Bánh kem được đặt trên bàn nhỏ ở ban công, trong lúc đợi đến mười hai giờ cả hai đã cùng nhau ngồi tâm sự.
"Tuổi mới em có ước nguyện gì?"
"Em ước khoảnh khắc này là mãi mãi"
"Vì sao em muốn khoảnh khắc này là...um...từ..."
Khánh Ân chưa nói hết câu đã bị Ngọc Dương hôn lấy, đến khi dứt ra mặt hai người đầy thỏa mãn.
"Em bị khờ à? Tự nhiên hôn chị làm gì?"
"Em khờ đấy được chưa?"
"Em bị điên thì có, không nói nữa em xem kìa chỉ còn giây nữa thôi"
Giây phút vừa qua ngày mới, Ngọc Dương đã cầu nguyện và thổi nến.
Khánh Ân tò mò không biết bạn nhỏ đã cầu nguyện gì.
"Em đã cầu nguyện gì đó?"
"Em đã...đã, thôi không nói cho chị biết đâu."
"Chị hỏi thế thôi chứ chị biết em đã ước khoảnh khắc này là mãi mãi, biết em đã ước mọi điều tốt đẹp cho mọi người.
Vì bạn nhỏ của chị là người rất ấm áp"
Cả hai đã bên nhau như thế, bên nhau bằng những sự âm thầm quan tâm dành cho đối phương.
- --------------------------------.
Truyện Sắc
Sau một quãng thời gian, cuộc sống của cả hai dần ổn định hơn.
Ngọc Dương vừa học đại học xong, cũng đã ra trường và đi làm.
Nàng đã trở thành một bác sĩ thú y như mong muốn, Khánh Ân cũng không còn đi làm ở công ty và không làm giáo viên nữa, Khánh Minh em trai nàng cũng đã về nước khi Ngọc Dương học đại học năm ba.
Lúc ban đầu khi biết chị gái mình và Ngọc Dương quen nhau Khánh Minh cũng rất bất ngờ, nhưng cũng không phản đối.
Sau đó Khánh Minh đã thay chị mình tiếp quản công ty.
Khánh Ân đã quyết định mở một cửa tiệm bánh ngọt nhỏ, về các loại bánh mới của quán là do Ngọc Dương làm khi rảnh rỗi.
Trong thời gian quen nhau, cả hai đã nhiều lần chia tay và trải qua những định kiến xã hội.
Nhưng may mắn thay họ vẫn tìm thấy nhau sau những lần lạc mất, để nói có được cuộc sống như hiện tại là hành trình dài của hai nàng.
Khánh Ân, Ngọc Dương cả hai đã dành cho nhau một phần thanh xuân của mình.
Đã dành những điều tốt đẹp đáng trân quý cho nhau, họ đã nhận được thành quả xứng đáng đó là cuộc sống yên bình.
- ------------------------------------
Xin chào chắc hẳn hiện tại cũng hong còn nhiều bạn ở lại để đọc chương này, mình cảm ơn vì mọi người đã đồng hành cùng mình trong quãng thời gian dài vừa qua.
Xin cảm ơn chân thành!
Mình có rất nhiều cảm xúc cho chương này, phải nói là rất ngắn nhưng lại khiến mình mãi bâng khuâng.
Kết như vậy có vẻ là quá vội, nhưng mình đã nghĩ mình không thể viết thêm nhiều.
Vì ý tưởng và sự tự tin của mình đã cạn kiệt dần, mình không còn tin mình có thể viết hay hơn mỗi ngày và cũng không còn nhiều ý tưởng cho hai nhân vật đầu tay này của mình.
Cảm ơn mọi người nhé, cảm ơn vì mọi người đã đồng hành và ủng hộ khi mình vẫn dùng giọng văn non nớt mà viết, cho đến bây giờ dù mình chẳng khá hơn là mấy.
cảm ơn rất nhiều ạ! Mình mong chúng ta vẫn có cơ hội gặp lại khi mình đã tiến bộ hơn!
P/s: vẫn còn hoặc chương ngoại cho Ngọc Hoa và Kim Anh nhé!
????bản quyền thuộc wattpad.