Edit: Samleo
Trình Hải Dương thật tình thật không ngờ phối kịch truyền thanh là khó khăn như vậy, thật không ngờ tiểu thuyết BL bây giờ có thể trắng trợn như vậy.
Lúc mới vừa nhấn mở file truyện, Trình Hải Dương lướt qua loa vài lần, uh, hẳn là câu chuyện tình yêu vườn trường rất bình thường.
Trình Hải Dương chăm chú nhớ kỹ lời thoại, nghe thanh âm êm ái của Tiên Mạch trong tai nghe, cả người cũng mềm yếu rồi.
“Anh thích em.” Tiên Mạch thầm nói trong tai nghe. Câu thoại này cũng không có nhân xưng, Trình Hải Dương không cách gì kiềm chế địa thay mình vào nhân vật, hình như ba chữ nọ chính là Tiên Mạch nói với mình, rung động lòng người, khiến cậu khó có thể tự kiềm chế.
Đúng, khó có thể tự kiềm chế, thật muốn lớn tiếng nghiêm túc nói thích y.
Nhưng Trình Hải Dương còn chưa tới mức không thể khắc chế bản thân, nhìn lời thoại, có chút chậm chạp nói: “Em có thể tin tưởng anh sao…”
Người bên kia tai nghe không biết có phải cũng đang phân vân hay không, có một quãng trống nhỏ, quãng trống này làm cho Trình Hải Dương ngừng hô hấp, nếu cậu là một con chó nhỏ, ngay lúc này lỗ tai chắc chắn dựng thẳng lên chờ đợi.
“Tin tưởng anh. Anh là thật lòng thật dạ thích em. Muốn cùng em bên nhau mãi mãi.”
Bên nhau mãi mãi… Bên nhau mãi mãi.
Mặt Trình Hải Dương cũng bắt đầu ửng hồng, trong YY phát biểu của nhóm lại càng thêm dữ dội.
【 a a a a … Bày tỏ rồi!!! Đây là yêu ~~~~】
【tình cảm nồng nàn như vậy nhất định là CP thực sự! 】
Cậu tiếp tục đọc, trên mặt đã ửng đỏ một mảnh: “Em cũng…” Lời thoại chỉ có hai chữ ngắn ngủi, tình tiết kế tiếp lại làm cho Trình Hải Dương mở rộng tầm mắt.
Rõ ràng, rõ ràng có H!!!
Nhân vật nói một nửa đã bị nhân vật kia hôn,
Trình Hải Dương ngây ngẩn cả người: “Không đúng không đúng! Cái này phạm quy! Các người chưa nói có H!”
【 mới không phải! Hải Dương đang phối hay như vậy tiếp tục a!!! 】
【 Đúng vậy! Cầu phúc lợi!!! 】
【 Hải Dương sama đừng từ chối mà! H cũng là một loại nghệ thuật! 】
Tiên Mạch ở trong tai nghe cười khẽ một tiếng.
Trình Hải Dương đang muốn hỏi Tiên Mạch cười cái gì, thì nhìn thấy tin Tiên Mạch phát tới: 【 Sao? Không dám? 】
【 mới không phải không dám mà. 】
【 như vậy tiếp tục. 】
【 nhưng này… Này quá cái gì rồi… 】
【 tôi cũng không ngại cậu để ý cái gì. 】
Trong lời nói của Tiên Mạch mang theo ám muội, điểm ấy Trình Hải Dương vẫn nhìn ra được. Cậu mặt dày mày dạn cố gắng phát ra những âm thanh “Uh, A” nhưng cứ bị tắc nghẽn ở trong cổ họng một hồi thật lâu không ra tiếng nào.
Tiên Mạch lại mở miệng nói: “Hãy để anh có em.”
Trình Hải Dương nhìn lướt sơ qua lời thoại, một câu “Uh”.
Màn tiếp theo chính là tiểu thụ bị tiểu công đặt ở trên giường làm chuyện gì gì đó, Trình Hải Dương càng thêm căng thẳng, chỉ nghe thanh âm Tiên Mạch trầm thấp dịu dàng như trước, phảng phất ở bên tai lời nói nhỏ nhẹ một nửa, Trình Hải Dương không kịp kinh ngạc micro của Tiên Mạch cùng tai nghe nhà mình tính năng cao, thì đã bị câu nói dịu dàng mà lại mang theo hơi thở sắc tình làm cho mặt đỏ tai hồng, toàn thân bắt đầu khô nóng không thôi.
“Em thật mê người.”
“Anh đợi ngày hôm nay đợi đã rất lâu rồi.”
“Anh có thể… Muốn em sao…”
Mặc dù không có bất cứ chữ gì trắng trợn, Trình Hải Dương cũng đã bị cách diễn đạt đó làm cho sắp nghẹt thở, hô hấp trở nên dồn dập, cậu hơi rời đi microphone một chút, sợ tiếng thở dốc của bản thân bị Tiên Mạch còn có người nghe liên quan nghe được.
Cậu ra sức ổn định giọng nói của mình: “Uh… Em là của anh…”
Không được không được! Cậu nhìn tình tiết tiếp theo, hoàn toàn đã đến đùa giỡn trên giường rồi!!! Không được không được!!! Cậu tuyệt đối không có khả năng phối cảnh H trước mặt nhiều người như vậy! Cậu chính là nam sinh bé nhỏ ngây thơ đến bây giờ đều là trạch nam thành thành thật thật ngay cả tay con gái cũng chưa từng nắm mà AV cũng chưa từng xem.
Trình Hải Dương quyết định thật nhanh, thoát YY, sau đó login lại.
“Xin lỗi xin lỗi, mới vừa rồi trong nhà rớt mạng.” Trình Hải Dương nói, “Hôm nay cứ đến nơi đây thôi ~ phúc lợi cũng quá nhiều rồi ~ “
“Uh, tôi cũng có chút chuyện.” Tiên Mạch phối hợp nói. Tiên Mạch đương nhiên hiểu rõ tâm tư của Trình Hải Dương, cũng cho Trình Hải Dương một bậc thang xuống.
“Vậy lần sau gặp lại! Hôm nay cám ơn mọi người đồng hành! Hải Dương trãi qua một sinh nhật hạnh phúc nhất!”
Trình Hải Dương xuống YY, lập tức liền phát tin qua cho Tiên Mạch.
【 quà sinh nhật. 】
Tiên Mạch truyền đến một hình ảnh.
Trình Hải Dương click mở, là một bức tranh hiện vật dùng camera chụp lại.
Bức tranh rất đẹp, rất đơn giản, bức tranh chàng trai tóc ngắn màu nâu nhạt, rất sức sống, nằm ở trong ổ chăn mềm mại. Chăn là một mảnh màu xanh biển, vô cùng đẹp mắt, nửa khuôn mặt của chàng trai xinh đẹp bị che ở dưới chăn, ánh mặt trời chiếu xuống từ mái nhà, chiếu lên mặt chàng trai. Trong phòng còn có loa thật lớn cùng microphone, trên mặt đất đều là hộp CD.
A… Sao tưởng tượng giống căn phòng của mình thế này? Mặc dù cậu không phải dùng chăn mền màu xanh biển.
Chẳng qua lần sau có nên đổi lại một bộ màu xanh biển hay không? Nhưng thật ra rất xinh đẹp, rất lấy làm thích.
Bình thường mọi người thích kiểu dáng đồ vật nào đó, không phải bởi vì bản thân nó, càng nhiều là bởi vì hàm ý ẩn sâu phía sau nó. Ví dụ chăn màu xanh biển này … ẩn sâu phía sau chính là cảm giác của Tiên Mạch đối với mình.
—— cậu hy vọng bản thân chính là bộ dáng trong tưởng tượng của Tiên Mạch.
【 đẹp quá! 】
【 Hiện vật ở chỗ của tôi. Muốn không. 】
【Muốn == bức tranh của Tiên Mạch đại đại thật xịn! 】
【 đừng gọi đại đại. 】
【 A… Được. Nhưng thật tình rất thích! Đây là quà sinh nhật xịn nhất! 】
Trình Hải Dương vừa nói, lại vô thức bắt đầu cười khúc khích với màn hình.
Không đúng không đúng… Cái này hình như là… Tiên Mạch hình như là… hẹn gặp mặt mình???
Trời ạ! Không có khả năng a! Trình Hải Dương cảm thấy bây giờ tim mình dám chắc đang đập một trăm tám, chắc chắn! hơn nữa còn có xu hướng tăng cao thêm! Má ơi! Trái tim mình sẽ không cứ vô cùng kích động như vậy từ cổ họng nhảy ra sau đó chết đi! Này có tính vỡ mạch máu không!!!
【 chúng ta gặp mặt đi. 】
A a a a a a a! Năm chữ ngắn củn thêm một dấu chấm câu, khiến Trình Hải Dương suýt chút nữa từ ghế té xuống. Đúng, đúng như mình nghĩ trước đó, vẫn là bị năm chữ này trực tiếp đánh thẳng trái tim.
【… 】
【 ngày mốt tôi nghỉ hè rồi, cậu sao. 】
【 tôi cũng vậy. ==】
【 chúng ta hẹn gặp ở nơi nào? 】
【 Hey? Anh ở đâu? Tôi ở S thị, có quá xa hay không? 】
【 tôi cũng vậy.. 】
Đây là duyên phận sao? Đây nhất định là duyên phận!
Trình Hải Dương cười khúc khích càng ngày càng khoa trương, trong lòng vui sướng tăng lên đến cực điểm, Trình Hải Dương trong lúc nhất thời đã quên hồi âm tin nhắn, chỉ là lăn lộn trên mặt đất cười khúc khích, lăn lộn giữa đống CD cùng sách bừa bộn, càng không ngừng phát ra tiếng cười thích thú ngây ngô không rõ, khoa trương biết bao.
Không có việc gì! Dù sao Tiên Mạch cũng nghe không được! Trước để bản thân kích động vài phút!
Trình Hải Dương càng không ngừng lăn lộn, tin nhắn của Tiên Mạch lại tới nữa, thanh âm tích tích từ trong loa truyền ra, Trình Hải Dương giống như uống máu gà từ trên mặt đất bắn lên, chỉ sợ nhìn thấy tin của Tiên Mạch muộn một giây.
【 Chỗ cậu ở cách S đại xa không? 】
【 không xa ==】 nói thừa, cậu chính là S đại.
【 Ngày mốt vườn hoa Quang Cốc có triển lãm tranh, cùng đi chứ. 】
【 Được a 】
【Vậy mười giờ ngày sáng mốt, cửa Tây S đại. Thuận tiện cùng ăn cơm trưa. 】
【 uh! 】
Trình Hải Dương dám chắc đêm nay mình ngủ không được rồi.