Hi Di đi đến ngày thứ bảy, trời trong xanh quang đãng không mây. Đạo giả đau ốm trên giường đột nhiên đưa mắt trầm tĩnh rời khỏi muôn hoa đang khoe sắc ngoài cửa sổ, ”Thời tiết tốt như vậy, thật muốn ra ngoài một chút.”
Ngao Khâm nắm lấy tay y đặt vào lòng bàn tay mình, một lời mà hai ý, “Chẳng lẽ phải thuốc cho ngươi ngất đi thì ngươi mới không muốn đi nữa sao ?”
Tiểu đạo sĩ lắc đầu, hạ mắt nhìn hai bàn tay đang lồng vào nhau, “Ta muốn đến trà trang trước đây ngồi một chút.”
Ngao Khâm nói, “Chờ ngươi xuống giường đi lại được thì đi.”
Tiểu đạo sĩ chậm rãi lật tay lại, để hai lòng bàn tay áp vào nhau, những ngón tay thon dài tinh thế siết lấy tay Ngao Khâm, “Trà ở nơi đó rất ngon, hoa lê cũng rất đẹp, ta muốn đi lần nữa. Sau này… sợ là không đến được.”
Ngao Khâm không muốn nhìn khuôn mặt tái nhợt của y, tầm mắt như đọng lại trên những ngón tay của người kia, rồi từng ngón tay mình cũng nhẹ nhàng gập lại, “Ngươi nha …
”
Chợt buông một tiếng thở dài, vài phần bất đắc dĩ, vài phần chìm đắm yêu thương.
Đạo giả bị Ngao Khâm ôm lên. Nhìn kiểu gì cũng là cố ý, nam nhân vốn thích khoa trương cầu kỳ như vậy, thế mà lại không thu xếp xe ngựa, không chuẩn bị kiệu liễn, cúi đầu làu bàu oán giận, “Không được mách với Hi Di là ta bắt nạt ngươi đấy.” Đứng dậy cúi người lẳng lặng ôm tiểu đạo sĩ vào lòng, đĩnh đạc bước ra cửa, đi khắp đường lớn ngõ nhỏ mà không chút kiêng dè, bộ dáng mắt nhìn thẳng sải bước đường hoàng, hận không thể chiêu cáo thiên hạ , kêu gọi tất cả người trong thành vây lại xem mới vui.
Trà trang vẫn thanh tĩnh như trước, qua song cửa mở rộng nhìn ra hậu viện, căn phòng sạch sẽ sáng sủa không có lấy một người khách uống trà. Vậy mà trên mỗi mặt bàn gỗ đen như mực đều có một ấm trà nóng hổi mới pha, nghĩ chắc tiểu nhị cũng nhàn hạ, chỉ lo trốn sau sân ngủ gật, khách đến nếu muốn uống trà thì cứ việc tự mình rót.
Đạo giả thân thể yếu đuối không thể một mình ngồi trên băng ghế dài của trà trang, Ngao Khâm an vị bên cạnh y, vai kề vai, một tay chặn phía sau vững chãi đỡ lấy thắt lưng đạo giả.
Tiểu đạo sĩ ghé mặt tựa vào vai Ngao Khâm than thở, “Ngươi vẫn bá đạo như vậy.”
Ngao Khâm không chút khách khí coi đó là lời khen mà nhận, “Nếu không bá đạo sao có thể giữ ngươi lại đây ?”
Lúc này đến phiên đạo giả thở dài, ánh mắt trong trẻo đến mức có thể phản chiếu cả lê hoa trắng như tuyết ngoài cửa sổ, trầm mặc một hồi rồi đột nhiên nói, “Tháp kia, như sắp đổ rồi.”
Đã nói là trước có thành, sau mới có tháp. Mà nay xem ra, thành này thực sự vì tháp mà sinh, dù đi đến đâu, đỉnh hàng ma tháp cao cao tăm tối vẫn phủ trên đỉnh đầu, ngước mắt là có thể nhìn thấy.
Ngao Khâm cười nhạt, hơi nghiêng người, cong ngón trỏ lướt qua mặt y, “Đừng nói bậy, một tòa tháp đang vững vàng như thế, sao dễ dàng đổ được.”
Tiểu đạo sĩ ý thức đã mơ hồ còn gắng gượng nhìn vào mắt Ngao Khâm, “Nếu tháp đổ thì sẽ ra sao ?”
Sẽ ra sao ? Có thể trời long đất lở được sao ?
Ngao Khâm tránh khỏi tầm mắt của y, chuyên tâm nhấc ấm trà, tránh nặng tìm nhẹ đổi đề tài, “Không có chuyện gì là yên tâm ngủ ngon rồi, đừng suy nghĩ miên man nữa.”
Tiểu đạo sĩ không nói gì, nhìn theo con bướm màu xanh ngọc ngoài cửa sổ một hồi, ngoan ngoãn uống trà Ngao Khâm đưa lên, thật lâu sau mới mở miệng, “Ta trước đây có phải từng tới nơi này hay không ?”
Y nói đến không phải lần gần đây nhất hai người đến đây, mà là rất lâu rất lâu, hàng trăm năm về trước.
Ngao Khâm siết chặt thắt lưng y, chậm rãi gật đầu, “Ừ, đã tới.”
“Cùng ngươi ?”
Ngoài cửa sổ gió gợn lên, hoa lê từ trên cành rơi lả tả, sáng trong như một trận tuyết rơi, phủ mờ đôi mắt.
“Không phải, là cùng ‘người kia’”
“Ngươi có biết ?”
“Ta biết.” Vì ta ở ngay phía sau các ngươi mà.
Đạo giả khi đó cũng đột ngột như bây giờ. Tiểu đạo sĩ trước nay vô dục vô cầu không biết vì sao nổi lên hứng thú, bỏ hết sách vở, kéo tay áo Đông viên chẳng buồn giải thích đi xuống phàm trần. Hành động tùy hứng bất chấp hậu quả như vậy, thật có vài phần giống tác phong của Ngao Khâm.
Hắn lẳng lặng đi theo sau họ, nhìn đạo giả dừng đụn mây ngoài thành nhỏ dưới chân núi Đông Sơn, cũng tòa thành này, đã nói dối là quê nhà của Đông Viên, cũng là nơi Ngao Khâm cùng đạo giả gặp nhau. Ngày đó đạo giả thực hưng phấn, bỏ qua cái giới luật mà mình vẫn giữ gìn, nắm chặt cổ tay Đông Viên, trên đường đi còn nói rất nhiều.
Y nói, năm đó y tới thành này thời tiết cũng như vậy, cuối xuân đầu hạ, mưa phùn liên miên.
Y nói, y còn nhớ con hẻm nhỏ năm đó, sau khi dọn quẻ quán xong thường thích lang thanh khắp đường ngang ngõ tắt, thấy được không ít cảnh đẹp hiếm có trên đời.
Y nói y vẫn muốn quay lại thăm, suy nghĩ đã lâu, có mấy phần tưởng niệm.
Dứt lời liền chuyển mắt nhìn về hướng khác, đỏ mặt ngượng ngùng, “Ngươi đừng chê cười ta.” Có chút xấu hổ, lại có chút sợ hãi cùng khiên tốn.
Chàng trai chất phác quan tâm giúp y vuốt lại sợi tóc mai bị gió thổi loạn, “Được rồi, ta đi cùng ngươi.” Dè dặt tuân theo chỉ dụ của thần quân, tiếng nói thuần hậu, âm điệu trầm thấp nhu hòa, lưỡi dao sắc bén đến mấy cũng dễ dàng bị nó bao bọc.
Ngao Khâm đứng cách đó không xa thấy thật rõ hai má đạo giả đỏ ửng như ráng chiều, đôi mắt sáng như ngọc, loang loáng như hàm châu. Trên con phố dài, ngốc nghếch trợn tròn mắt.
Ngày đó đạo giả cố ý cải trang, cởi bỏ đạo bào màu xám, thay bằng một thân trường bào lục nhạt, mặt như quan ngọc, đôi môi phơn phớt hồng, đĩnh bạt như trúc trong núi, ôn nhuận như ngọc trong đá. Y dắt theo Đông Viên quen thuộc qua lại trong thành, dừng tại tửu lầu bên đường gọi mấy đĩa điểm tâm chay cùng một vò Nữ nhi hồng lâu năm, ăn uống qua loa nhìn xuống con đường chúng sinh người qua kẻ lại.
Khi đó trong lầu mời đến một gánh hát không biết tên hát trợ hứng, y y nha nha hát một đoạn sầu khổ triền miên loanh quanh luẩn quẩn, Thần quân ngồi trong góc nghe đến xuất thần, định đem ca từ cân nhắc cẩn thận thì người đẹp ai oán phiền muộn kia đã lui xuống, đổi thành một cô bé áo đỏ nhanh mồm nhanh miệng vừa đệm phách ngà vừa vô ưu vô lự xướng [Chỉ không nên tương tư, tương tư khiến ta già, nhưng ngẫm qua ngẫm lại, vấn là nên tương tư].
Thê lương bi ai mất sạch, mềm mại uyển chuyển cũng chẳng còn.
Ngói đen tường trắng, hồng hạnh trên đầu tường nở rực rỡ tráng lệ, sâu về cuối ngõ, mấy cụm thúy trúc mọc bên con suối nhỏ, còn có đám mây bảy màu nhè nhẹ trôi mà chỉ khi trèo lên nóc nhà nào đó mới thấy được … Tiểu đạo sĩ kéo Đông Viên đến từng nơi, cảnh sắc mỗi nơi đều như họa, mỗi nơi đều không ai biết đến. Vị Đông Sơn Thần quân đi theo phía sau cũng không khỏi đỏ mặt, hưởng không hương khói của nơi này cả ngàn vạn năm, đến ngay cả phong cảnh bản địa cũng chưa bao giờ cẩn thận xem qua.
Con đường trong ngõ nhỏ lát đá xanh , cuối đường tách làm đôi một trái một phải. Tiểu đạo sĩ không chút do dự kéo Đông Viên hướng về phía bên phải, “Bên đó có chỗ nên đi.”
Phía cuối đường nhìn chính là trà trang này, nho nhỏ trầm lặng, vắng vẻ tịch liêu, phía sau phủ đầy hoa lê trắng noãn.
“Ngày đó các ngươi ngồi đây, ta an vị ở đằng kia.” Ngao Khâm đưa tay chỉ về phía bàn trống trong góc phòng bên cửa sổ, “Vừa vặn có thể trông thấy ngươi, ngươi lại không thấy ta.”
Thực ra chỉ cần quay đầu lại, ngươi sẽ nhìn thấy, nhưng ngươi khi đó ấy mà, chỉ thấy ngoài cửa sổ, thấy hoa lê, thấy Đông Viên, làm sao còn nghĩ đến việc quay đầu lại nữa ?
Đôi cánh bướm trong sân vẫn giống hệt như trong hồi ức, xen lẫn trong những cánh hoa rơi phấp phới như múa lượn, thoáng cái có thể nhìn lầm. Tiểu đạo sĩ cùng Đông Viên nói gì hắn nghe không rõ, chỉ thấy khuôn mặt họ nhè nhẹ ửng hồng cùng đôi mắt nhìn nhau ái muội. Hắn chăm chú nhìn bóng họ song song đổ dài trên mặt đất, rõ ràng ngồi cách một chiếc bàn mà như là dựa sát vào nhau, thân mật khăng khít tựa như ai đó cố tình ghé về phía trước, hai chiếc bóng gắn bó thành một thể, khiến người ta nhìn thế nào cũng không thoải mái.
“Người đó … Đông Viên, đối xử với ngươi tốt lắm.” Hắn cau mày cố gắng châm chước dùng từ.
Tiểu đạo sĩ gối đầu trên vai hắn, khép mắt lắng nghe, khóe miệng như cong lên, “Tốt như thế nào ?”
Tốt như thế nào ? Tốt lắm, tốt lắm, thực sự là rất tốt. Cẩn thận chu đáo, dịu dàng tỉ mỉ. Trong gió giúp ngươi vén tóc mai, dưới mưa ôm lấy vai ngươi, trên đường dài lặng lẽ bảo vệ ngươi, lúc nguy nan im lặng che chắn cho ngươi. Người đó không làm khó dễ ngươi, không quở trách ngươi, không cưỡng ép ngươi, luôn ngồi một chỗ lẳng lặng lắng nghe, dù lời ngươi nói có lạ lùng có vớ vẩn có buồn cười thế nào đi chăng nữa, hắn cũng luôn coi như chỉ dụ vàng ngọc của thượng đế, luôn mang theo nét cười hàm hậu lương thiện bao dung khiêm nhượng, thậm chí là tán thành, hai mắt hàm châu, tựa như xuân thủy.
Trái lại với ta, hàm hậu, lương thiện, dịu dàng, từ trước tới nay với ta không liên quan. Lúc nào cũng mạnh bao túm chặt cổ tay ngươi, không cho ngươi cự tuyệt, không cho ngươi lùi bước, cũng không cho ngươi một chút giãy dụa. Ta muốn ngươi nhìn ta, ta muốn ngươi nghe ta nói, ta muốn ngươi cười với ta. Vì thế làm khó dễ ngươi, quở trách ngươi, ép buộc ngươi, vô tình đã khiến ngươi bị thương. Nhìn ngươi cổ tay phiếm hồng sắc mặt thảm bại là lại thấy hối hận, quay mặt đi cứng rắn buông lời, “Ngươi mù à ? Điếc à ? Hay là ngươi câm điếc ?”
“Ha ha …” Tiểu đạo sĩ nghe xong bật cười, dựa vào Ngao Khâm cố gắng ngồi thẳng dậy, hai ngươi mặt đối mặt nhìn nhau, “Xem ra người đó quả nhiên tốt hơn ngươi.”
Ngao Khâm bĩu môi, “Đúng vậy, hắn tốt hơn ta.”
Nếu không sao tới bây giờ ngươi vẫn chỉ tâm tâm niệm niệm một mình hắn. Thì ra ngay cả luân hồi cũng không lấy đi được nỗi nhớ của ngươi với người kia.
“Ngươi đó …. “ Ngao Khâm giữ lấy khuôn mặt của đạo giả, bất đắc dĩ cười, hai tay thu lại cuốn y vào cái ôm của mình, “Ngươi có biết chỗ không tốt nhất của ngươi là cái gì không ? Chính là quá dễ thỏa mãn. Một lọ thuốc trị thương, vài câu lời hay ý đẹp, là có thể quấn lấy ngươi, ngươi liền hãm sâu vào đó không thoát ra được. Đạo sĩ ngốc.”
Ngày đó, Hi Di từng tới khuyên can. Thượng tiên không lây dính bụi trần ưỡn thẳng thắt lưng đứng dưới bậc thang bằng ngọc, vẻ mặt xơ xác tiêu điều như ông cụ có cô con gái một bị người ta bắt mất, “Ngươi làm tốt lắm !”
Tư thế rõ ràng là muốn làm to đến tận Lăng Tiêu điện.
Ngao Khâm lười biếng liếc qua y, “Cảm tạ. Bản quân làm việc tốt từ trước đến nay không thích khoa trương.”
Thượng tiên bên kia tức giận suýt rút kiếm thì bị Ngao Cẩm khuyên can.
Khi đó Hi Di nói gì hắn hầu như không nghe. Chỉ nhớ rõ có một cây nhẹ nhàng gãy gọn. Tiên nhân áo trắng lăng nhiên chỉ khi nhắc đến Vô Nhai mới lộ ra một chút tán thưởng:, “Ngươi nói y đắc đạo là nhờ vào cái gì ? Cùng lắm cũng chỉ là hai chữ cố chấp. Những cố chấp có thể thành toàn cho y, cũng có thể hủy hoại y. Năm đó y liều lĩnh tiết lộ thiên cơ chính là chứng cứ rõ ràng. Vạn vật đều theo tự nhiên, quá mạnh mẽ ép buộc, quá cố chấp đều không phải chuyện tốt. Hơn nữa chữ tình lại càng không thể cưỡng cầu.”
Sở dĩ Hi Di đáng ghét là bởi vì mỗi lần nói chuyện với hắn đều lên giọng dọa nạt, dạy dỗ, răn đe.
“Đạo sĩ ngốc, cái tên đạo sĩ ngốc nhà ngươi.” Ngao Khâm ôm lấy lưng y thì thầm mắng.
Tiểu đạo sĩ chống tay lên ngực y ngước đầu nhìn, thấy sự cô đơn vô hạn trên khuôn mặt người kia. Đạo giả mỉm cười vươn ngón tay xoa nhẹ chân mày đang nhíu lại của hắn, “Ta đã làm gì ?”
Ngươi đã làm gì ? Đáng giận nhất là ngươi chẳng làm gì cả. Đôi mắt ngươi như gương sáng, luôn nghĩ mình đã nhìn thấy hết thảy thế thái nhân tình, đạo sĩ ngốc, ngươi quá khờ dại. Nóng nảy như ta sao có thể học được sự quan tâm săn sóc như Đông Viên, cái Đông Viên cười như xuân phong kia sao có thể đối xử với ngươi thô bạo như ta, cái ôm vĩnh viễn như giam cầm, hôn môi vĩnh viễn phải dính máu ?
Tiểu đạo sĩ cười hỏi, “Vậy ngươi đã làm gì ?”
“Ta làm cái này." Ngao Khâm mạnh mẽ đỡ lấy gáy y, môi hung hăng ấn xuống.
Đạo giả trong phút chốc trở tay không kịp trợn tròn mắt, muốn đẩy ra thì đã muộn rồi, hai tay bị Ngao Khâm giữ chặt, đè xuống mặt bàn, “Ngươi …”
Nam nhân đồng tử sâu thăm thẳm không nói lời nào, cúi đầu chậm rãi liếm cổ y, tiện đà lại cuốn đến hôn môi y, rất chậm rất chậm, vốn nghĩ đã xong rồi, hắn tách ra một chút rồi lại trườn lên, ngực, tay, chân dán sát nhau, lòng bàn tay áp lòng bàn tay còn chưa đủ, những ngón tay cũng siết chặt lấy nhau. Thân thể cọ sát, ngay cả hơi thở gấp gáp cũng quyện lại, đạo giả trong lúc hốt hoảng sinh ra một loại ảo giác, nếu cứ hôn môi triền miên như vậy, mình sẽ từng chút từng chút bị hắn nuốt vào. Chẳng qua đó cũng chỉ là tưởng tượng, hắn lại hôn lên, chiếc lưỡi linh hoạt tựa như phân nhánh, vừa cọ vừa mút, khiến cho tinh thần đạo giả hoàn toàn tan rã …
Lúc tỉnh táo lại dưới thân đã một mảng ẩm ướt. Tiểu đạo sĩ có bình tĩnh đến mấy cũng không khỏi đỏ mặt, cúi đầu không nói. Ngao Khâm cười ôm y từ trên mặt bàn vào lòng mình, lại giúp y chính lại vạt áo lỏng lẻo, nắm lấy tay y, vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay, ”Không sao, ta cũng vậy mà.”
Nói xong, thuận thế kéo tay tiểu đạo sĩ chạm vào nơi đó của mình. Đạo giả vốn ra vẻ trấn tĩnh giờ ngây ra, vừa chạm vào mà như bị cắn, vội vàng rụt tay lại, vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên cùng ngượng ngùng.
Ngao Khâm vỗ vỗ lưng y cười, cười xong lại đứng đắn nhìn vào mắt y, “Nếu năm đó ngươi cũng trừng ta như vậy thì tốt rồi.”
Cái hôn năm đó tựa như cắn nghiến đến máu chảy ròng ròng, thường không có đến một chút nồng tình mật ý, chỉ hôn mà miệng đã chua xót. Đạo giả bị ghì sát xuống mặt bàn đá, từ đầu đến cuối không hề kêu một tiếng “đau”, thậm chí một tiếng rên rỉ nhỏ bé cũng không có. Ngao Khâm cứng rắn xoay mặt y lại, y hơi khép mắt, hàm răng trăng noãn nghiến chặt môi, trên trán thấm ra từng lớp từng lớp mồ hôi tinh mịn, nhưng gò mà lại khô ráo, hiện rõ từng đường trầy xước do cọ xát với mặt bàn đá tạo nên.
Nhìn thấy mà ghê người, đến ngang ngược càn quấy như Thần quân cũng thấy tim như thắt lại, thậm chí không dám cúi đầu nhìn hạ thân của y.
Nghiến răng thấp giọng nói một câu, “Ta làm đau ngươi.” Cứng ngắc lại không thuận, nhưng cũng đã là sự dịu dàng lớn nhất mà hắn có thể cho. Trong lòng thầm nghĩ, so với Đông Viên vẫn còn kém quá xa. Lại càng thêm nôn nóng.
Đạo giả đau đến không thở nổi tê liệt gục trên bàn hồi lâu không nói lời nào, Ngao Khâm cúi đầu, nhìn đến nắm tay siết chặt của y, từng ngón từng ngón mở ra, cả bàn tay lênh láng máu.
Ngao Khâm nhịn không được lớn tiếng trách cứ, “Ngươi đau thì phải kêu chứ ! Bản quân đâu phải đang cưỡng bức ngươi !”
Tiểu đạo sĩ mơ mơ màng màng từ từ tỉnh dậy, hai mắt mờ sương, nheo lại một hồi mới nhìn rõ mặt Ngao Khâm, lại hé miệng cười, mỏng manh như đóa hoa điêu linh trong gió. Y chậm rãi lắc đầu, thậm chí còn gian nan chớp mắt nhìn hắn, vẫn là ánh mắt khó hiểu đó, mang theo một chút giảo hoạt, một chút khẽ cười, một chút bí ẩn gì đó tựa như chỉ chính y mới hiểu.
Ngao Khâm chán nản, “Tùy ngươi !” Bỏ y lại, xoay người trở về Đông Sơn.
Đưa thuốc an ủi luôn là việc của Đông Viên, những việc thấp kém nhỏ nhặt này, Đông Sơn Thần quân uy danh hiển hách không làm được, chỉ có thể ẩn thân cách đó không xa lén nhìn. Tiểu đạo sĩ vẫn là bộ dáng chật vật như trước lúc hắn bỏ đi, Đông Viên giúp y sửa sang lại quần áo rồi đỡ y dậy. Nam nhân ngốc nghếch kiệm lời dè dặt đưa bình thuốc ra, tiểu đại sĩ lại nheo mắt cười, “Ta biết mà.”
Y xoay người đưa ngón tay chọc chọc lên chóp mũi Đông Viên, “Ngươi đó, đừng vờ nữa. Nhìn người giả bộ giống thật đấy, lần đầu tiên ngươi đến ta đã cảm nhận được khí tức của ngươi rồi. Ta biết ngươi sĩ diện không chịu nhận sai, mới biến thành hình dáng này để đến thăm ta. Thực ra có sao đâu ? Ngươi có lòng là tốt rồi, ta lẽ nào lại chê cười ngươi sao ?”
Dứt lời y cười khúc khích, cười đến mức động đến miệng vết thương, nhịn không được hít sâu một hơi, tiếp túc lải nhải với nam nhân gương mặt đờ đẫn kia, “Ngươi còn muốn giả bộ nữa ! Quên đi quên đi, thích giả bộ thì cứ giả bộ đi. Thực ra, ngươi như vậy cũng rất tốt, tính tình thay đổi cứ như một ngươi khác vậy, cùng ngươi ở chung ta lại thấy thoải mái hơn. A, đối với con người kia của ngươi, có một số chuyện thật sự không dám nói, cũng không dám làm. Một khi ngươi biến thành như vậy, ta lại dám nói, dám làm.”
Đông Viên máy móc gật đầu, tiểu đạo sĩ gật đầu, lời nói dần dần nhiều thêm, “Cứ nghĩ ngươi vẫn sẽ bừa bãi ngang ngược như vậy, không ngờ ngươi lại tự mình thay đổi. Ngươi bảo ta … bảo ta …”
Ngao Khâm vểnh tai nghe, bên kia đạo giả nhìn xoáy vào Đông Viên, “Ta vẫn nghĩ tu đạo mới là chính đồ của ta. Hiện tại ta lại cảm thấy, cảm thấy, ở bên ngươi có lẽ cũng …”
Chẳng cần nói câu sau, hết thảy đều không thể sáng tỏ hơn được nữa.
“Ngươi vì hắn, ngay cả cầu đạo cũng có thể bỏ qua.”
Đạo giả lắng nghe, bỗng nhiên hiểu ra, “Thì ra ta coi hắn là ngươi.”
Ngao Khâm cúi đầu hôn lên hai má y, “Ngươi coi ta là hắn.”
Ngươi luôn miệng nói ngươi thích ta, nhưng ngươi biết rõ, người ngươi thích thực ra là hắn.
Ta chưa bao giờ có ý định trở nên dịu dàng cũng chưa bao giờ thấy mình làm gì sai. Cái ngươi gọi là vui vẻ dỗ dành, thực ra chỉ là một trò đùa của ta trong một phút hứng trí. Vậy tình cảm của ta thì phải làm sao ?
Y có cái gì tốt, các ngươi mới gặp nhau được có mấy lần ? Ngươi đã khăng khăng cố chấp, ngay cả cầu đạo cũng bỏ qua. Y rốt cuộc có gì tốt ! Hắn ở phía sau bọn họ tức giận nghiến răng, đạo sĩ ngốc, ngươi luôn miệng nói cầu đạo không thể động tình, vậy mà … vậy mà …
Chút giảo hoạt trong thoáng chốc của đạo giả, những khoảnh khắc ái muội khi họ đối diện nhau từng chút hiện về trước mắt, thì ra … thì ra … Sự thật vốn đã hiển hiện trước mặt cũng chính hắn làm như không thấy, từ khi sinh ra đến giờ chưa từng gặp phải sự sỉ nhục uất ức lớn đến như vậy. Tâm hỏa bùng lên, hắn thẹn quá thành giận.
Bên kia đạo giả vẫn còn đang lắp bắp dặn dò Đông Viên, "Ngươi lần sau, lần sau nhẹ một chút ….” Hai má ửng hồng.
Ngao Khâm chậm rãi từ góc khuất đi ra, mang theo nụ cười nửa miệng, “Ta nhớ rõ, lần tới ta sẽ nhẹ một chút.”
Hắn nhìn đạo giả bỗng nhiên trợn tròn mắt nhìn mình, ý cười miên man không mang theo nửa phần tức giận, đạo sĩ ngốc, nụ cười này có phải rất hợp ý ngươi không ?
“Tiểu đạo sĩ, ngươi phải nhìn cho rõ ràng.” Tiến thẳng đến con rối chướng mắt trước mặt, khẩu khí dụ hoặc giống hệt như năm đó khiến đạo giả nhớ mãi không quên, thành nhỏ bên sông, ta cũng dùng khẩu khí như vậy hỏi ngươi dưới sông có bao nhiêu cá chép, mặt sông có bao nhiêu hoa đào, “Ta không phải là hắn.”
Vươn tay, ngón tay găm sâu vào ngực hồn kiếm lạnh lẽo, sau đó không chút lưu tình rút ra một thành trường kiếm từ bên trong, nam nhân khôi vĩ hàm hậu kia không hề rên một tiếng, lặng lẽ biến thành một bức họa màu sắc ảm đạm, chưa kịp rơi xuống đất đã bị một cơn gió lạnh thấu xương lướt qua cuốn bay vào giữa thiên hà, một con sóng cuộn lên đã không còn thấy đâu nữa, “Uổng cho ngươi đứng vào hàng tiên ban, bản quân mới dùng chút phép thuật nho nhỏ đã mê hoặc được ngươi. A, theo ta thấy ngươi vẫn nên tu đạo cho tốt đi.”
Hắn giễu cợt y hết sức có thể, nhìn thấy diện mạo thanh khiết của đạo giả dần phủ mờ một màn sương xám xịt. Đạo giả đứng thẳng tắp như hóa đá, tựa như còn chưa kịp từ trong cơn biến cố tỉnh lại, mắt trợn to, tay trống xuống bàn không nói được một lời.
“Cho ngươi, đây là Đông Viên của ngươi.”
Kiếm, cứ như vậy rơi xuống bên chân đạo giả.
“Ngươi … hắn …” Đạo giả ngơ ngác thì thào, nhìn hắn rồi lại nhìn thanh kiếm dưới chân, “Hắn, không phải ngươi.”
“Buồn cười ! Bản quân tọa ủng một phương, sao có thể cùng một kẻ trông giữ thiên hà nhỏ nhoi như ngươi chơi trò chơi ngây thơ như vậy được !”
Hắn nói xong liền phất tay triệu tới một kim liễn có sáu phong thú kéo, rời đi không ngoảnh đầu nhìn lại, quan mão ẩn trong mây, cẩm y chấm đất, thắt lưng ưỡn thẳng tắp như cột cờ.
Hết chương