cấp S, vì có sự tham dự của ta, mà độ khó tăng lên SSSS, ngươi có cảm thấy vậy không?"
Hệ thống ừ một tiếng, nó cũng thực lo lắng.
Vị Tôn Thần ở sau lưng nó đã chấp nhận rất nhiều thiệt thòi, chỉ để đổi lấy một cơ hội cho Nguyễn Ly bắt đầu lại, thế nhưng Thiên Đạo dường như đã không làm đúng theo thỏa thuận, bằng cách này hay cách khác, hắn vẫn luôn can dự và thao túng mọi chuyện, khiến quỹ đạo thế giới này vốn đã được sữa chữa lại một lần nữa đi theo đời trước, hắn rốt cuộc có âm mưu gì?
Nếu cuối cùng vẫn không thể thay đổi, thì sự hy sinh của Tôn Thần....!Nghĩ đến đây, hệ thống nhìn Lạc Thanh Từ, chỉ cảm thấy tràn đầy bất lực.
Quyền năng của nó bây giờ quá hạn hẹp, nếu ván cờ này Lạc Thanh Từ lại thua cuộc, thì chẳng những không cứu được Nguyễn Ly, mà Tôn Thần....!cũng sẽ tan biến.
"Hệ thống, hiện giờ tu vi lão quái vật kia đã tới đâu rồi?" Lạc Thanh Từ đột nhiên hỏi.
"Hắn bị Long Vương đánh trọng thương, hủy hoại một phần đạo tâm, tu vi cũng đại ngã, hiện giờ sau khi bế quan đã khôi phục một nửa.
Phía trước hắn Đại Thừa trung kỳ, hiện tại nhiều nhất Tiểu Thừa hậu kỳ.
Nhưng hắn tu hành ngộ đạo đều vượt xa ngươi, lại từng nửa bước chạm tới phi thăng, cho nên đối mặt hắn, chính là đối mặt cao thủ Đại Thừa kỳ, về điểm này ngươi phải hiểu rõ." Hệ thống thanh âm có chút trầm thấp, thực hiển nhiên nó cũng không thể tâm bình khí hòa mà thảo luận về Thiên Cơ Tử.
"Ta hiện nay Phân Thần đỉnh phong, cộng thêm Tuyệt Tình Quyết tầng bảy, cho dù có thể vượt cấp đối kháng tu sĩ Tiểu Thừa kỳ, thì quyết đấu với Thiên Cơ Tử chỉ sợ cũng không có phần thắng.
Hiện giờ ta không có nhiều manh mối về Hữu Tình Quyết, muốn giết hắn, ta chỉ có thể gửi hy vọng ở Tuyệt Tình Quyết tầng cuối."
Lạc Thanh Từ lo lắng sốt ruột, Hàng Long Thần Mộc bị kích phát, Cố Chi Triều lại muốn xin chỉ thị Thiên Cơ Tử xuất động Thần mộc, nàng lo lắng lão già kia thật sự sẽ trước tiên xuất quan.
"Nhưng ngươi bản thân đều không phải vô tình, mà chỉ dựa vào thân thể không có tình căn mới có thể đột phá tầng thứ bảy, muốn đi tới tầng cuối, khó khăn muôn vàn.
Lại nói, do ngươi mất đi tình căn, một khi ngươi động tình liền đau đớn, nếu ngươi tiếp tục tu luyện Tuyệt Tình Quyết, vạn nhất A Ly cùng ngươi ngả bài, đối với ngươi truy đuổi mãnh liệt, ngươi chống đỡ không nổi nàng, liền bị nàng đẩy ngã, ngươi liền phải hộc máu đến chết đi thôi."
Hệ thống một hơi không dừng, bùm bùm nói một đống, thẳng đến Lạc Thanh Từ sửng sốt sửng sốt, theo sau nàng nhíu chặt lông mày, vội vàng xua tay ngăn cản, "Khoan đã, ngươi có biết ngươi đang nói gì không? Còn thể thống gì nữa? Ngươi trước kia không càn rỡ như vậy, cái gì gọi là nàng đối ta truy đuổi mãnh liệt, ta chống đỡ không nổi nàng?"
Hệ thống tựa hồ cũng ý thức được chính mình quá không đứng đắn, khẽ ho một tiếng: "Ta nói chính là tiếng lòng của ngươi, Lạc Thanh Từ, đừng trốn tránh nữa.
Ngươi đối nàng thế nào, ngươi tự mình cảm nhận đi, trái tim ngươi đã sớm cấp ra đáp án."
"Đừng nói bậy, ta đối A Ly không có ý tưởng kia....!Ta cũng chưa hề nghĩ sẽ đẩy ngã nàng ấy.....khụ khụ...." Lạc Thanh Từ đang nói lại đột nhiên bị sặc bởi nước miếng chính mình, nàng hoãn mấy hơi thở, xoa xoa cái mũi không nói nữa.
Chính là nghĩ đến hệ thống nói nàng động tình sẽ dẫn tới ngực đau, Lạc Thanh Từ trong lòng ngăn không được nhảy dựng, nàng nhịn lại nhẫn, cuối cùng mới mở miệng hỏi: "Là do cảm xúc dao động quá lớn, mới dẫn đến ngực đau sao?"
Hệ thống ngưng một chút, "Cảm xúc bản thân chính là bởi vì động tình." Nhưng vì sao Lạc Thanh Từ sẽ xuất hiện loại cảm giác đau lòng này, hệ thống cũng khó có thể phân định là do Vô Tình Đạo, hay do thiếu đi tình căn.
Đây là cảm xúc của Lạc Thanh Từ, hệ thống cũng không muốn can thiệp quá nhiều, hết thảy yêu cầu Lạc Thanh Từ chính mình nhận ra.
Nhưng có một chuyện hệ thống rất rõ ràng, đời trước Lạc Thanh Từ vì luyện Tuyệt Tình Quyết mới dẫn đến nông nỗi kia, để rồi cuối cùng Nguyễn Ly ngã xuống lưu lại tâm ma, mà Lạc Thanh Từ sau khi chết đi cũng lưu lại chấp niệm không tiêu tán.
Thật sâu trong đáy lòng, nó không muốn Lạc Thanh Từ đời này lại tiếp tục đi theo con đường kia, mà nó cũng không muốn A Ly lại lần nữa chịu khổ sở bởi vì tình ái.
Lạc Thanh Từ trong lòng mơ hồ có chút bất an, nàng chưa từng trải qua cảm giác yêu đương, nhưng nàng đã từng đọc rất nhiều về tình yêu ở trong tiểu thuyết, rằng khi yêu trái tim sẽ đập thình thịch, mỗi ngày đều muốn ở bên người đó, nàng cũng biết về tình yêu sét đánh, nhất kiến chung tình, chứng kiến sự hối hận sâu sắc khi yêu mà bỏ lỡ nhau.
Nhưng nàng cũng chưa bao giờ tự mình trải qua, cũng chưa từng thể nghiệm những điều này khi ở bên cạnh Nguyễn Ly.
Chỉ là, ở thời khắc nào đó, nàng cảm nhận được niềm vui cùng sự hạnh phúc từ trên người nàng ấy, đôi khi những cảm xúc kia lại khiến nàng đau lòng khó chịu vô cùng.
Bất quá đây không phải thời điểm thích hợp để chìm đắm trong vấn đề này, nàng sửa sang lại tâm tình, đứng dậy đi U Đàm.
Tuy rằng hệ thống nói không khả thi, nhưng nàng vẫn muốn thử một phen.
Hoặc là luyện thành Hữu Tình Quyết, hoặc là đột phá Tuyệt Tình Quyết, nàng không thể ngồi chờ chết.
Sau khi tiến vào U Đàm, Lạc Thanh Từ bước chân điểm nhẹ lên mặt nước, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng giống như bạch hạc lướt qua mặt hồ yên tĩnh, cuối cùng nàng xoay người chắp tay sau lưng, ổn định vững chắc mà đứng giữa trung tâm U Đàm.
Một chuỗi gợn sóng ở lòng bàn chân nàng dạng khai, rất nhỏ sóng gợn từng vòng mở rộng biến mất, cuối cùng hoàn toàn yên tĩnh.
Nàng chậm rãi phun ra một hơi, nhắm lại hai mắt, liền như vậy vừa động, phảng phất lão tăng nhập định.
U Đàm hiếm khi có ánh mặt trời, nhưng vào chính ngọ thái dương treo cao, sẽ có một mạt ánh nắng rơi vào trong hồ, từ khi thái dương xuất hiện cho đến lúc nó hoàn toàn tiêu thất, Lạc Thanh Từ vẫn không nhúc nhích.
Mặt trời ngã về tây, nghênh đón chòm sao Đẩu Ngưu đầu tháng.
U Đàm ngân quang mãn chiếu, mặt hồ sóng nước lóng lánh giống như tấm gương bạc, mà Lạc Thanh Từ nhắm mắt lơ lửng ở giữa, mái tóc đen nhánh dưới ánh trăng phảng phất nhiễm sương trắng, gương mặt vốn dĩ liền kinh vi thiên nhân dừng ở dưới nguyệt quang càng thêm xuất trần thoát tục, mặt mày thanh hoa.
Vầng minh nguyệt trên bầu trời dường như cũng bị cảnh đẹp này mê hoặc, lưu luyến phía chân trời thật lâu không chịu rời đi.
Đột nhiên, đôi lông mày đẹp khẽ run, Lạc Thanh Từ theo sát mở bừng mắt.
Ánh sáng trong mắt nàng còn lạnh lẽo hơn nước trong U Đàm, rồi lại so minh nguyệt trên trời càng bắt mắt.
Nàng tay phải khẽ vuốt, kiếm thình lình xuất hiện nơi tay, mũi chân nhẹ điểm, kiếm phá vỡ gương bạc mang theo bạt ngàn sóng nước lạnh giá.
Kiếm xuất nước theo, kiếm thu nước lượn, hàn ý hóa thành kiếm khí, lực nước trợ giúp kiếm uy, giảo đến U Đàm sóng ngầm bộc phát, kiếm khí gào thét.
Thanh kiếm trong tay Lạc Thanh Từ càng bay múa, hàn ý liền càng nặng, kiếm khí gột rửa hết thảy xung quanh, tiếng xé gió chựng lại bên tai.
Một chiêu cuối cùng, nàng chấn cổ tay xuất kiếm ra, thần sắc ngưng trọng, thân kiếm rung lên dữ dội, phảng phất giây tiếp theo nó liền phải đứt gãy.
Kiếm bị mất khống chế, tay trái Lạc Thanh Từ đồng dạng bắt đi lên, đôi tay linh lực đồng thời phát ra, nàng cắn chặt răng, chính là vẫn không buông tay.
Sau khi đột phá tầng thứ bảy nàng cũng không từ bỏ việc tu luyện, liền sợ một ngày nàng bắt buộc phải dùng nó, một loạt chiêu thức này trong thời gian nàng bế quan đều đã được nàng chải vuốt vô số lần trong đầu.
Ngay khi nàng chạm đến hàng rào tầng thứ tám, kiếm kịch liệt chấn động bay ra khỏi tay nàng, tranh một tiếng bắn thẳng về phía trước.
Hai phần ba thân kiếm hoàn toàn đâm vào vách đá, chuôi kiếm run rẩy dữ dội trước khi dừng lại.
Tay phải của nàng không tự giác phát run, hổ khẩu một mảnh vết máu, khóe môi cũng tràn ra huyết tinh.
"Vẫn không được."
Hệ thống vội vàng nói: "Nguyên chủ cũng luyện không tới đây, ngươi lần đầu nếm thử tầng tám, vậy là đã rất tốt rồi, chớ có cậy mạnh."
Lạc Thanh Từ cười khổ một tiếng, "Ta cậy mạnh thì thế nào? Lòng ta có một dự cảm không tốt, thời gian còn lại dành cho ta cùng A Ly không nhiều lắm.
Nếu không thể nắm bắt Hữu Tình Quyết, vậy tốt xấu cũng phải luyện thành tầng cuối Tuyệt Tình Quyết, mới có thể đánh một trận với lão già kia."
Một đêm này Lạc Thanh Từ lặp đi lặp lại đột phá tầng thứ tám, cho đến khi sức cùng lực kiệt vẫn không thể thành công.
Thẳng đến nguyệt trầm phía chân trời, Lạc Thanh Từ mới nằm liệt trong phòng chính mình, nặng nề ngủ.
Trong giấc mộng, nàng mơ thấy Nguyễn Ly, nàng ấy vẫn đáng yêu kiều tiếu như ngày xưa, mặt mày mỉm cười, vẫn luôn gọi tên nàng.
Nàng thích nhất là ôm Rồng Con trong lòng cọ cọ sát, dung túng nàng ấy ngồi ở trên đùi mình, cùng chính mình đùa giỡn.
Trong lúc các nàng đang lăn qua lộn lại cười đùa, Nguyễn Ly đột nhiên ngừng lại, mở miệng nói: "Sư tôn, nàng còn thiếu ta kẹo hồ lô đấy."
Lạc Thanh Từ trong mắt có chút mờ mịt, thiếu kẹo hồ lô? Nàng vẫn chưa đem kẹo cho A Ly sao?
Ngay khi nàng bối rối, Nguyễn Ly đột nhiên nhào đi lên ôm lấy nàng, đôi mắt to kia tràn đầy ủy khuất cùng chua xót, "Sư tôn, ta rất thích nàng, nàng có từng thích qua ta một chút nào không?"
Nàng làm sao không thích A Ly đây? Đang muốn mở miệng, Lạc Thanh Từ bỗng nhiên cảm thấy trong lòng tê dại, một luồng tư vị khó có thể miêu tả từ ngực len lỏi toàn thân, theo sát chính là một trận co rút đau đớn, làm nàng trong giấc ngủ đều nhịn không được bưng lấy ngực.
Ngoài phòng tia nắng ban mai hiện ra, dưới ánh sáng tối tăm, Lạc Thanh Từ thần sắc bất an, cái trán tràn đầy mồ hôi lạnh, tay cũng không tự giác đè nơi ngực.
"Sư tôn, tại sao nàng lừa ta? Lừa gạt tình cảm của ta, nàng rất vui sao?" Nguyễn Ly đột nhiên đẩy nàng ra, thống khổ mà bụm mặt lui về phía sau, mà sau lưng nàng ấy không biết khi nào xuất hiện một vực sâu vạn trượng, lại lui một bước chính là rơi xuống tan xương nát thịt.
Lạc Thanh Từ sắc mặt trắng bệch, bước nhanh tiến lên, "A Ly, nàng dừng lại, lại đây, lại đây!"
Nàng bắt được tay Nguyễn Ly, như người sống sót sau tai nạn mà nắm chặt nàng ấy, đột nhiên ngực một trận đau nhức, một phen kiếm gãy cắm sâu vào trái tim nàng, cơn đau dữ dội kèm theo hít thở không thông đang xé rách thân thể nàng.
"Hoài Trúc Quân! Hoài Trúc Quân!"
"A Ly.....!ưm...." Lạc Thanh Từ bỗng nhiên ngồi dậy, cả người nhũn ra, phía sau lưng mồ hôi lạnh liên tục.
Nàng che lại ngực kịch liệt thở dốc, ngón tay gắt gao nắm chặt vải vóc nơi ngực.
"Hoài Trúc Quân, đệ tử có việc gấp muốn bẩm báo!"
Lạc Thanh Từ quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, lại cúi đầu nhìn nhìn ngực chính mình, nơi đó vẫn còn lưu lại một dấu vết mờ nhạt, sợ rằng nó sẽ biến mất sau hôm nay.
Cánh cửa Hàn Lộ Viện bị vỗ thật mạnh, thời gian còn chưa đến giờ Thìn, dám xem nhẹ quy củ của nàng, xem ra thật là việc gấp.
Nàng đứng dậy khoác lên ngoại bào màu tím, đẩy cửa đi ra ngoài, sắc mặt vô cùng khó chịu.
Kẻ nào có mắt không tròng dám quấy rầy việc nghỉ ngơi của nàng.
Đệ tử kia nhìn thấy nàng liền có chút khủng hoảng, chẳng sợ phía trước Lạc Thanh Từ vì Nguyễn Ly chịu roi tẩy tội khiến bọn họ mãn tâm mãn nhãn kính phục, cũng khắc chế không được sợ hãi.
Hắn hiểu rõ ở Hàn Lộ Viện có quy định bất thành văn, trước giờ Thìn cần thiết bảo trì an tĩnh, loại hành vi tự tiện đến gõ cửa này, không khác tìm chết, cho dù là Tô Ngọc sư tỷ cũng không ngoại lệ.
Lạc Thanh Từ đích xác rất không thoải mái, nàng toàn thân hàn khí bức người, liếc mắt nhìn hắn: "Nói, chuyện gì làm ngươi lớn mật như vậy?"
Đệ tử kia run lập cập, cẩn thận đáp: "Tiên tôn, là sư thúc tổ muốn gặp ngài."
Lạc Thanh Từ đồng tử co chặt, khó có thể tin: "Ngươi nói cái gì? Sư thúc tổ muốn gặp ta?" Lý nào lại như vậy, lão quái vật kia sắp ra khỏi ổ rồi?
"Đúng vậy."
Lạc Thanh Từ hô hấp dồn dập, có trong nháy mắt hoảng loạn.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn hít một hơi thật sâu, lông mày nhíu chặt: "Sư thúc tổ xuất quan?"
Đệ tử kia lắc lắc đầu, "Hồi tiên tôn, vẫn chưa.
Sư thúc tổ chỉ là truyền tiên tôn đến nơi bế quan, bên kia tông chủ cùng Tử Đàn Quân cũng đang đợi ngài."
Lạc Thanh Từ gật gật đầu, "Đi thôi, ta lập tức liền đến."
Đuổi đi đệ tử kia rồi, Lạc Thanh Từ tay chân rét run, "Hắn muốn xuất quan."
"Ngươi làm sao bây giờ?" Hệ thống cũng không thể làm gì.
Lạc Thanh Từ ở trong phòng bồi hồi hai vòng, cuối cùng không còn cách nào, nàng xoay người một cái, đạp bộ phá không mà ra, biến mất ở Hàn Lộ Viện.
Lúc nàng đuổi tới, Cố Chi Triều cùng Giang Nguyệt Bạch đều có chút kinh ngạc cùng kích động, song song đi qua đón nàng.
"Sư tôn vì sao đột nhiên tỉnh? Phát sinh chuyện gì?" Muốn ngăn cản chuyện này, nàng cần thiết biết rõ ràng nguyên nhân.
"Ta cũng không rõ, sáng sớm hôm nay sư tôn liền phái người tới Cửu Khôn Đường, truyền chúng ta đến nơi bế quan gặp ngài." Cố Chi Triều cũng có chút bất an, hắn cùng Giang Nguyệt Bạch liếc nhau, trong mắt lược hiện sầu lo.
Giang Nguyệt Bạch lo lắng nói: "Có lẽ không phải xuất quan, là sư tôn đột nhiên tỉnh lại."
"Tông chủ, Hoài Trúc Quân, Tử Đàn Quân.
Sư tổ nói, mời Hoài Trúc Quân trước đi vào."
Lạc Thanh Từ trong lòng trầm xuống, nàng theo bản năng kháng cự tiếp xúc hắn.
Đệ tử kia vừa mới nói xong, nàng cả người đều không thoải mái.
Cảm giác này khó chịu phi thường.
- ---------------------------------.