"Chào dì, Dương nó dậy chưa vậy dì?"
"Con vô lôi đầu nó dậy cho dì đi, dì kêu nó nãy giờ mà có chịu dậy đâu"
Nghe thế Kim Anh cũng tự nhiên vô phòng mà lôi đầu nàng vậy, sở dĩ Kim Anh tự nhiên như vậy là bởi vì hai người là hàng xóm của nhau từ nhỏ đến lớn nên hai nhà cũng coi như là quen thuộc.
Tới phòng của nàng rồi thì mọi chuyện không nằm ngoài dự đoán, con người lười biếng đó vẫn ngủ quên trời đất, Nhìn như vậy Kim Anh lại nổi hứng chọc ghẹo Ngọc Dương
"Dậy đi, Dương ơi trễ giờ rồi h phút rồi kìa lẹ lên còn phút thôi đó"
Con người lười biếng đang ngủ kia nghe thế cũng giật mình, luống cuống bật dậy
"Cái gì, hôm nay khai giảng mà mày nói còn phút sao tao chuẩn bị kịp" Ngọc Dương vừa vội vàng lấy quần áo chạy vô nhà tắm vệ sinh cá nhân cũng không quên lẩm bẩm chửi mắng Kim Anh vài câu
Giải quyết xong con heo lười Ngọc Dương, nàng cũng vui vẻ ra phòng khách ngồi đợi.
Hai người chơi với nhau từ thời ở chuồng tắm mưa nên những việc này cũng chả có gì lạ lẫm.
Mẹ nàng cũng sớm quen nên cũng chỉ lo làm việc riêng của mình.
Đợi khoảng phút thì Dương cũng đã xong, vẫn là bộ dạng vội vàng lấy cặp sách, mang giày, lấy chìa khóa xe.
Sau khi làm hết ba, bốn việc một cách nhanh nhất có thể thì nàng nhận ra con người kia vẫn đang chậm rãi uống trà, chợt nhận ra điều gì đó không đúng, nàng lấy điện thoại ra bật lên thì quả nhiên
"Mày giỡn mặt tao hả con kia? h sáng là h sáng đó, mà mày nói h phút làm tao gấp đến nổi không kịp cột tóc đàng hoàng nữa"
"Ai biểu tao với mẹ mày có kêu cỡ nào mày cũng không chịu dậy chi, nên để vừa nhanh và đỡ tốn sức thì đây là sự lựa chọn tốt nhất rồi đó bạn mình ơi.
Thôi đi nhanh, chút nữa mày ghé bà đầu hẻm tao với mày ăn sáng rồi tới trường"
Nghe thấy cũng hợp tình và nàng cũng biết nếu Kim Anh không dùng cách này thì sẽ trễ giờ thật nên nàng chỉ lườm ai kia cái, rồi dắt xe ra trước khi đi cũng không quên chào mẹ rồi cả chạy ra đầu hẻm tới quán của bà để ăn sáng.
Bà bán cũng đã chục năm nên với
hai nàng mà nói quá quen thuộc không có gì xa lạ.
Chạy tới quán thì hôm nay đông hơn bình thường, cũng đúng bây giờ học sinh bắt đầu đi học lại rồi nên cũng đông hơn nhưng đa số là mấy đứa nhóc cấp , còn lại là mấy người dân trong hẻm.
Đậu xe xong xuôi hai nàng cũng kiếm cho mình chỗ ngồi, nhìn cái bảng bà treo ngay chỗ bán của mình thì thực đơn hôm nay có "Hủ tiếu, bánh canh, hoành thánh, nui"
Nhìn thực đơn như vậy khỏi phải nói Kim Anh cũng biết con người kia ăn cái gì.
Ngọc Dương là một đứa rất thích hủ tiếu, cho nàng một tháng chỉ ăn hủ tiếu cũng không là vấn đề gì.
Mà Ngọc Dương cũng biết bạn mình biết rõ mình ăn gì nên cũng tự giác lau đũa muỗng để Kim Anh đi gọi đồ ăn.
Gọi đồ ăn xong, quay lại chỗ ngồi nàng bắt đầu tán gẫu
"Tao nghe nói kế bên nhà mày có người mới chuyển đến đúng không?" Nhớ đến hôm qua bố mẹ mình nói kế bên nhà Ngọc Dương có người mới chuyển đến, nên nàng cũng không quên nghe ngóng từ bạn mình coi hàng xóm mới là ai nhưng có vẻ nàng hỏi sai người
"Ủa? Có hả sao tao không biết vậy?
"
"Thôi dẹp đi, mày mà biết cái gì, coi như tao hỏi sai người"
Nói thêm vài câu, thì đồ ăn cũng được bưng đến nhưng tô hủ tiếu của Ngọc Anh lại trở thành tô bánh canh.
Truyện Khoa Huyễn
"Bà , hồi nãy Kim Anh nó kêu tô hủ tiếu, một tô nui mà sao giờ tô hủ tiếu của con thành tô bánh canh rồi bà bưng lộn cho con hả?"
"Bây ăn đỡ đi, tao quên hôm nay học sinh đi học lại nên kêu người ta đem ít hủ tiếu cái hồi nãy còn đủ tô cho mày mà có con bé kia nó cũng kêu hủ tiếu, tao thấy nó lạ mà nhìn xinh quá nên tao bán cho nó luôn có gì sau này nó còn quay lại ăn ủng hộ tao nữa, mày cũng ăn hủ tiếu của tao mấy chục năm rồi hôm nay nhường người ta một lần đi" nghe tới đây Ngọc Dương mặt còn đen hơn cái đít nồi, còn Kim Anh chỉ biết lắc đầu với bạn mình
"Đâu bà chỉ con đi, ai mà xinh hơn con chứ đã vậy còn dám dành tô hủ tiếu của con" nghe vậy bà cũng nhiệt tình chỉ
"Đó con bé đó đó, xinh không? Tao nhìn còn mê á mà hai đứa hình như nó là giáo viên hay sao á!" hai nàng cũng theo hướng tay bà nhìn qua, thật đúng là một chị gái nhìn rất xinh, người đó mặc chiếc áo dài màu xanh biển có họa tiết sóng biển nhìn rất dịu dàng, làn da trắng hồng, dáng người cũng khá cao có vòng eo thon thả.
Kim Anh nhìn thiếu chút nữa là xịt máu mũi nhưng còn người kia còn đang tức giận vì bị cướp mất tô hủ tiếu nên lên tiếng nói
"Cũng đâu có xinh giống bà nói đâu chứ, vậy mà lại cướp được tô hủ tiếu.
Trẫm buồn" thấy dáng vẻ trẻ con của bạn mình Kim Anh vừa thấy buồn cười vừa thấy thương
"Thôi được rồi mày ăn đỡ đi, nhìn cô đó nhìn mình kìa.
Ăn lẹ đi còn đi học"
Bên này Khánh Ân đang ăn tự nhiên thấy có người nhìn mình nên cũng nhìn sang thì thấy cô bán hủ tiếu và hai cô gái mà một trong hai người đó nhìn nàng bằng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống.
Không biết chuyện gì đang xảy ra nàng cũng chỉ gật đầu nhẹ rồi tiếp tục ăn cho kịp giờ đến trường hôm nay là ngày đầu tiên nàng đến nơi công tác mới nên nàng vô cùng háo hức
Hôm nay là thứ nên phải chào cờ rồi mới lên nhận lớp.
Vì thế hai nàng cũng chưa biết mặt giáo viên chủ nhiệm mới của mình năm nay các nàng lên lớp , Kim Anh cũng nghe ngóng được giáo viên chủ nhiệm là cô giáo mới chuyển công tác đến, nghe nói là rất xinh đẹp nhưng cũng là người rất có quy tắc.
Còn Ngọc Dương cũng chả quan tâm lắm vì nàng đang bận ngủ bù vì buổi sáng dậy sớm quá.
Nàng vừa ngủ được phút lại bị Kim Anh ồn ào kêu dậy
"Dậy lẹ đi, con heo này ngủ quài vậy cô chủ nhiệm sắp vô rồi kìa"
"Dậy rồi nè mẹ kêu hoài" nàng vừa nói xong thì cô chủ nhiệm cũng bước vào lớp.
Khoảnh khắc vừa thấy cô chủ nhiệm mới nàng và Kim Anh mắt chữ A mồm chữ O nhưng may vì do covid phải đeo khẩu trang nên nhìn vào cũng chỉ thấy người đang trợn mắt
Sau khi đứng nghiêm chào cô xong khi ngồi xuống, Kim Anh vội thì thầm với Ngọc Dương
"Ê ê cái cô hồi sáng cướp tô hủ tiếu của mày kìa"
"Tao không ngờ tao với bà cô đó có duyên vậy á, người gì đâu thảo mai quá mới vô lớp mà đã lấy lòng được bọn kia"
"Mày thôi đi, cô xinh nên được thích chứ cô có thảo mai gì đâu.
Ê mà có duyên vậy không chừng cô là hàng xóm mới của tụi mình á"
"Mày mơ đi, bà cô đó mà là hàng xóm mới tao nhịn ăn hủ tiếu một tháng.
Thành phố này rộng vậy nghĩ sao mà là hàng xóm của tụi mình"
Vừa bước vào lớp Khánh Ân đã thấy bóng dáng quen thuộc của cô gái hồi sáng nhìn mặt bằng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống.
Nàng nghĩ rằng mình và con bé đó cũng có duyên quá ấy chứ, bỏ chuyện riêng qua một bên nàng chào hỏi các học sinh trong lớp
"Chào cả lớp cô là Trương Khánh Ân cô mới được chuyển công tác về, hi vọng lớp chúng ta sẽ cùng nhau học tập thật tốt trong năm học này và vì tình hình dịch bệnh nên các bạn nhớ thường xuyên đeo khẩu trang và tuân thủ quy tắc k nha"
Mấy đứa con trai thấy cô chủ nhiệm của mình xinh đẹp như vậy cũng tận dụng cơ hội thả thính, xin in này nọ nhưng đáng tiếc mấy đứa đó đã bị dáng vẻ dễ tính của nàng quật một cái đau điếng
"Chỉ có bạn nào là trợ lý và lớp trưởng thì cô sẽ tự gặp và trao đổi phương thức liên lạc còn lại cô sẽ dùng số điện thoại của trường.
Các em không cần thắc mắc tại sao lại có thêm chức vụ trợ lý đâu bởi vì trong năm học này cô sẽ cần một bạn giúp đỡ cô khá nhiều nên cô sẽ chọn bạn trợ lý.
Sơ yếu lí lịch của các em và danh sách lớp cô đã xem qua rồi.
Bây giờ cô sẽ điểm danh rồi chọn trợ lý và ban cán sự lớp"
Ngọc Dương thấy dáng vẻ đó của cô chủ nhiệm mới chẳng hiểu sao trong lòng nàng lại thêm vài phần không thích người này, đang miên man trong những dòng suy nghĩ của mình về cô chủ nhiệm mới nàng lại bị cái nhéo của bạn thân kéo nàng quay về hiện tại
"Mày khùng hả? Tự nhiên nhéo tao"
"Ơi là trời hôm nay mày bị gì vậy? Nãy giờ cô điểm danh tới tên mày mà mày không trả lời"
Nghe Kim Anh nói xong nàng chột dạ nhìn xung quanh thấy ai cũng nhìn mình, lại nhìn lên bàn giáo viên thấy người kia đứng chống nạnh nhìn mình, trong lòng đã thầm nói "cái tướng đứng thấy ghét" nhưng nàng cũng cố nặn ra nụ cười hết sức giả tạo
"Em là Ngọc Dương đây ạ"
Khánh Ân cũng không vội đáp mà nhìn nàng thêm giây rồi nở một nụ cười nhẹ
"Ừm, em là trợ lý của tôi.
Chút nữa ở lại gặp tôi trao đổi vài thứ" cái gì Dương nghe xong tưởng mình nghe nhầm nàng mà làm trợ lý cho giáo viên á, đúng là chuyện ngàn năm có một vì nói thật trước giờ nàng chưa bao giờ làm chức vụ gì trong lớp và nàng cũng chưa bao giờ muốn nên đối với nàng điều này như sét đánh qua tai
"Em không làm được đâu cô ơi, cô chọn bạn khác đi"
"Không cần tôi muốn em làm, được rồi vậy lớp trưởng là Hồng Khê và trợ lý là Ngọc Dương" mặc cho kẻ kia ngồi với vẻ mặt uất ức nàng tiếp tục điểm danh vì hôm nay chỉ nhận lớp và làm quen nên điểm danh xong nàng dặn dò vài câu rồi cho cả lớp ra về, chỉ có lớp trưởng và trợ lý mới ở lại
Ngọc Dương kêu Kim Anh ra nhà xe đợi mình một chút nàng trao đổi với giáo viên xong ra ngay.
Kim Anh nghe vậy cũng dọn dẹp rồi ra đợi
"Đây là số điện thoại của cô, hai em lưu lại đi có việc cần cô sẽ gọi, hôm nay chỉ có vậy thôi hai em về được rồi" Ngọc Dương nghe xong cũng lễ phép chào nàng rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy chứ nàng chả muốn ở lại thêm giây phút nào nữa
- -----------------------------------
Các bạn thấy có chỗ nào không ổn cứ góp ý mình sẽ cố gắng sửa.
Cảm ơn mọi người.