Hàng Ngày Tu Tiên

chương 11: 11: ​

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bên trong chợ của Vu gia rộn ràng nhốn nháo như vậy, lại có một gian tiểu điếm nhìn nhỏ hẹp, lụi bại.

Lá cờ treo bên ngoài cửa hàng sớm đã bị rách tung toé, che kín tro bụi, chỉ có thể mơ hồ nhìn được chữ "Lạc".

Phía dưới lá cờ treo một khối kim loại chiêu bài, mặt trên xiêu xiêu vẹo vẹo mà có khắc "Vu Lạc luyện khí phô" năm cái chữ to này.

Chiêu bài đại khái là hồi lâu không có chùi rửa, quang huy hết sức mà giãy giụa xuyên qua thật dày bụi đất, lại không cam lòng mà ảm đạm đi xuống.

Đi vào tiểu điếm, đủ loại kiểu dáng tài liệu bị ném khắp nơi.

Trên kệ có đủ các kiểu tài liệu dính đầy tro bụi, trên mặt đất chất đầy kim loại tạp vật cao tới trần nhà, chỉ chừa ra một cái đường đi nhỏ hẹp miễn cưỡng có thể đủ một người đi qua.

Tang Tử ngưỡng đầu, liếc mắt từ trái sang phải, từ dưới lên trên, sau đó ở trong lòng líu lưỡi không thôi: Trách không được phu tử nói lão bản là cái quỷ nghèo.

Cửa hàng như thế này còn có thể mang đi làm bối cảnh để đóng phim kinh dị, bình thường ai có thể tiến vào mà làm mua bán chứ.

Lão bản của Tang Tử, là cái người mà nhẹ nhàng đã bị Tang Tử bế lên - Vu Lạc, nghẹn khuất mà súc xuống tay chân, thật cẩn thận mà tránh đi tài liệu rơi rụng đầy đất, từ trên quầy hàng lấy ra một quyển sách rách tung té bị đống tài liệu bao phủ lấy, đưa cho Tang Tử.

"Nếu có người tới mua đồ vật, con viết vào trong cuốn sổ này.

Nếu là có người tới đặt hàng để luyện khí, con cũng ghi vào trong này, khi nào rảnh ta sẽ đến xem" - Vu Lạc vỗ vỗ Tang Tử đầu, sau đó đem chìa khóa cửa hàng được xuyến vào một cái sợi dây, đeo ở trên cổ Tang Tử.

Đại khái là đầu của Tang Tử tương đối thích hợp để xoa, Vu Lạc bàn tay to đặt ở Tang Tử trên trán, xoa tới xoa lui một lúc, mới đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, lại từ túi Càn Khôn lấy ra một chồng bút ký cao đại khái có nửa người Tang Tử.

"Đây là bút ký mà ta năm đó viết ra khi nhận dạng tài liệu, con có thể đối chiếu nhìn xem.

Sau khi xem xong, việc phân biệt tài liệu hẳn là không thành vấn đề.

Sau khi học xong, con thuận tay đem mấy cái tài liệu này phân loại là được".

Lại sau đó, Vu Lạc liền xoay người đi rồi.

Đi rồi!

"..."

"..."

Tang Tử trợn mắt há hốc mồm mà nhìn lão bản nàng rời đi bóng dáng, liền câu "đợi một chút" cũng chưa kịp nói ra, lão bản hắn liền móc ra một kiện pháp khí có hình thù kỳ quái hướng dưới chân ném xuống, tiếp theo cả người liền bay lên, đã không thấy bóng dáng.

Tang Tử quay đầu nhìn xem gian tiểu điếm của lão bản nàng so với chuồng heo còn kém, lại ngẩng đầu nhìn không thấy bóng dáng của lão bản nàng đâu, thở dài, bóng dáng hiu quạnh mà đi vào lụi bại tiểu điếm.

Tiểu điếm nhìn qua cũng không tính quá rộng, trên đỉnh trần nhà treo một cái đèn mờ nhạt.

Không tính sáng ngời ánh sáng xuyên thấu tầng tầng lớp lớp tro bụi, lại giãy giụa xuyên qua một tầng lại một tầng kệ để hàng chồng đến cao thật cao, chờ ánh sáng tới Tang Tử trước mắt thì bật đèn hay không bật đèn đã không có gì khác nhau.

Tang Tử quay đầu nhìn xem mặt trời rực rỡ bên ngoài, lại quay đầu nhìn trong phòng không khí âm trầm, thở dài một hơi, đem Tử Tử cõng ở trên lưng, sau đó vén lên tay áo.

Mặc kệ thế nào, dù sao cũng phải trước thu thập, dọn ra một cái chỗ trống.

Tang Tử ôm tài liều dính đầy tầng tầng lớp lớp tro bụi, bùm bùm mà ném vào mấy cái rương trống không, chờ trong rương được chất đầy lại đem mấy cái rương khác chồng lên.

Tốt nhất là sửa sang ra một cái kệ hàng để không cái đã.

Lúc sau, Tang Tử lại đi cách vách cửa hàng, hỏi mượn bà chủ bên đó thùng nước cùng giẻ lau.

Sau khi làm giẻ lau nhúng vào thùng nước cho nó ướt nhẹp, Tang Tử liền giơ cánh tay lau chùi kệ để hàng.

Sau khi kệ để hàng được lau khô, cái rương cũng được chùi đến không nhiễm một hạt bụi, Tang Tử trước dựa vào nhan sắc mà đem các loại tài liệu cất vào trong rương.

Lại lúc sau, Tang Tử ôm cuốn sơ cấp tài liệu bách khoa toàn thư bị nàng phiên không biết bao nhiêu lần, trừng lớn hai mắt, nỗ lực đem tài liệu trên tay mình cùng hình ảnh trong sách D liên hệ với nhau.

Nhìn tới nhìn lui, Tang Tử cũng không nhìn thấy gì.

Một lúc sau Tang Tử mới đột nhiên nhớ tới, lão bản nàng còn để lại cho nàng một chồng bút ký thật dày.

Tang Tử từ trong ngăn tủ đem chồng bút ký ôm ra tới, thật cẩn thận mà xốc lên trang bìa nhìn qua có chút rách tung toé.

Bút ký đi thẳng vào vấn đề, một câu vô nghĩa cũng không có mà viết ra các loại đặc điểm của tài liệu, cùng với như thế nào phân biệt mấy cái tài liệu có chút tương tự.

Bút ký viết mọi thứ đều tốt, chỉ có một vấn đề không tốt, đó là: Nội dung thì đông một búa tây một rìu, trang trước còn giảng giải sơ cấp kim loại tài liệu Vân Hà thiết, trang sau lại đột nhiên nói về cao cấp yêu thú tài liệu, da thú của Bích Mắt Kim Tình thú.

Mà giữa chúng lại không hề có sự liên kết logic nào.

Tang Tử ôm bút ký suy nghĩ trong chốc lát, đem bút mực từ cặp sách lấy ra, bắt đầu phân loại mà sao chép nội dung bút ký.

Tài liệu giống nhau đều được ghi cùng một tờ giấy, sau khi sao chép xong lại mở ra sơ cấp tài liệu bách khoa toàn thư, đem tờ giấy dính vào hình ảnh tài liệu tương ứng bên cạnh.

Mất không nhiều thơi gian, quyển sách sơ cấp tài liệu bách khoa toàn thư của Tang Tử liền được dán đầy rậm rạp văn tự mụn vá.

Mặt trời càng lên càng cao, đã đến giữa trưa, nên ăn cơm.

Đậu Đen không biết từ chỗ nào chạy tới, nó đem đầu tiến vào tiểu điếm, hướng Tang Tử kêu hai tiếng.

Tang Tử ngẩng đầu nhìn nhìn, phát hiện Đậu Đen trên lưng cõng cái bọc nhỏ.

Mở ra bọc nhỏ, bên trong là cha nàng làm cơm trưa tình yêu.

Tinh oánh trong suốt linh gạo, cùng với xanh tươi ướt át phỉ thúy đồ ăn, nướng đến thơm phức thú thịt, bên cạnh còn có một cái trứng chiên.

Bốn loại nhan sắc đồ ăn phối hợp với nhau, nhìn qua khiến cho người ta khẩu vị rộng mở, càng miễn bàn cơm này còn có mùi hương phác mũi.

Bên cạnh hộp cơm, còn bao một bó cỏ nuôi súc vật ướt át, đây là thức ăn chuẩn bị cho Tử Tử.

Tang Tử đem Tử Tử từ trên lưng bỏ xuống, làm nó chính mình đi ăn cơm.

Sau đó, nàng đem bút mực cùng bút ký trên quầy tỉ mỉ mà thu vào trong ngăn tủ.

Lúc sau, nàng mới đem hộp cơm đặt trên quầy bị nàng lau đến sạch sẽ, liền rửa sạch tay, từng ngụm từng ngụm mà ăn thơm phức cơm trưa.

Ăn cơm xong trong lúc rửa hộp cơm, Tang Tử bắt đầu không tự chủ được mà nhớ lại thời điểm lúc nàng ở nhà của thổ hào Vu Thanh Điện, xem qua trận pháp rửa chén tự động.

"Mình khi nào mới có thể mua nổi một bộ trận pháp rửa chén tự động đây?" - Tang Tử vô ý thức mà lẩm bẩm một tiếng, lại nghĩ tới cha mẹ mình mau bị thuốc tắm của nàng đào rỗng của cải, lập tức im miệng.

Nhà nàng trừ bỏ nghèo, cũng không có gì không tốt.

Mua không nổi trận pháp rửa chén tự động có thể trong lúc rửa chén mà thuận tiện mà rửa sạch tay này kia, đỡ tốn tiền, tốn nước còn đỡ tốn linh thạch nữa.

Tang Tử đem chén đã rửa sạch sẽ để vào bọc nhỏ treo trên lưng Đậu Đen, Đậu Đen liền khùng khùng điên điên mà quay đầu đi rồi.

Tang Tử hoạt động gân cốt, quay đầu nhìn xem trên kệ để hàng một cái lại một cái rương đựng tài liệu, lại đem bản chép tay cùng bút mực lấy ra tới.

Lão bản nói, sau khi nàng học được phân biệt tài liệu xong, liền đem mấy cái lung tung rối loạn tài liệu đều phân loại sửa sang ra tới.

Tang Tử mài mực, bế lên Tử Tử vừa mới ăn xong cỏ đang hô hô mà ngủ, sau khi xem trang đếm, đem tâm thần của mình lại đắm chìm vào bút ký.

Bận rộn nhật tử bay nhanh, Tang Tử mỗi ngày dậy sớm luyện thể, phao thuốc tắm, tắm rửa ăn cơm, ra cửa hàng trông một canh giờ thuận tiện khoanh tay học phân biệt tài liệu.

Nếu mà cần đi tộc học vào buổi sáng, Tang Tử liền đóng cửa hàng đi học, sau đó ở tộc học ăn cơm trưa, rồi trở về cửa hàng tiếp tục khoanh tay trông của hàng một canh giờ rưỡi.

Buổi chiều tiếp tục đóng cửa hàng trở về tộc học đi học, lên lớp xong tiếp tục xem cửa hàng.

Buổi tối Đậu Đen sẽ đi trong tiệm đưa cơm cho Tang Tử, nhân tiện ở trong tiệm, chờ Tang Tử buổi tối đóng cửa hàng đưa Tang Tử về nhà.

Sau khi về nhà, Tang Tử còn muốn dưới sự giám sát của Duệ, tiếp tục buồn tẻ, nhạt nhẽo mà học cơ sở của phù văn.

Mỗi tuần không đi học hai ngày, Tang Tử yêu cầu rút ra nửa ngày công phu cùng Vu Hoảng Hoảng đi Nuôi Dưỡng Viện để rửa chuồng cho linh trư thú.

Đối với công tác này, Tang Tử ngược lại không giống những người khác thích ứng không được

Bởi vì một khi nàng tiến vào chuồng trại, trong nháy mắt nàng liền làm theo phương pháp mà Duệ dạy cho nàng, ngừng thở, từ mũi miệng hô hấp đổi thành khiếu huyệt trên làn da hô hấp.

Tựa như lúc nàng trong lúc phao thuốc tắm đã làm giống nhau.

Cứ như vậy, mùi thối cơ bản là không có ảnh hưởng đối với Tang Tử.

Đại khái là bởi vì trên mặt Tang Tử không có đối với phân và nước tiểu của linh trư thú có vẻ ghét bỏ rõ ràng, mấy con linh trư thú đối với Tang Tử thái độ cũng rất thân cận, cũng không đối với những người khác giống nhau, cố ý vén chân đem phân cùng nước tiểu vẩy khắp nơi.

Tang Tử mỗi lần rửa sạch lung xá sẽ đem đàn linh trư thú dụ dỗ đến một góc, sau đó rửa sạch trên mặt đất phân, lại lấy nước dội mấy lần, cuối cùng lại làm cho linh trư thú tắm rửa một cái.

Mỗi lần dọn dẹp chuồng trại xong, chuồng của linh trư thú mà Tang Tử phụ trách lúc nào cũng sạch sẽ nhất.

Toàn bộ hành trình cũng là yên tĩnh nhất.

Chuồng trại dọn dẹp xong, Vu Hoảng Hoảng mang một trương sống không còn gì luyến tiếc mặt, bước đi hiu quạnh mà từ một cái chuồng khác đi ra.

"Ta thề, ta đời này sẽ không bao giờ ăn thịt của linh trư thú" - Vu Hoảng Hoảng hai mắt vô thần mà nhìn Tang Tử, khóe miệng run run.

Tang Tử vẻ mặt đồng tình mà vỗ vỗ Vu Hoảng Hoảng lưng.

"Ta hiện tại ngửi thấy cái gì cũng có mùi thối" - Vu Hoảng Hoảng tiếp tục hai mắt vô thần mà run rẩy khóe miệng.

Tang Tử tay đang vỗ vỗ trên lưng Vu Hoảng Hoảng dần dần mà ngừng lại.

Nàng có chút nghi hoặc hỏi Vu Hoảng Hoảng: - "Ngươi không có nín thở sao?"

"Nín thở hữu dụng sao?" - Vu Hoảng Hoảng run rẩy khóe miệng, vẻ mặt suy yếu hỏi Tang Tử: "Chỉ có thể kiên trì được một chút, lúc ngươi một lần nữa thở lại thời điểm, ngươi sẽ phát hiện, chung quanh càng thối hơn nữa, còn không bằng không nín thở cho rồi".

"Tại sao chỉ có thể kiên trì một chút? Thông qua khiếu huyệt trên làn da vận chuyển không khí thì tốt rồi mà" - Tang Tử vẻ mặt nghi hoặc mà nhìn Vu Hoảng Hoảng.

Nghe Tang Tử nói, Vu Hoảng Hoảng khóe miệng tựa hồ run rẩy lợi hại hơn, - "Cái ngươi nói là liễm tức quyết, trong truyền thuyết đó là pháp quyết khó học nhất.

Mẹ ta nói trong một ngàn cái tu sĩ, đại khái chỉ có một tu sĩ có thể thuận lợi học được liễm tức quyết mà thôi".

Nói tới đây, Vu Hoảng Hoảng cũng không run rẩy khóe miệng nữa, nàng hai mắt sáng lên mà nhìn thẳng Tang Tử: - "Đừng nói với ta là ngươi học được liễm tức quyết nha?".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio