Mặc dù bị Yumi từ chối nhưng Matt vẫn tặng bó hoa đó cho cô, Yumi đành ôm theo bó hoa đó về nhà mình.
Lúc đến cửa nhà, cô đang phân vân xem có nên gõ cửa nhà Sato hay không, buổi chiều cô nhắn tin đến giờ anh vẫn chưa trả lời.
Nhưng Yumi còn chưa kịp làm gì thì thang máy ở cuối hành lang kêu lên một tiếng "ting".
Sato bước ra từ thang máy, tuy mặt đã hơi đỏ nhưng bước đi của anh vẫn trầm ổn.
Yumi nhìn thấy anh, cô vui vẻ chạy lại "Chú đã ăn cơm chưa?"
Sato nhìn bó hoa trên tay cô, trái tim như bị ai đó bóp nghẹn, anh lạnh nhạt nói "Ăn rồi."
Thấy Sato nhìn hoa, Yumi giơ lên trước mặt anh "Hoa đẹp không, Matt vừa tặng em đó."
Sato cố nén sự khó chịu trong lòng anh khẽ gật đầu "Ừ, em đã đồng ý rồi sao?"
Yumi ngơ ngác, phải mất vài giây sau cô mới hiểu Sato đang nói gì, giọng điệu cô trách cứ "Chú đã biết trước rồi sao? Vậy sao không nói cho em biết?"
Sato né tránh "Tôi không biết."
Yumi nhìn gương mặt hơi đỏ của Sato, cô kinh ngạc hỏi "Chú...chú đã uống rượu sao?"
Sato không trả lời mà muốn lảng tránh "Tôi vào nhà trước đây." Nói xong thật sự bước qua Yumi muốn đi về nhà.
Yumi ở phía sau anh vội lên tiếng "Có phải chú nghe nói Matt tỏ tình với em nên mới uống say không? Chú cũng thích em đúng không?"
Sato chợt khựng lại, ít có người biết mỗi lần Sato căng thẳng, những ngón tay của anh sẽ khẽ run, mà lúc này, anh vẫn đang cố kiềm chế sự run rẩy đó.
Yumi bước về phía anh "Chú, nếu em nói thích chú, thì chú có cho em cơ hội không?"
Lần này Sato không thể khống chế được cơ thể mình nữa, cả hai bàn tay của anh đều run lên.
Sato quay người nhìn Yumi "Em...em không phải đã nhận hoa của Matt rồi sao?"
Yumi phì cười "Hoa thì em nhận, nhưng lời tỏ tình kia em đã từ chối rồi." Cô thích anh nhiều như vậy sao có thể đồng ý ở bên cạnh người khác.
Ngay đến trái tim của Sato lần này cũng khẽ run rẩy, trong lòng tràn ngập sự vui sướng khó nói.
Yumi lặp lại câu nói lúc nãy "Nếu em nói thích chú, chú có cho em cơ hội không?" Đây là lần đầu tiên trong đời cô tỏ tình, tâm trạng không khỏi có chút chờ mong.
Đang lúc Sato định gật đầu, trong đầu đột nhiên hiện ra một câu nói của Hiroshi "Cậu biết Yumi cần gì sao?" rồi tới "Cậu suy nghĩ kỹ rồi hãy quyết định." Sato chợt bừng tỉnh, anh nhìn khuôn mặt mong chờ của Yumi, nén lại sự đau lòng, anh nói "Tôi xin lỗi..."
Yumi vội vàng cắt ngang "Em đùa thôi, chú đừng tin là thật." Nhưng nội tâm của cô đã trực tiếp sụp đổ rồi.
Yumi không phải là người dễ bỏ cuộc, nhưng cô vẫn muốn chừa lại một đường lui cho mình, vẫn không muốn tôn nghiêm cuối cùng bị người khác chà đạp.
Trước khi bước vào nhà, Yumi khựng lại một lúc rồi nói "Chú đừng để ý mấy lời lúc nãy em nói, nhưng mà hãy nhớ là sẽ có một ngày em khiến cho chú thích em giống như em thích chú vậy."
Sato nhìn bóng lưng của cô, trong lòng khó chịu không thôi, cần gì đợi sau này, bây giờ anh đã thích cô còn nhiều hơn cô thích anh rồi.
Yumi bước vào nhà, dáng vẻ quật cường trước đó đã bị một gương mặt đầy nước mắt thay thế.
Cô đặt bó hoa Matt tặng lên bàn, sau đó vừa lau nước mắt vừa đi vào phòng tắm.
Còn chưa đợi cô tắm xong bên ngoài đã vang lên tiếng điện thoại.
Yumi dùng khăn tắm lớn, tùy tiện quấn quanh cơ thể một vòng.
Nhìn thấy tên người gọi, Yumi lười biếng nhấn nút nghe máy.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói lớn "Sao rồi cục cưng, mấy hôm nay bận lắm sao?" Giọng điệu này chỉ có thể là An Nhiên, bạn thân của cô ở Việt Nam.
Yumi nhấn nút chuyển sang chế độ gọi video, sau đó đặt điện thoại lên kệ, rồi ngồi xuống ghế, tự mình rót một ly nước đưa lên miệng uống.
Giọng nói háo sắc của An Nhiên lại vang lên "Woa mỹ nữ, mới tắm xong sao?"
Yumi trừng mắt với cô bạn qua điện thoại "Còn chưa tắm xong đâu."
Tiếng cười của An Nhiên vang lên "Vậy là tới quấy rầy cậu rồi."
Thấy Yumi không đùa giỡn như mọi ngày, An Nhiên kinh ngạc hỏi "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?"
Nhắc đến chuyện đã xảy ra, đôi mắt của Yumi chợt đỏ, nước mắt đã bắt đầu trào lên từ hốc mắt, Yumi không thể không thừa nhận bản thân cô vô cùng yếu đuối, gặp chuyện chưa gì nước mắt đã rơi ra trước.
An Nhiên thấy cô sắp khóc thì hoảng loạn "Sao vậy cục cưng? Sao cậu lại khóc, ngoan đừng khóc, nói cho tớ biết ai ức hiếp cậu?"
Yumi kiên cường lau đi nước mắt của mình nói "Tớ thất tình rồi!"
Sau khi nghe Yumi kể lại mọi chuyện, An Nhiên cảm thán "Nói như vậy, hôm nay cậu vừa được tỏ tình vừa bị thất tình?"
Yumi hít hít mũi gật đầu.
An Nhiên trầm tư một lúc "Tớ nói này cục cưng, tớ cảm thấy anh chú hàng xóm đó của cậu không phải là không thích cậu.
Có phải anh ta gặp khó khăn gì không?"
Yumi vứt miếng khăn giấy vào thùng rác bên cạnh nói "Chuyện tình cảm chứ có phải chuyện làm ăn đâu mà gặp khó khăn, chẳng lẽ yêu tớ khiến chú ấy thiếu hụt vốn sao?"
An Nhiên phì cười "Cục cưng à cậu thật hài hước.".