Hàng Ngày Nuông Chiều Ánh Trăng Sáng

chương 11: alice ở xứ sở thần tiên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tìm thấy đoạn ghi hình cũng không quá khó khăn.

Mấy studio kiểu này đều trang bị máy theo dõi, tuy rằng trong phòng không có, nhưng trên hành lang với bên ngoài đều có, chỉ cần đối chiếu là có thể thấy.

Mấy người cùng nhau đến phòng điều khiển.

“Hôm nay tương đối nhiều người, nên khả năng tìm thấy khá khó khăn.” Nhân viên công tác ở phòng điều khiển nói: “Hơn nữa cũng không chắc chắn sẽ quay được.”

Thượng Từ Từ nói: “Xem rồi sẽ biết.”

Ngu Trà lên tiếng: “Coi từ lúc chúng ta mới vào phòng.”

“Coi từ lúc đó làm gì?” Lâm Thu Thu buồn bực nói: “Lúc đó cách thời gian xảy ra chuyện đến vài tiếng đồng hồ, chúng ta phải coi đến khi nào.”

Ngu Trà lắc đầu, thấp giọng mở miệng: “Không phải hôm nay có vài nữ sinh muốn vào phòng à, mình muốn xem bọn họ là ai.”

Đoạn phim nhanh chóng được phát.

Ngu Minh Nhã với chị em của cô ta ăn mặc lòe loẹt lộng lẫy đứng trước cửa phòng, trong số đó có một cô gái đẩy cửa đi vào, sau đó một chị gái trong tổ hậu kỳ mở cửa ra.

Đúng là cô ta đã đến đây.

Lúc đó Ngu Trà tưởng bản thân nhìn lầm, không nghĩ đó là sự thật, trùng hợp Ngu Minh Nhã cũng xuất hiện ở đây, chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy.

Tua đến đoạn cô thay đồ rồi rời đi.

Trên màn hình, đoàn người tới tới lui lui, chờ hơn mười phút sau, một nữ sinh che dù lén lén lút lút đi đến cửa, dừng lại một chút, đi vào phòng.

Trùng hợp là, một camera quay được hình ảnh trong phòng, quay được hành động cắt xé quần áo của cô ta, động tác thô lỗ ác độc.

Ước chừng sau năm phút, nữ sinh lại đi ra, cầm dù che lại nửa người.

Ngu Trà biết được túi xách của cô ta, túi xách đó là số lượng giới hạn, lúc đó sau khi mua được, cô ta còn quay vài video chụp vài tấm hình, ngoài ra còn đem khoe nhiều lần trong nhà, thậm chí còn đăng lên Weibo.

Nên đã phô ra cái danh bạch phú mỹ, sau đó các tài khoản marketing đã tung ra gia cảnh của cô ta, lập tức lên hot search, thu hút được vô số fan.

“Chính là cô ta làm.”

“Cô ta cũng quá ác độc rồi.”

“Ngu Minh Nhã bên ngoài nhìn thì ôn hòa, thật không biết xấu hổ, Trà Trà em sống với cô ta lâu như vậy đúng là quá thảm.”

“May mắn bây giờ em đã rời đi.”

Dù che đậy như thế nào, lúc xoay người cũng sẽ lộ ra sai sót, gương mặt Ngu Minh Nhã vẫn bị nhìn thấy.

Ngu Trà tức giận nắm chặt tay.

Thượng Từ Từ nói: “Báo cảnh sát đi.”

“Đúng vậy, báo cảnh sát.” Thượng Thần gật đầu, phụ họa nói: “Nhiều váy như vậy, một bộ cũng vài trăm, cộng lại cũng hơn mấy ngàn, còn có váy của Trà Trà, như vậy cũng đủ để báo án đi?”

Ngu Trà bình tĩnh nói: “Ân, báo cảnh sát đi.”

Lúc chờ cảnh sát đến, cô hỏi nhân viên đưa cho mình đoạn video, vốn dĩ sẽ không dễ đưa ra, nhưng cô đưa cho người đó chút tiền là có được.

Trực giác cho cô biết, về sau cái video này sẽ có tác dụng.

Cảnh sát rất nhanh đã đến, hỏi một số chi tiết liền lập án, sau đó các cô mới rời đi.

“Lúc trước mình báo mất điện thoại mấy ngàn cũng không làm được gì.” Lâm Thu Thu nhỏ giọng nói: “Bọn họ có khi cũng lười làm việc.”

“Lần này có đủ tang chứng vật chứng, chắc sẽ không vậy đâu.”

Ngu Trà không lo lắng chuyện này, chuyện này đối với cô cũng không lớn lao lắm, thậm chí cũng không cần quan tâm, Ngu gia giải quyết chuyện này rất dễ dàng, đến lúc đó Thượng Từ Từ cũng chỉ có thể chấp nhận bồi thường.

Ngu Trà nghĩ đến video trong điện thoại của mình.

Sau này Ngu Minh Nhã muốn nổi tiếng, là nhân vật của công chúng, theo hình tượng bạch phú mỹ, vậy nên lịch sử đen tối này đối với cô ta sẽ rất nghiêm trọng.

Nếu cô ta lại động đến cô, cô sẽ không hạ thủ lưu tình lần nữa.

Một lần nữa, Ngu Trà cũng không là quả hồng mềm mặc người khác nắn bóp, cô đã mơ hồ nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng nên thanh tỉnh.

Sau khi kết thúc chủ đề này, vài người chuẩn bị ra về.

Thượng Từ Từ nói: “Tai thỏ này chị giữ cũng không làm gì, em đem về đi, quần áo của em nếu không có cái này thì thật đơn điệu nha.”

Ngu Trà mới không tin lời cô ấy nói, “Em không đeo.”

Bất quá cuối cùng cô vẫn bỏ vào túi của mình, túi này là của bên dì Giang đưa qua, đồ dùng cô cần đều đã được Lục gia trang bị rất đầy đủ, căn bản không cần lo lắng chuyện gì khác.

Khi về đến Lục gia, trời đã rất tối.

Ngu Trà mặc bộ váy lolita, chạy chậm một đường từ cổng lớn vào nhà, nhìn đông nhìn tây, sợ gặp phải ai đó.

“Trà Trà thật hoạt bát.”

Giang Nguyệt Tình đứng ở cửa sổ trên lầu, nói với người bên cạnh: “Lúc trước mẹ đã nghĩ con bé sẽ sợ hãi con, không nghĩ rằng…”

Không nghĩ rằng hai người còn có thể sống chung như vậy.

“Con đừng im lặng như vậy, còn trẻ mà đã giống như cán bộ về hưu, sẽ dọa đến cô gái nhỏ người ta.” Giang Nguyệt Tình nói, “Này, sao lúc đầu mẹ lại không sinh con gái giống vậy, con bé mặc cái váy đó rất đáng yêu!”

Lục Dĩ Hoài không nói chuyện, chỉ có ánh mắt nhìn cô gái trên đường, cô mặc một bộ váy tinh mỹ nhỏ nhắn, giống Alice, bị con thỏ mang vào một thế giới thần kỳ, làm người khác say mê.

Chỉ là nơi này của hắn, không phải tiên cảnh.

Ngu Trà xách túi nhanh như chớp chạy lên lầu, đang cẩn thận chuẩn bị bước vào phòng, cánh cửa bên cạnh đột nhiên mở ra.

Cô cả kinh: “Dì… Dì Giang.”

Giang Nguyệt Tình tràn đầy ý cười, duỗi tay sờ sờ tóc cô, “Đã về rồi a, hôm nay ra ngoài chơi vui không?”

Ngu Trà ôn nhu nói: “Vui ạ.”

Trừ chuyện của Ngu Minh Nhã, cô đương nhiên là vui vẻ.

Khóe mắt Ngu Trà nhìn thấy xe lăn Lục Dĩ Hoài, ánh đèn trong phòng tỏa ra, chiếu vào nửa khuôn mặt hắn, vẻ mặt vô biểu tình có chút dọa người.

“Vui vẻ thì tốt, dì Giang đi trước.”

Giang Nguyệt Tình lại quay đầu dặn dò vài câu, sau đó rời khỏi ngôi nhà.

Lục Dĩ Hoài ngồi trên xe lăn, trên đùi đặt một quyển sách hơi mỏng, bìa dày, ngón tay nổi lên khớp xương mỗi lần gõ lên tạo ra tiếng vang.

Thật đúng là làm người khác khẩn trương.

Lục Dĩ Hoài ngữ điệu nhàn nhạt, “Váy ở đâu ra?”

“…” Ngu Trà nhỏ giọng nói: “Váy không cẩn thận bị hư, tôi phải mặc đồ trong cửa hàng chị của Thượng Thần.”

Cô nắm làn váy, có chút khẩn trương.

Cô gái mặc chiếc váy nhỏ dắng yêu, làn da bị ánh đèn chiếu sáng trắng nõn mềm mại, gương mặt tinh xảo mang biểu tình khẩn trương, làm người khác sinh ra dục vọng khó nói.

Lục Dĩ Hoài dời tầm mắt, “Trong túi có gì?”

Ngu Trà chần chờ một chút mới mở túi đưa qua, vốn dĩ vì cặp tai quá lớn mà không để vừa vào túi dưới ánh đèn càng trở nên rõ ràng.

Cô đưa cho Lục Dĩ Hoài.

Lục Dĩ Hoài nhận lấy, ngón tay thon dài vuốt ve tai thỏ, biểu tình khó lường, Ngu Trà nhìn thấy mà trong lòng run sợ, cảm giác sẽ xảy ra chuyện gì đó không tốt.

Hắn cúi đầu, Ngu Trà không nhìn thấy gợn sóng trong mắt hắn.

“Trên mặt đều là vết dơ, đi rửa đi.” Lục Dĩ Hoài bỗng nhiên giương mắt, mở miệng nói: “Cho em ba phút.”

Ngu Trà vội vàng chui vào phòng mình.

Luống cuống mà tháo hết phụ kiện xuống, sau khi rửa mặt xong đã là ba phút sau, ra ngoài mới biết Lục Dĩ Hoài không còn ở đó, cửa phòng cách vách cũng đã đóng lại, không biết hắn đang ở trên hay dưới lầu.

“Tiểu thư, cô đứng đây làm gì?”

Mẹ Vương đột nhiên lên đây.

Ngu Trà hoảng sợ, “Tôi đứng nhìn một chút.”

“Mẹ phải đưa thuốc cho thiếu gia, con vào trong không?” Mẹ Vương cũng không thấy chỗ nào không đúng, “Tiểu thư cái váy này thật đẹp, dường như rất giống búp bê Barbie.”

Bà gặp rất nhiều đứa trẻ mặc loại váy này, không nghĩ rằng khi cô mặc vào thực sự rất đẹp.

“Cảm ơn mẹ Vương, con về phòng trước.” Ngu Trà cười cười, hai lúm đồng tiền ẩn hiện.

Hôm nay đã chụp một buổi trưa, làm nhiều kiểu dáng cũng rất mệt, cô chưa thay quần áo đã lên giường nằm ngủ.

Không tới vài phút đã ngủ mất.

-

Buổi tối, Ngu gia đèn đuốc sáng trưng.

Trần Mẫn Quyên đang nói chuyện phiếm với mấy vị phu nhân, “Vận may của chị hôm nay tốt quá, tôi chỉ thắng được vài lần thôi.”

“Nếu không phải vì con trai tôi sắp về, chúng ta có thể chơi thêm một tiếng, không đã ghiền.”

“Ngày mai tôi muốn đi thẩm mỹ viện, bảo dưỡng kiểu này a, một ngày không làm không được, Mẫn Quyên chỗ lần trước mà tôi nói a—”

Người đang hỏi là Khương phu nhân, chồng bà có địa vị cao, nhà mẹ đẻ của mỉnh cũng có tiền, địa vị so với Ngu gia còn cao hơn vài bậc.

Trần Mẫn Quyên tổ chức đánh bài là để làm quen với bà ấy, bây giờ thật vất vả mới có thể nói chuyện phiếm, bà ta nhất định phải vào được vòng tròn của bọn họ.

Bà ta vội vàng trả lời: “Thẩm mỹ viện kia cũng rất hợp ý, lần trước tôi đã hẹn rất lâu, lần này tôi hẹn vào ngày mai, khi đó tôi cùng Khương phu nhân có thể cùng đi.”

“Mẹ, con về rồi.”

Từ cửa truyền đến giọng của Ngu Minh Nhã.

Trần Mẫn Quyên ngẩng đầu nhìn thoáng qua, “Đến đây, chào hỏi một cái.”

Đương nhiên Ngu Minh Nhã biết ý của bà ta, lập tức làm ra vẻ tươi cười ôn ngu nhất của cô ta, đi qua nói: “Dì Vương, dì Khương, chào buổi tối, hai dì nhìn thật trẻ a, con rất hâm mộ.”

Mấy vị phu nhân được khen đương nhiên rất cao hứng.

Từ nhỏ Ngu Minh Nhã đã biết được làm sao để đạt được kết quả mình muốn, kiểu thổi phồng này cô ta cũng trước lạ sau quen, bây giờ cô ta thực hiện cũng rất thuần thục, hơn nữa có danh tiếng của cô ta, không ai cảm thấy không tốt.

Đúng lúc này, người làm đột nhiên tiến lại ——

“Phu nhân, ngoài kia có cảnh sát, nói là muốn hỏi tiểu thư vài chuyện.”

Khuôn mặt Trần Mẫn Quyên vốn dĩ đang cười liền cứng lại, nhìn về phía Ngu Minh Nhã, phát hiện sắc mặt cô ta cũng không đúng lắm.

Giọng nói không nhỏ, người trên màn hình cũng nghe thấy.

Mấy vị phu nhân liền tìm cớ ngắt cuộc gọi.

“Sao lại thế này?” Trần Mẫn Quyên cả người tức giận, “Thật vất vả mới có cơ hội, bởi vì chuyện này liền mất đi, con đã gây ra chuyện gì?”

Ngu Minh Nhã nói: “Mẹ, mẹ không tin con sao?”

“Mẹ tin thì có tác dụng gì sao?” Trần Mẫn Quyên phất tay, “Để bọn họ vào, tốt nhất là con không gây ra chuyện gì.”

Tâm Ngu Minh Nhã cũng treo lên.

Hôm nay cô ta nhìn thấy Ngu Trà bộ dáng xinh đẹp, trong lòng tự nhiên xuất hiện suy nghĩ âm u, cuối cùng tìm cách phá hư hết mấy cái váy, lúc ấy khỏi cần nói có bao nhiêu sảng khoái.

Bây giờ cảnh sát tìm tới cửa, cô ta cũng bắt đầu sợ hãi, không kìm được muốn đánh bản thân lúc trước, sao có thể xúc động như vậy.

“Có người báo rằng Ngu tiểu thư phá hư tài sản của người khác.”

Trần Mẫn Quyên bình tĩnh phủ nhận nói: “Con gái của tôi sao có thể làm ra chuyện này, sợ là đã tìm lầm người, bây giở các người trở về thì tôi sẽ không làm lớn chuyện.”

Một nữ cảnh sát trợn trắng mắt, nói: “Mời ngài xem video này trước.”

Mặt Ngu Minh Nhã lộ ra rõ ràng trong video, mặc dù chỉ có mấy giây cũng đủ chứng minh tất cả.

Sắc mặt Ngu Minh Nhã trắng bệch, “Mẹ… con không cố ý, hơn nữa cũng chỉ có vài bộ quần áo, cùng lắm thì bồi thường, con sẽ không vào tù đúng không?”

Trần Mẫn Quyên thầm mắng cô ta vô dụng.

Cũng may việc này không nghiêm trọng lắm, bà ta nói chuyện một hồi, rốt cuộc mới lấy được phương thức liên hệ của đối phương, quyết định bồi thường tiền, xóa sạch việc này.

Sau khi tiễn cảnh sát đi, Trần Mẫn Quyên trực tiếp quăng điện thoại.

“Làm loại chuyện đó còn không chịu để ý? Không có bản lĩnh cũng đừng học người khác làm chuyện xấu, còn bị người khác tìm tới cửa, quăng hết cả mặt mũi!”

Ngu Minh Nhã trắng mặt, nằm liệt trên sô pha, nói: “Con… con nhất thời xúc động, mẹ ơi con sai rồi, con không bao giờ làm như vậy nữa.”

“Không phải nói con sai.” Trần Mẫn Quyên chọt chọt trán cô ta, “Con không biết lợi dụng người khác sao? Sao để lại nhược điểm rõ ràng như vậy?”

Ngu Minh Nhã không dám trả lời.

Trần Mẫn Quyên ngồi xuống, “Con tốt nhất nên cầu nguyện bọn họ không lưu video kia lại, để người khác nhìn thấy sẽ ảnh hưởng đến hình tượng, công sức nhiều năm như vậy sẽ bị hủy hoại hết, ai sẽ chịu để con gả qua.”

“Bọn họ sẽ không lưu video lại.” Ngu Minh Nhã vội vàng lắc đầu, “Đều chỉ là một đám nha đầu.”

Nói như vậy nhưng trong lòng cô ta cũng rất bất an.

Ngu Minh Nhã bắt đầu hối hận, sớm biết như vậy thì lúc đầu đã không xúc động, bây giờ không thể cứu vãn, còn phải bồi thường bọn họ.

Ngu Trà tỉnh dậy đã là giờ tối.

Buổi tối vẫn chưa ăn, lại ngủ hơn một tiếng, bây giờ có chút đói, đang định ngồi dậy tìm chút đồ ăn, đã bị nửa bóng người trên giường dọa sợ: “A —”

Trong phòng tối đen, bóng người ở mép giường vẫn không nhúc nhích, tựa như ác ma, không thấy rõ mặt.

“La cái gì?” Bóng đen lên tiếng.

Nghe được giọng nói quen thuộc, Ngu Trà vỗ vỗ ngực, nhịn không được nói: “Sao anh lại không lên tiếng… Tối như vậy rất đáng sợ.”

Cô ngồi dậy, cảm giác được trên đầu có chút khác thường, duỗi tay sờ một cái, thế nhưng phát hiện đó là tai thỏ cô đã mang về, không biết đã đeo lại từ lúc nào.

Ngu Trà định lấy xuống, tay bị bắt được.

Trong bóng tối, thiếu niên gần sát mặt cô, lúc nói chuyện, hô hấp ấm áp phả vào chóp mũi.

“Lấy xuống thì tối nay em sẽ chết chắc.”

Hết chương

xanh

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio