Takehiko dẫn theo Yumi và Emi đi đến xe của Sato.
Sato âm thầm nhìn Yumi một vài lần, những lần như vậy cô đều cố tình tránh né.
Thẳng đến khi Takehiko lên tiếng hỏi "Yumi, cô muốn ngồi ở ghế phụ hay ngồi ở phía sau."
Yumi bất mãn trong lòng, bây giờ cái chuyện vô nghĩa này mới chịu hỏi ý cô, sao lúc nãy quyết định đi ăn không chịu hỏi xem cô có muốn đi hay không, giả vờ giả vịt làm gì không biết.
Nhưng cô chỉ dám bất mãn trong lòng, đối mặt với Takehiko vẫn là một gương mặt tươi cười.
Nhìn qua Sato một cái, phát hiện khuôn mặt anh vẫn không nóng không lạnh như cũ, Yumi dứt khoát nói "Tôi ngồi phía sau."
Bầu không khí trên xe cũng không khó thở như Yumi nghĩ.
Emi thì khỏi nói, cô ấy là thư ký thì tất nhiên sẽ đi theo giám đốc, mà cô ta thì lúc nào cũng có một bộ dáng dù cho trời sập thì cũng phải xinh đẹp, cả khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười nên không nhìn ra được là rốt cuộc cô ta có vui thật hay không.
Nhưng Yumi đoán được hiện tại cô ta chắc chắn là đang rất vui, vì sao ư? Vì hai người đàn ông đang ngồi ở phía trước kia kìa.
Nếu cơ thể con người có thể hiển thị ra được hiệu ứng, Yumi đoán chắc cả khuôn mặt Emi lúc này sẽ tràn ngập bong bóng hình trái tim.
Yumi âm thầm thở dài, cô nhìn hai người đàn ông phía trước đang nói về mấy chuyện cũ, xem ra cả hai người đều đang vui.
Chỉ có cô là mang tâm trạng nặng nề đi ăn cơm mà như đi đánh trận mà thôi.
Đang giờ trưa nên ở nhà hàng tương đối đông, cũng may là trước khi đến Hiroshi đã gọi điện thoại đặt bàn rồi.
Cả nhóm người đi theo người phục vụ đi về phía phòng riêng ở góc trong, vừa vào đến phòng ăn lại xảy ra một chút khó xử.
Bởi vì Yumi không biết phải ngồi ở bên nào.
Bình thường nếu cùng đi ăn cả nhóm trọng tài đều sẽ biết ý mà cố tình sắp xếp cho Yumi ngồi cạnh Sato, Yumi tất nhiên rất vui vẻ, bởi vì cô thích Sato, nếu không ngồi cạnh anh thì ngồi cạnh ai.
Nhưng lần này thì khác, vị trí bên cạnh Sato bị đổi thành Takehiko, mà Yumi, lại ngồi ở giữa anh và Emi.
Mấy người trọng tài nhìn nhau không nói gì, chỉ len lén đưa mắt nhìn về phía Sato.
Nhà hàng rất nhanh đã lên món, từ món Âu đến món Nhật đều có đủ, bởi vì buổi chiều còn phải làm việc nên mấy người đàn ông đều chỉ uống trà chứ không uống rượu.
Sato giống như có thói quen, anh dời một đ ĩa thịt đến trước mặt Yumi, bất chấp cả việc phải với tay ngang Takehiko.
Yumi nhìn hành động của anh, trong lòng không rõ đang có tư vị gì.
Từ chối cô xong bây giờ lại tỏ ra quan tâm cô ư?
Mặc dù tối qua cô nói với Sato là chỉ nói đùa, đừng để ý đến mấy lời đó, nhưng đổi lại chính cô mới là người để ý.
"Takehiko này, tôi nghe nói công ty cậu đang lên kế hoạch để sửa chữa sân Twis đúng không?" Toma không hổ danh là anh cả, lần nào cũng biết cách hóa giải tình huống.
Takehiko không có ý giấu diếm, anh mỉm cười nói "Đúng vậy, đã lên xong kế hoạch rồi, chỉ chờ phía bên liên đoàn duyệt nữa thì sẽ tiến hành cải tạo."
Sau đó nội dung cuộc trò chuyện đều xoay quanh những vấn đề cải tạo sân cỏ, Takehiko rất chăm chú lắng nghe, so với những người nói về mặt lý thuyết, thì lời của những người trực tiếp tiếp xúc đáng giá hơn nhiều, đặc biệt đây còn là lời góp ý của những trọng tài chuyên nghiệp.
Ai cũng biết công việc của một trọng tài bóng đá ngoại trừ là người điều khiển, là người thực thi luật bóng đá ra, thì còn phải am hiểu về vấn đề hệ thống sân cỏ, bao gồm từ hiệu ứng đèn đến trình tự thiết lập khung thành, có như vậy mới có thể điều khiển một trận đấu diễn ra suôn sẻ, nếu có gặp sai sót cũng có thể xử lý một cách tốt nhất.
Vậy nên lời góp ý của những trọng tài ở đây đều rất quý giá, góp phần khiến cho bản kế hoạch cải tạo sân Twis trở nên hoàn thiện hơn.
Yumi biết mình không có tiếng nói nên không tham gia vào, mặc cho mấy người đàn ông thảo luận hăng say, cô vẫn chuyên tâm mà gắp đồ ăn vào bát mình.
Emi ngồi bên cạnh Yumi khẽ giật tay áo cô, ra hiệu cô ăn ít thôi.
Nhưng Yumi nào quan tâm, không có chuyện của cô thì cô ngồi góp vui làm gì, thay vì phải trưng bày khuôn mặt máy móc phụ họa với mấy lời nói kia, cô thà cúi đầu nhai thức ăn còn hơn.
Kimura là kiểu người nhiệt tình, nhìn thấy Emi lườm Yumi, anh bật cười nói "Để cô ấy ăn đi, con gái phải có da thịt một chút mới đẹp, cô cũng đừng ăn ít quá.".
||||| Truyện đề cử: Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa |||||
Câu nói của Kimura thành công di dời nội dung cuộc nói chuyện.
Takehiko đã từng chứng kiến sức ăn của Yumi, anh cười cười gắp thêm một miếng thịt bỏ vào chén cô "Ăn đi."
Yumi hận không thể tìm một cái lổ để trốn đi, cô bất mãn lườm Kimura một cái.
Ai cần anh ta quan tâm không biết nữa? Cứ xem cô như vô hình không được sao?
Hành động của Takehiko đều bị Sato thu vào trong mắt, nhưng anh cũng chỉ im lặng, bình tĩnh cầm ly trà bên cạnh lên uống..