Sato mang theo bộ dạng như người mất hồn quay về nhà, đối diện với cánh cửa nhà đang đóng chặt trong lòng anh lại giống như có thứ gì đó đang cắn xé.
Tim anh đau, linh hồn và thể xác của anh cũng rất mệt mỏi.
Ban nãy trước khi rời đi Takehiko có nói với anh, “Bây giờ tôi mới hiểu được vì sao lúc trước cậu lại lo sợ mình sẽ không phù hợp với Yumi.
Cậu nghĩ đúng rồi, hai người thật sự không có một chút nào phù hợp cả, ở cạnh cậu cô ấy lúc nào cũng phải nhún nhường, phải là người chịu tổn thương trước.
Sato, cậu có từng trong một khoảnh khắc, một giây phút nào nghĩ đến cảm nhận của cô ấy không? Hay cậu cho là tất cả những điều này đều là sự trả giá cô ấy bắt buộc nhận được khi thích cậu? Chúng ta quen biết nhau từ nhỏ, tôi không nghĩ sẽ có ngày phải tranh chấp với cậu chỉ vì một cô gái.
Từ trước đến giờ tôi đều tin tưởng cậu là một người đàn ông tốt, là người có chính kiến, là người biết suy nghĩ và biết phân biệt nặng nhẹ, nhưng lần này cậu thật sự đã làm tôi rất thất vọng… Sato, nếu thật sự cậu không thích Yumi thì hãy từ bỏ đi, đừng dày vò cô ấy nữa, tôi không nghĩ chúng ta sẽ vì một cô gái mà tuyệt giao với nhau.”
Anh đang dày vò Yumi sao?
Sato giống như một người mất đi linh hồn, hai mắt vô lực nhìn về phía cửa nhà của Yumi.
Trải qua khoảng thời gian ở Kyoto anh cứ nghĩ anh và Yumi sẽ có một bắt đầu tốt đẹp, anh yêu thích cô và cô cũng vậy, sau tất cả mọi chuyện hai người sẽ có thể hoàn toàn đón nhận nhau, sẽ ở bên nhau.
Sato không nghĩ sẽ có ngày anh lại bị Yumi chán ghét, chỉ qua một đêm anh đã từ một người đứng đầu trong lòng cô trở thành một người bị đưa vào danh sách đen, mà cô…lại không cho anh bất kỳ một cơ hội giải thích nào.
Mấy ngày sau đó bầu trời của Sato chỉ toàn là một màu đen, anh không đến bệnh viện thêm lần nào nữa, bản thân giống như một cỗ máy, ngoại trừ công việc ra thì chỉ có tập luyện.
Ban đầu những người trong nhóm trọng tài đều rất lo lắng, họ lo tâm trạng của Sato không tốt sẽ ảnh hưởng đến phán đoán và tinh thần làm việc của anh, nhưng khi trải qua một trận đấu tất cả mọi người có mặt ở đó đều chỉ biết trợn mắt nhìn, bởi vì Sato so với lúc trước còn nghiêm nghị hơn, mỗi một quyết định đưa ra đều khiến cho các cầu thủ phải tái mặt.
Hiện tại đang diễn ra giải đấu AFC Asian Cup, mà trận khai mạc hôm đó là do Sato làm trọng tài chính với hai đội ra sân đầu tiên là Malaysia và Hàn Quốc.
Bởi vì là trận khai mạc nên các cầu thủ đều mang tâm thế thoải mái ra sân, nhưng bọn họ chưa thoải mái được bao lâu thì đã hứng chịu gương mặt như hung thần của vị trọng tài chính.
Hôm đó Kimura là trọng tài thứ tư, là người duy nhất trong tổ trọng tài có thời gian tiếp xúc với huấn luyện viên của hai đội.
Một người đại diện bên phía ban tổ chức đang nói gì đó với với người trong tổ huấn luyện của đội Hàn Quốc, ánh mắt ông ta dừng trên người Sato mấy lần, sau đó liền đi về phía của Kimura.
“Anh Sato hôm nay làm sao vậy?”
Kimura đang chỉnh bộ đàm nghe ông hỏi liền ngẩng đầu lên, lúc này Sato cũng đã cho bắt đầu trận đấu được mười lăm phút rồi, “Không có sao đâu, dạo gần đây có người góp ý bảo cậu ấy phải nghiêm khắc thêm ấy mà.” Kimura cố tình lấp lim giúp Sato.
Người đại diện đưa mắt nhìn Sato đang đứng giữa sân, nghi ngờ nói, “Là vậy sao?”
Kimura phải tốn thêm hơn năm phút để trấn an ông và người bên đội huấn luyện, hi vọng khi trận đấu kết thúc bọn họ sẽ không tìm lý do gây khó dễ tổ trọng tài.
Nằm ở bệnh viện gần một tuần Yumi mới được xuất viện, một tuần này bầu trời của cô tuy rằng không trong xanh nhưng cũng không u ám giống như Sato.
Dự án mà cô theo đang đi vào hồi kết thúc, mấy ngày này Yumi tuy ở trong viện nhưng vẫn bận bịu đến tối mặt.
Sau khi ở viện được một ngày cô liền nhờ Aiko và Kami đến nhà lấy thêm đồ và máy tính cho mình, dù sao thì ngoài việc chuyền nước ra cô cũng rảnh rỗi, cô cũng sợ công việc bị đình trệ nên rất ra sức hoàn thành những phần có thể làm được tại nhà.
Cũng may có Takehiko bên cạnh, cuối ngày anh đều đến bệnh viện hỗ trợ Yumi làm dự án đến tối muộn mới quay về.
Hai người mỗi người một góc ôm máy tính làm việc, nếu công việc không có vấn đề thì cũng sẽ hạn chế nói chuyện với nhau.
Tình trạng cứ tiếp diễn như vậy đến khi Yumi được xuất viện, nhưng cô cũng không nghỉ ngơi mà mang máy tính chạy đến công ty cùng với Takehiko và nhóm đồng nghiệp tăng ca.
Ai cũng nghĩ Yumi còn trẻ mà giỏi lại rất cần cù chăm chỉ, nhưng họ không biết thật ra Yumi là đang cố tình tìm việc để tránh gặp mặt người hàng xóm đối diện kia.
Mấy ngày đầu ở bệnh viện cô còn cảm thấy đau lòng thấy khổ sở, nhiều đêm còn suy nghĩ nhiều đến bật khóc, nhưng cũng may cô không vì thế mà mềm lòng đi mở chặn liên lạc của Sato.
Thật ra những ngày sau đó Yumi đã nghĩ thoáng hơn nhiều rồi, cô đã từng nghĩ đến chuyện sự việc hôm đó có thể là một sự hiểu lầm, có thể là do Meiko dựng chuyện, ít ra cô cũng nên để Sato giải thích một chút.
Nhưng đó cũng chỉ là Yumi mới nghĩ đến thôi, thời gian tiếp theo bởi vì công việc bận rộn mà những vấn đề này bị cô vứt ở sau đầu, huống chi còn có vị giám đốc mặt lạnh ngày nào cũng đến theo dõi cô làm việc, cô còn có thời gian nghĩ lung tung nữa sao?
Sau khi xuất viện về nhà Yumi bắt đầu lo lắng, lo lắng không biết phải nên đối mặt với người ở nhà đối diện kia như thế nào, gặp lại nhau câu đầu tiên nên nói gì, có nên chào hỏi hay là cố tình giả vờ như không quen? Nói tóm lại Yumi cũng coi như đã thông suốt nhiều chuyện, cô cũng không muốn tiếp tục khó dễ bản thân mình.
Không có được thì buông, đó là chân lý sống mà ông Minh, giám đốc chi nhánh ở Việt Nam nói với cô sau khi nghe cô gặp chuyện..