Hàng Ngày Tu Tiên

chương 36: 36: 1​

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ở vùng biển phía Nam của Linh giới, trên đảo Xi Vưu, Vu Gia Bảo đèn đuốc sáng trưng.

Bên trong từ đường, ngay trung tâm có ánh nến treo cao.

Đỏ bừng ánh nến xuyên thấu qua cửa sổ được chạm rỗng, chiếu sáng khắp bầu trời đêm.

Giữa lúc ngọn đèn dầu lay động, đám nhóc nhà Vu gia xếp thành đội, cúi đầu nghe giáo huấn.

"Các con là đám nhóc tệ nhất mà ta phải quản trong suốt vài thập niên này" - Nhị trưởng lão chuyên quản lý Vu gia tộc học, đứng trên cao ở phía trên dàn tế, hận sắt không thành thép mà chọc chọc lấy trán của Vu Dịch Thanh – kẻ cầm đầu của đám nhóc này.

Vu Dịch Thanh nhe răng trợn mắt mà xoa xoa cái trán bị chọc buốt tới não, lại giơ tay xoa xoa cái mông bị sưng lên do lúc trước bị cha của mình đánh, giận mà không dám nói gì nên nhỏ giọng mà phản bác Nhị trưởng lão một câu: "Chúng con mới không là người kém cỏi nhất đâu" - Nhị trưởng lão mỗi lần huấn người đều nói như vậy, toàn bộ Vu gia ai đều biết.

Nhị trưởng lão tuy râu trắng hơn phân nửa nhưng lại vẫn tai thính mắt tinh, nhanh tay lẹ mắt mà lại gõ Vu Dịch Thanh một chút: "Giỏi quá ha! Thành thật một chút đi!"

Vu Dịch Thanh lại ăn một cái gõ, thở ngắn than dài mà trở về đội ngũ, thành thành thật thật mà nghe giáo huấn.

Nhị trưởng lão lúc này mới tiếp tục nói: "Bản lĩnh của các con không lớn, lá gan nhưng thật ra không nhỏ.

Còn chưa hoàn thành bước tu luyện đầu tiên đã dám trộm chạy ra đảo đi chơi.

Trộm đi còn chưa tính, nếu có thể bình an trở về thì ta còn có thể mắt nhắm mắt mở mà tha cho các con một con ngựa.

Các con nhưng thật ra có tiền đồ, trộm đi không nói, còn kém một chút bị người ta bắt hết một đám, thật là, làm ta phải nói với các con như thế nào đây!"

Sau đó, làm trò người mặt Vu gia mọi, Nhị trưởng lão tuyên bố: "Phải phạt mới được, lần này những ai trộm đi đảo Phù Không đều phải đi Nuôi Dưỡng Viện dọn dẹp chuồng cho linh trư thú trong một tháng".

Nghe Nhị trưởng lão nói vậy, cả một đám nhóc đều ủ rũ, cụp đuôi mà thở dài một tiếng.

Hận không thể lập tức trở lại một ngày trước, túm chặt chính mình lúc ấy định rời đảo, bạch bạch mà đem chính mình ngay lúc đó đánh cho tỉnh: Không có việc gì thì chạy lung tung làm cái gì? Đã xảy ra chuyện rồi đó! Chịu phạt đi!

Trốn nhà nhất thời sảng, chịu phạt Tu La tràng.

Môt đám nhóc héo úa bị một chúng gia trưởng khó nén tức giận cùng lo lắng lãnh trở về nhà nghe giáo huấn tiếp.

Thân Đồ Huyền cúi đầu nhìn Tang Tử, lại quay đầu nhìn Vu Hàm Yên, cảm thấy hai cô nương này ai hắn đều không bỏ được giáo huấn.

Vì thế sau khi nói hai câu không nhẹ không nặng, hắn liền thuận nước đẩy thuyền mà dựa theo kiến nghị của Tang Du Đồng mà để cho hai tiểu cô nương đi ngủ.

Thời gian còn dài, thôi thì sau này hắn sẽ nhìn hai tiểu cô nương nhiều hơn một chút là được.

Hai cô con gái ngoan ngoãn, đáng yêu như vậy, khẳng định sẽ không làm chuyện xấu, khẳng định là bị đứa nhóc nhà khác khuyến khích.

Thân Đồ Huyền đối với kết luận của chính mình tin tưởng không nghi ngờ.

Trong phòng, Tang Tử xoa bả vai, ngáp liên miên mà đẩy ra của phòng ngủ.

Phía sau nàng, Vu Hàm Yên đột nhiên ra tiếng gọi lại Tang Tử: "A Tử."

"Sao?" - Tang Tử nỗ lực mở to hai mắt khốn đốn, nghi hoặc mà quay đầu lại nhìn Vu Hàm Yên.

Vu Hàm Yên do dự trong chốc lát, vẫn là nhanh chóng mà tiến lại gần nàng, nhẹ nhàng mà ôm Tang Tử một chút: "Ngủ ngon".

Tang Tử lập tức cười cong mắt nói với Vu Hàm Yên: "Ân, ngủ ngon, mơ đẹp nha".

Vu Hàm Yên có mơ đẹp hay không, Tang Tử không rõ lắm.

Nhưng chính nàng lại là không ngủ ngon được.

Một sợi khói đen yếu ớt như sợi tóc lặng yên không một tiếng động mà từ trên người Tang Tử đang ngủ say xông ra, hội tụ thành một cái hình dạng chữ vạn của Phật giáo nhưng có phương hướng ngược lại.

Sau khi chữ vạn đó lập loè hai cái, nó liền hóa thành bộ dáng của một quả lệnh bài truyền tống, bao phủ quanh thân Tang Tử, cuối cùng hoàn toàn biến mất không thấy, không có bóng dáng.

Đồng thời trong lúc ngủ mơ, Tang Tử bắt đầu cảm thấy có áp lực trầm trọng che trời lấp đất ép về phía nàng, làm nàng cơ hồ khó có thể hô hấp.

Nàng rốt cuộc khó có thể chịu đựng mà mở mắt, lại phát hiện cảnh sắc trước mắt là nàng chưa từng có gặp qua.

Phiến đá màu xanh lá nối liền với một cái sân màu xám, bao phủ đó là một tầng sương mù xám xịt.

Trong sân, có rất nhiều "nhân loại" có hình thù kỳ quái đang ngồi, họ đang nhe răng trợn mắt mà bẻ xả cánh tay cùng chân, nỗ lực mà làm ra tư thế tu luyện ngũ tâm triều thiên.

Tang Tử nhìn chăm chú đám "nhân loại" kỳ dị này, nhìn một hồi lâu mới nhận ra "họ" không phải là người, mà là quỷ tu có ghi lại ở điển tịch của Vu gia.

Lúc sống những tu sĩ ở Tứ giới không thể dẫn khí nhập thể để chính thức bắt đầu tu luyện thì trong lúc tử vong sẽ có xác suất nhất định để thần thức ly thể, trở thành quỷ tu.

Quỷ tu có tu vi càng thấp, càng vô pháp tu chỉnh dung mạo, chỉ có thể tạm thời mang bộ dáng của mình lúc sắp chết.

Cho nên, giờ khắc này, một đám quỷ tu xuất hiện ở cái sân màu xám có phiến đá màu xanh này, hoặc là thiếu tay hoặc là đứt chân.

Thậm chí còn có một vị đại quỷ tu đặc biệt, đang xách theo đầu của mình bị chắt đứt, một trên một dưới mà đem đầu của mình làm thành cầu để đá.

Tang Tử: "..."

Nàng đây là ngủ một giấc lại xuyên qua nữa sao?

Lúc này, một vị quỷ tu bộ dáng thiếu niên, chớp một đôi mắt nai, ngây thơ mờ mịt mà nhìn về phía Tang Tử: "Tại sao ngươi lại không tu luyện vậy?"

"Tu luyện?" - Tang Tử ngẩng đầu nhìn thiếu niên quỷ tu liếc mắt một cái, muốn nói cho hắn, nàng còn chưa có dẫn khí nhập thể, nên không thể bắt đầu tu luyện.

Lời nói còn chưa kịp nói ra, Tang Tử liền hậu tri hậu giác mà cúi đầu nhìn thoáng qua "thân thể" của mình.

Nhan sắc nửa trong suốt, hình dáng có chút mơ hồ.

Đây không phải là thân thể của nàng, mà là thần thức.

Thần thức của nàng vứt bỏ thân thể, rời nhà đi ra ngoài?

Trong lúc Tang Tử miên man suy nghĩ, thiếu niên quỷ tu vỗ vỗ bàn tay, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: "Ta biết rồi, nhất định là ngươi vừa mới chết thành tân quỷ, cho nên còn không hiểu quy củ".

Tang Tử kinh ngạc mở to hai mắt: "Vừa mới chết? Tân quỷ?"

Không phải, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào! Nàng chỉ là nằm ở trên giường ngủ một giấc, kết quả lại đem chính mình ngủ đến chết?

Tang Tử nghĩ tới điên đầu mà vẫn nghĩ không ra, trước khi ngủ nàng rốt cuộc có làm cái gì không mà đem chính mình ngủ tới chết.

Liền ngay lúc này đây, bên tai Tang Tử mơ hồ truyền đến tiếng của Đại Tư Tế Duệ kêu gọi: "Đứa nhỏ? Đứa nhỏ mau tỉnh tỉnh!"

Giống như là bị thứ gì kéo đi, toàn bộ thần thức của Tang Tử đột nhiên biến mất ở trước mắt của thiếu niên quỷ tu.

"Ủa? Sao tự nhiên biến mất rồi?" - Thiếu niên quỷ tu nghi hoặc mà gãi gãi đầu.

Bị thiếu niên quỷ tu nhớ thương, Tang Tử lúc này bỗng nhiên mở to mắt, từ trên giường ngồi dậy.

Đại Tư Tế của Nhật Thần tộc đứng ở mép giường, con mắt chứa lo lắng mà nhìn nàng: "Vừa rồi đột nhiên thần thức của con ly thể".

Tang Tử ngữ khí mơ hồ mà ngẩng đầu nhìn thoáng qua Duệ: "Vừa rồi con giống như nằm mơ, mơ thấy con đã chết, sau đó biến thành quỷ tu".

Duệ như suy tư gì mà khoanh lại hai tay: "Có lẽ không phải con nằm mơ đâu".

"Từ từ!" - Tang Tử ngẩng đầu, biểu tình trên mặt có chút hoảng sợ: "Đại Tư Tế, không phải nằm mơ là có ý tứ gì? Ý người là nói con vừa rồi thật sự đã chết và biến thành quỷ tu ư?"

Duệ biểu tình nghiêm túc mà lắc lắc đầu, vẻ mặt "đứa nhỏ lại miên man suy nghĩ nữa rồi" : "Đương nhiên là không phải, ta muốn nói vừa rồi con không có nằm mơ".

Cảm thấy một chốc cũng không giải thích cho đứa nhỏ, Duệ đơn giản thô bạo mà đem cha của nàng từ trên giường túm lên: "Thần thức của đứa nhỏ này mới vừa ly thể, hình như là bay tới nơi nào đó của quỷ tu rồi, ngươi tìm người nhìn xem rốt cuộc chuyện này là như thế nào".

Thân Đồ Huyền không dám đại ý mà dẫn Tang Tử đi, gõ vang cửa phòng của người có học thức uyên bác nhất của Vu gia - Nhị trưởng lão gia.

Nhị trưởng lão nghe vậy, không tự chủ được mà nhăn chặt lông mày: "Thần thức không chịu khống chế mà đột nhiên ly thể? Gặp được rất nhiều quỷ tu đang tu luyện ư?"

Trầm tư một lát, Nhị trưởng lão tìm ra mọi điển tịch liên quan đến thần thức ly thể và quỷ tu, cân nhắc một hồi lâu mới không xác định lắm mà nói: "Nghe con miêu tả như vậy, hình như nơi đó là Luyện Hồn Tràng của Ma giới".

"Ma giới? Luyện Hồn Tràng?" - Tang Tử biết đến Ma giới cùng Luyện Hồn Tràng.

Ma giới là giới hoang vu cằn cỗi nhất trong Tứ giới, phía bắc của Ma giới càng là nơi hoang mạc trong hoang mạc.

Từ phương bắc của Ma giới phóng tầm mắt nhìn lại thì trừ bỏ đất vẫn là đất.

Nguyên nhân chính là cái gì cũng không có, quỷ tu của Ma giới giàu có hết sức tưởng tượng ở nơi chim đều không tới này xây lên một tòa tu luyện trường nổi tiếng của Tứ giới -- Luyện Hồn Tràng.

Luyện Hồn Tràng là một tòa luyện trường chuyên môn rèn luyện thần thức, tổng cộng có mười tầng, càng lên cao thần thức tu sĩ càng chịu nhiều thống khổ, sau khi thông quan thần thức tu sĩ cũng sẽ càng thêm cô đọng.

Bất quá, cứ việc Luyện Hồn Tràng nổi danh ở Tứ giới, nhưng ở trừ bỏ Quỷ tộc, trong mắt ma tu khác của Ma giới, tòa tu luyện đó không có quan hệ với bọn họ, nhưng lại là danh thắng du lịch đáng giá đối các tu sĩ khác của Tam giới.

Bởi vì trừ bỏ quỷ tu, mọi tu sĩ của Ma giới đều là luyện thể, chỉ luyện thân, không luyện thần thức.

Vậy nên giải quyết xong một cái nghi vấn, còn dư lại một cái vấn đề mấu chốt nhất: Vì cái gì mà thần thức của Tang Tử đột nhiên ly thể mà chạy đến Luyện Hồn Tràng của Ma giới? Phải biết rằng, Vu Gia Bảo ở đảo Xi Vưu của Linh giới, cùng với Luyện Hồn Tràng của Ma giới có quỷ tu, hai nơi chính là cách nhau cuồn cuộn vô biên Vô Tận Chi Hải.

Sau khi Nhị trưởng lão trầm tư một lát, châm chước mà mở miệng: "Tri Sùng, nếu ngươi yên tâm, ta muốn vào thức hải của Tang Tử nhìn một cái.

Thần thức đột nhiên không chịu khống chế mà ly thể, đa phần đều là do thức hải bị hao tổn.

Ta lo lắng, đám du tu kia có thể động tay động chân thức hải của Tang Tử hay không".

Thân Đồ Huyền cúi đầu nhìn Tang Tử, để Tang Tử tự mình quyết định.

Tang Tử nghĩ nghĩ, Duệ không thích hợp xuất hiện trước mặt người khác, lúc này đang ngốc tại tiểu viện của Vu gia chờ tin tức.

Lúc này trong thức hải của nàng chỉ có Ô đang nằm ở bên trong mà ngủ, còn lại cũng không có cái gì để làm người không thể gặp.

Nghĩ như vậy, Tang Tử liền gật gật đầu.

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio