Sáng hôm sau Yumi bị tiếng chuông báo thức đánh thức, cô mở mắt nhìn ra phía cửa sổ, ánh sáng le lói bên ngoài khiến cô không nhịn được mà nhíu mày.
Yumi sực nhớ lại tối hôm qua, nhưng dù cho có cố gắng đến mấy, trí nhớ của cô cũng chỉ dừng lại ở lúc cô vừa say, còn sự việc sau đó, cô về nhà bằng cách nào thì không thể nhớ rõ.
Nhìn đồng hồ một cái, phát hiện đã qua giờ chạy bộ, mà dù cho còn thời gian, với tình trạng của cô bây giờ cũng khó mà chạy nổi.
Yumi vừa xoa xoa trán vì đau đầu, vừa chậm chạp đi vào nhà vệ sinh.
Lúc nhìn mình trước gương cô vô cùng kinh ngạc, môi dưới của cô không hiểu vì sao lại có chút sưng, bởi vì tổng thể gương mặt vẫn bình thường nên làm nổi bật vết sưng này.
Yumi vừa chạm nhẹ vào môi vừa làu bàu "Chẳng lẽ tối qua ngã trúng chỗ nào rồi?"
Còn chưa đợi cô nhớ ra vì sao mình bị thương, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.
Yumi đành mang theo sự nghi hoặc của mình bước ra ngoài.
Cánh cửa vừa mở ra cũng là lúc Yumi kinh ngạc đến bất động.
Người bên ngoài không ai khác chính là Sato, lúc này còn cầm theo hai túi thức ăn nóng hổi.
"Không mời tôi vào sao?" Sato nhìn cô hỏi.
Yumi sực tỉnh, vội nép người vào trong "Chú vào đi."
Sato mang bữa sáng đặt lên bàn, sau đó rất tự nhiên mà vào trong bếp lấy đũa và chén.
Yumi kinh ngạc nhìn anh, không hiểu sao hôm nay Sato lại chủ động đến tìm cô.
Sato từ trong bếp đi ra, phát hiện Yumi vẫn đang nhìn mình, anh thấp giọng hỏi "Đã đánh răng chưa? " đôi mắt lại như vô tình mà đánh giá vết sưng trên môi cô.
Yumi lúc này mới nhớ ra, cô vội lấy tay che miệng, vừa đi vào nhà vệ sinh vừa nói "Chú đợi một chút."
Khuôn mặt Sato tràn đầy ý cười, anh có vẻ rất hài lòng với tác phẩm tối qua của mình.
Chờ đến khi Yumi quay lại Sato đã bày thức ăn ra dĩa xong rồi, thấy cô đến liền rót một ly sữa cho cô.
Yumi rất muốn hỏi vì sao anh lại mua đồ ăn sáng cho cô, nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.
Thấy cô im lặng Sato lên tiếng "Mấy món này tôi đều mua ở cửa hàng bên dưới, em ăn xem có vừa miệng không?"
Yumi gật đầu "Rất vừa." Vừa nói vừa cúi thấp đầu.
Sato nhìn cô, "Đầu còn đau không?"
Yumi nghe anh hỏi, cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ý cười trên mặt Sato, gương mặt cô thoáng đỏ, ấp úng nói "Không...không còn đau nữa."
Ăn sáng xong Yumi ngồi xe của Sato đến công ty, hai người họ xem như không có chuyện gì xảy ra, vẫn nói chuyện với nhau như bình thường.
Trước khi Yumi xuống xe, Sato kéo tay cô lại "Buổi chiều tôi sẽ đón em."
Yumi cảm nhận được rất rõ độ ấm từ lòng bàn tay anh, không biết có phải do ngại hay không, cô gật đầu một cách rất máy móc "Vâng."
Sato hài lòng, anh xoa đầu cô "Đi làm đi."
Yumi mang theo tâm trạng lâng lâng như người trên mây đi vào công ty, vừa nhìn thấy cô Aiko đã nói "Chị còn tưởng hôm nay em nghỉ chứ."
Nhớ đến sự việc tối qua, Yumi chỉ cười "Em cũng định xin nghỉ rồi, mà sợ xin đột xuất giám đốc không duyệt."
Aiko chăm chú nhìn Yumi, phát hiện môi cô hơi sưng, liền cười tà mị hỏi "Tối qua có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Nhắc đến chuyện này Yumi mới nhớ ra, cô vội kéo tay Aiko hỏi "Tối qua ai đưa em về vậy?"
Ban đầu Yumi cứ nghĩ là Matt, vì trong công ty chỉ có Matt là biết chính xác nhà cô ở tầng nào và nhà số mấy.
Nhưng khi nhìn thấy biểu cảm đờ đẫn vì dư âm tối qua của Matt khi bước vào văn phòng, Yumi lại không có chút ấn tượng gì.
Aiko khó hiểu nói "Là anh trọng tài hàng xóm của em chứ ai, sáng nay anh ta còn đưa em đi làm mà.
Chẳng lẽ anh ta không nói với em?"
Yumi nhíu mày khẽ lắc đầu "Sao chú ấy biết em say?"
Cái này thì Aiko biết, cô cười cười "Là chị gọi cho anh ta."
"Chị á?"
"Nói chính xác hơn là dùng điện thoại của em để gọi anh ta."
Yumi chợt nhớ, trước khi cô mất ý thức, cô có mở liên lạc của Sato lên để xem, chắc là lúc đó đã quên tắt màn hình điện thoại.
Yumi sờ nhẹ lên môi mình hỏi Aiko "Vậy trước khi chú ấy đưa em đi, em có bị ngã vào đâu không?"
Aiko mở to mắt nhìn Yumi "Đừng nói với chị em nghĩ vết sưng trên môi em là bị ngã nha?"
Thấy khuôn mặt ngơ ngác của Yumi, Aiko vỗ nhẹ vào vai cô, khẳng định "Chị chưa từng thấy ai bị ngã mà chỉ bị thương ở môi dưới.
Vết sưng này ấy hả...trong giống như bị con gì đó đốt thì đúng hơn, à mà cũng không đúng, nếu bị con gì đốt thì sẽ nhìn thấy điểm bị đốt, với mức độ sưng toàn phần vầy thì chỉ có bị người đốt thôi..."
Yumi trực tiếp hóa đá, bởi vì cô nhớ đến gương mặt tràn đầy ý cười sáng nay của Sato.
"Các cô không định làm việc sao?" Còn chưa kịp hồi tưởng thêm thì ngoài cửa văn phòng đã có người lên tiếng, chất giọng lạnh lùng kia trong công ty này cũng chỉ có một người..