Hàng Ngày Nuông Chiều Ánh Trăng Sáng

chương 51: thư tình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Pháo hoa được bắn thêm mười phút nữa mới dần dần tắt, bắt đầu phóng thêm một ít pháo nhỏ hơn, tiếng nói chuyện cũng dần rõ ràng hơn.

Động tác của Ngu Trà không ngớ ngẩn nhưng lại vô cùng lỗ mãng.

Hai đời cộng lại, cô không biết hai người bọn họ đã hôn bao nhiêu lần, không thể đếm được, bị Lục Dĩ Hoài cưỡng hôn cũng không biết bao nhiêu lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô khẩn trương đến vậy.

Trong nhát mắt kia, dường như trái tim đã nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hương thơm của thiếu nữ rất nhanh đã tiêu tán nơi chóp mũi, ánh mắt Lục Dĩ Hoài tối đen, đột ngột duỗi tay, trực tiếp ôm lấy eo cô.

Ngu Trà hoảng sợ.

Quanh đây đều là người, cô gần như không dám nhìn vào họ, sợ sẽ đối mặt với ánh mắt chế nhạo, cô không chịu nổi thứ đó.

Lục Dĩ Hoài đến gần tai cô, thấp giọng hỏi: “Hành động lúc nãy của em——”

“Lúc nãy tôi không làm gì hết!” Ngu Trà trợn to mắt.

Nghe thấy lời này, trên tay Lục Dĩ Hoài dùng lực, hai người càng sát lại gần hơn, “Bây giờ hối hận rồi?”

Trong mắt Ngu Trà óng ánh nước, đối diện với hắn, gương mặt ửng đỏ: “… Anh đừng nói chuyện này.”

Nói ra rất xấu hổ.

Vừa nãy không biết vì sao cô làm việc đó, đến khi phục hồi tinh thần lại cũng đã chạm vào môi Lục Dĩ Hoài, không kịp đổi ý nữa.

Trong đầu Ngu Trà bây giờ là một đống hồ nhão.

Lục Dĩ Hoài gắt gao chế trụ eo cô, cho dù mặc quần áo dày hắn cũng cảm thấy eo thon gọn có thể ôm trọn trong một tay, “Ngẩng đầu.”

“À…” Ngu Trà nghe lời ngẩng đầu nhìn hắn.

Vừa nâng lên một chút, trước mắt đã tối sầm xuống, môi cô bị gặm cắn, nhẹ nhàng mà lưu luyến.

Trong mắt cô chỉ còn đôi mắt của Lục Dĩ Hoài, tròng mắt đen nhánh có ánh sáng lóe lên.

Giống như pháo hoa khi nãy.

Trên đường về nhà phá lệ yên tĩnh, Ngu Trà không thể nói được câu gì, cũng không muốn nói gì hết, cũng may Lục Dĩ Hoài không hỏi cô việc gì.

Vừa đến cửa nhà, cô liền thấy được Giang Nguyệt Tình ngồi trên sô pha uống trà.

Thấy bọn họ đã về đến nơi, ánh mắt Giang Nguyệt Tình đánh giá một chút, lóe lóe, trong lòng hiện lên một ý nghĩ không tên, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Lục Dĩ Hoài.

Bà ấy đã sắp phát điên khi Lục Dĩ Hoài xảy ra chuyện, khi bác sĩ nói chân của hắn có thể trị khỏi bà vẫn chưa thể tin được.

Sau đó nhìn thấy tính cách con trai mình thay đổi rất lớn, vô cùng trầm mặc, bà nhìn con trai mình như vậy trong lòng rất đau.

Nhưng mấy tháng trôi qua, tất cả đều khác đi.

Giang Nguyệt Tình đặt cái ly lên bàn, trong mắt có ý cười, mở miệng nói: “Dĩ Hoài, con lại đây.”

Lục Dĩ Hoài nghiêng đầu nhìn Ngu Trà.

Giang Nguyệt Tình nói: “Trà Trà, con cũng lại đây ngồi.”

Bà liếc mắt một cái cũng đã biết suy nghĩ của con trai, ấn tượng của Giang Nguyệt Tình với Ngu Trà không tệ, hơn nữa từ khi Ngu Trà đến nhà mình, tực hồ mọi chuyện đều tốt lên.

Bà ấy đã biết Lục Dĩ Hoài có thể đứng lên từ trước.

Giang Nguyệt Tình muốn đến đây nhưng bị cản lại, vẫn luôn cố gắng kiềm chế đến tận bây giờ. Có thể tận mắt nhìn thấy Lục Dĩ Hoài đứng trước mắt, tâm trạng của bà phi thường kích động.

“Mẹ.” Lục Dĩ Hoài ngồi xuống, “Trễ vậy rồi sao còn ở đây?”

“Không phải hôm nay là sinh nhật con sao?” Giang Nguyệt Tình hơi mỉm cười, nói: “Sinh nhật vui vẻ.”

Lục Dĩ Hoài cũng nở nụ cười hiếm hoi.

Giang Nguyệt Tình nói: “Ba con muốn làm lễ thành nhân lớn một chút, đúng lúc cho người khác biết con đã khôi phục.”

Lục Dĩ Hoài hỏi: “Ông nội thì sao?”

“Ý của ông trái ngược với ba con, nên mẹ mới qua đây hỏi con.”

Lục Dĩ Hoài gật đầu, nói: “Cứ như vậy đi.”

Giang Nguyệt Tình biết con trai mình luôn có chính kiến, cũng không quan tâm đến vấn đề này nữa, “Vậy được rồi.”

Phòng khách an tĩnh lại.

Giang Nguyệt Tình đột nhiên hỏi: “Sinh nhật của Trà Trà cũng sắp tới rồi đúng không?”

Lúc trước bà đã điều tra tất cả người nhà họ Ngu, đương nhiên cũng đã điều tra Ngu Trà, hiểu rõ tất cả mọi chuyện của cô.

Ngu Trà dạ một tiếng: “Là tháng sau.”

Giang Nguyệt Tình gật đầu, có thêm ý định: “Trà Trà cũng sắp mười tám, cần phải chuẩn bị lễ thành nhân thật kĩ càng, con có dự định gì không?”

Ngu Trà sửng sốt, xua xua tay, mặt hơi đỏ: “Dì Giang, không cần đâu ạ.”

“Mẹ.” Lục Dĩ Hoài lên tiếng: “Đừng ép cô ấy.”

Giang Nguyệt Tình thở dài: “Mẹ có như vậy đâu. Được rồi, cũng không còn sớm nữa, mẹ về trước, con cũng ngủ sớm một chút, quà của mẹ đặt trong phòng con đó.”

Lục Dĩ Hoài dạ một tiếng.

Chờ Giang Nguyệt Tình rời đi, Ngu Trà mới thở ra một hơi.

Qua việc này, cô đã quên đi chuyện xấu hổ ở bờ biển, giờ phút này đối mặt với Lục Dĩ Hoài đã không còn khẩn trương nữa.

Lục Dĩ Hoài thấp giọng nói: “Không cần nhớ lời mẹ tôi nói.”

Ngu Trà nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Về phòng, cô mở cửa đi thẳng vào, không để ý đến Lục Dĩ Hoài bên cạnh, đến khi cổ tay bị kéo lại.

Ngu Trà xoay người, “Sao vậy?”

Lục Dĩ Hoài nhìn thẳng cô: “Ngủ ngon.”

Hắn nói thật nhẹ, mang theo chút lưu luyến cùng ôn nhu.

Sắc mặt Ngu Trà đỏ lên: “Anh cũng… Ngủ ngon.”

Giọng nói nhỏ như muỗi kêu.

Lục Dĩ Hoài thấy cô gấp gáp đóng cửa lại, giống thỏ nhỏ đang sợ hãi, đáng yêu cực kỳ.

Ngày hôm sau, thời tiết rất đẹp.

Sáng sớm Ngu Trà lén rời giường, chỉ chào hỏi mẹ Vương rồi trực tiếp đến trường, khi đến lớp chỉ mới có vài người tới.

Đúng lúc có bạn học từ cửa sau đi vào: “Ngu Trà, sao hôm nay cậu đến sớm vậy?”

Ngu Trà cười cười, “Hôm nay dậy sớm.”

Bạn học đó cũng không nghi ngờ gì, học sinh giỏi đến trường sớm cũng không phải chuyện lạ, ngược lại là cô ấy, hàng ngày đều đi học sớm, thành tích cũng không tăng lên được chút nào.

Lâm Thu Thu khoan thai tới muộn, nhìn thấy Ngu Trà ngồi đằng kia làm bài tập: “Trà Trà, lễ hội pháo hoa tối qua như thế nào a?”

Cô ấy duỗi tay vỗ vỗ bả vai Ngu Trà.

Ngu Trà bị dọa nhảy dựng, vành tai đỏ lên, nói: “Rất đẹp a.”

Lâm Thu Thu nghe thấy ngữ khí không đúng, ngồi vào chỗ, “Trà Trà, cậu biết mình không hỏi chuyện này mà, haiz, cậu sao đỏ quá vậy?”

Ngu Trà bị cô ấy trêu, ngược lại đã bình tĩnh lại.

Hồi trước hai người cũng đã từng nói về vấn đề này, Lâm Thu Thu nói chuyện ngả ngớn không chỉ một hai lần.

Ngu Trà quay đầu: “Thu Thu, cậu đừng nói bậy.”

“Sao mình lại nói bậy.” Lâm Thu Thu chống mặt:

“Không ít người tối qua đã đăng hình ảnh ở lễ hội đó.”

“Mình quên chụp rồi.” Ngu Trà nói.

“Lúc ấy cậu không nhớ nổi thì đúng hơn.” Lâm Thu Thu cười cười, “Cậu nhìn mắt mình đi, bên dưới đã có quầng thâm luôn rồi.”

Làn da trắng nõn, quầng thâm phá lệ rõ ràng.

Ngu Trà không nói nữa.

Chuyện tối qua làm cô không thể ngủ được, cứ lăn lộn mãi, đến khoảng ba giờ mới mơ màng thiếp đi, tính ra thì cô chỉ mới ngủ có ba bốn tiếng.

Lâm Thu Thu thấy cô không nói, dứt khoát chuyển đề tài: “Đúng rồi, có phải hôm nay Trần Thanh Mai sẽ tặng quà cho Lục Dĩ Hoài a?”

Chuyện này đã từng gây náo nhiệt trong trường, hôm nay không có không ít nữ sinh chờ xem kịch, đối với học sinh trong trường, Trần Thanh Mai chỉ là một đứa nông thôn tham gia truyền hình thực tế thôi.

Ngu Trà nghĩ nghĩ: “Chắc sẽ không tặng trước mặt mọi người.”

Cô khá biết tính cách Trần Thanh Mai, lúc trước rất tự ti, bây giờ trong xương cốt cô ấy vẫn như vậy, không khác lắm so với cô đời trước.

Lâm Thu Thu lo lắng nói: “Có thể sẽ lén đưa.”

Ngu Trà nói: “Đừng nghĩ nữa.”

Tuy cô cũng không khống chế được suy nghĩ của mình, nhưng trong lòng cũng biết sẽ không có gì xảy ra, trừ khi lần trước Lục Dĩ Hoài thật lòng muốn đổi kẹo với Trần Thanh Mai.

Nhớ đến việc này, bàn tay đang viết dừng lại một chút.

Giống với suy đoán của Ngu Trà, nữ sinh trong trường chờ cả ngày, đi ngang qua cửa lớp tám không ít lần cũng chưa thấy Trần Thanh Mai đến lớp một tặng quà.

Có người nói Trần Thanh Mai căn bản không mang quà đến trường.

Tieba vì chuyện này lại nhốn nháo lên, chủ bài đăng kia còn bị đào lên mắng một trận.

“Lúc trước còn thề son sắt gì đó, tôi còn tưởng thật, kết quả bây giờ không có gì hết.”

“Rốt cuộc là có đưa hay không? Ai xác minh được, hôm nay tôi đã đợi nguyên ngày đấy.”

“Bịa đặt chuyện như vậy đúng là không tốt, Trần Thanh Mai mới chuyển đến không lâu, chuyện này đã truyền ra, rốt cuộc là ai nói?”

“Hôm qua cậu ấy đã nói không có, không phải là các cậu không tin sao?”

Bài viết trên Tieba hôm qua có một tài khoản xưng là Trần Thanh Mai, nhưng lúc đó không có ai tin.

Có người không tin đó là Trần Thanh Mai, có người tin đó là Trần Thanh Mai nhưng không tin lời của cô ấy.

Nên tài khoản đó đã bị chửi rất thảm, đến tận mấy trăm bình luận, có thể thấy được việc này rất gây chú ý.

Lâm Thu Thu cũng đọc.

Cô ấy lảm nhảm với Ngu Trà: “Đứa ngốc cũng biết sẽ không tặng, Trần Thanh Mai cũng không ngu.”

Ngu Trà không thể phủ nhận: “Cậu đừng quá để ý việc này.”

“Mình quan tâm cậu mà.” Lâm Thu Thu nói: “Tuy Lục Dĩ Hoài sẽ không nhận, nhưng lại có thêm một tình địch.”

Hai chữ tình địch rất rõ ràng.

Ngu Trà lại nhớ đến hành vi tối qua, thở dài một tiếng, cô vẫn chưa biết hôm nay sẽ đối mặt với Lục Dĩ Hoài như thế nào.

Trước khi tiết tự học buổi tối bắt đầu, cửa sổ cạnh Ngu Trà bị gõ, cô nhìn ra ngoài, không nghĩ lại là Trần Thanh Mai.

Thoạt nhìn Trần Thanh Mai hôm nay đẹp hơn hôm qua, nhưng cả người tiều tụy rất nhiều, có thể là do tối qua ngủ không ngon, giữa hai người có thanh sắt chắn nganh.

“Có chuyện gì sao?” Ngu Trà hỏi.

“Vâng.” Trần Thanh Mai đeo cặp, có chút khẩn trương, nhìn khuôn mặt trắng nõn của Ngu Trà không khỏi thở dài trong lòng.

Ngu Trà dừng việc đang làm, đi cùng cô ấy ra cầu thang, một lát nữa chuông vào học mới vang lên, cầu thang không còn quá nhiều người.

“Chắc cậu cũng biết chuyện trên Tieba rồi.” Trần Thanh Mai hít sâu, chủ động mở miệng: “Là chuyện tặng quà kia.”

“Tôi biết.” Ngu Trà vô cùng bình tĩnh.

Mặc dù cô không biết Trần Thanh Mai đến tìm mình làm gì, nhưng cô và Trần Thanh Mai vẫn chưa trở mặt với nhau.

Trần Thanh Mai cúi đầu, lấy một lá thư từ trong cặp ra, “… Kỳ thật, người đăng bài đã nói thật… Nhưng tôi không có ý tứ kia.”

Ngu Trà đối diện ánh mắt cô ấy.

Tiếng nói chuyện trên cầu thang rất nhỏ, sẽ không làm đèn cảm âm sáng lên, nên cô không thấy rõ mặt của Trần Thanh Mai, chỉ thấy biểu tình của cô ấy phai nhạt đi.

“Quyển sách lần trước, tôi muốn cảm ơn cậu ấy.” Trần Thanh Mai nói chuyện vì bản thân: “Cái này là cảm ơn cậu và… Lục Dĩ Hoài.”

Cô ấy gọi tên của Lục Dĩ Hoài có chút khẩn trương.

Ngu Trà rất dễ dàng nghe ra, trong ngực có một cảm xúc xa lạ, không nói lên được, chỉ yên lặng nhìn Trần Thanh Mai.

Trần Thanh Mai đối diện với cô, dường như tất cả suy nghĩ đều đã biến mất.

Cô ấy vội vàng dời tầm mắt.

Ngu Trà duỗi tay đụng vào phong thư kia, hơi mỏng, cô có thể cảm nhận được bên trong có kẹp tờ giấy gấp đôi lại.

Cô mở miệng: “Cho tôi và Lục Dĩ Hoài?”

Hai ý này không hề giống nhau.

Trần Thanh Mai dừng một chút: “Đều cùng nằm trong một bao thư.”

Cô ấy giật giật tay, sợ Ngu Trà cự tuyệt, đi thẳng lên cầu thang, đèn cảm âm sáng lên rồi vụt tắt, thân hình nhanh chóng biến mất ở lầu hai.

Ngón tay Ngu Trà kẹp phong thư, phía trên có tên cô ấy, chữ viết giống nhau, nhưng từ đó có thể biết được tính cách người viết, rất nghiêm túc.

Cô chưa từng nghĩ rằng Trần Thanh Mai sẽ viết thư cho cô, bất quá bây giờ mà còn viết thư, chỉ sợ cũng chỉ có thư tình.

Về lớp, Ngu Trà cũng không còn tâm trạng làm bài tập.

Cô đánh giá phong thư thật cẩn thận, thật sự bình thường, là loại bao thư dễ thấy nhất, màu trắng, không có trang trí dư thừa gì.

Trần Thanh Mai nói là viết cho cô, nhưng Ngu Trà không rõ có phải vậy không, đột nhiên không có nhìn nữa, đặt nó qua một bên.

Cô lại nhớ đến một chuyện.

Ngu Minh Nhã vẫn chưa về trường học, đoán là vẫn còn trong bệnh viện, chỉ sợ cô ta vẫn chưa biết chuyện trong nhà mình.

Có khi cô ta đã nhận thấy gì đó, cô ta vẫn chú ý đến chuyện trên trường, chỉ sợ hai ngày này Ngu gia không thể yên ổn.

Hết chương

xanh

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio