Edit: Samleo
Tiên Mạch thật ra rất không rõ khát vọng của bản thân đối với Trình Hải Dương đến tột cùng là từ đâu mà đến, lại tại sao cuộn trào mãnh liệt như thế, thậm chí ngăn cũng ngăn không được. Lúc vẽ tranh, đi học, làm thêm, nằm mơ, cho dù Trình Hải Dương ở hay không, có nhìn thấy cậu hay không, đầu óc luôn luôn khống chế không được không ngừng nhớ tới chuyện của Trình Hải Dương.
Như vậy khát vọng nắm giữ cậu.
Nhưng lại không nói ra miệng những lời động lòng người. có điều cũng không cần nghĩ nhiều như vậy, thời gian lâu dài, y tin tưởng cho dù Trình Hải Dương là ngốc trời sinh cộng trời sinh ngốc thêm ngốc trời sinh cũng sẽ hiểu được tâm ý của mình.
Hôm nay là ngày Trình Hải Dương phát hành bài hát mới. Trước đó Trình Hải Dương cũng đã nói qua với Tiên Mạch rồi. Y có thể đoán được bây giờ Trình Hải Dương khẳng định đang thấp thỏm không yên viết lời thuyết minh cho bài hát mới…, sau đó tải lên, rồi gửi lên Weibo.
Y suy nghĩ một chút, click mở trang chủ của Weibo, tay bấm vào đăng ký một tài khoản Weibo, có chút thần chí không rõ viết ID là Tiên Mạch.
Mới làm xong, tin của Trình Hải Dương đã tới rồi, nói là bài hát mới đã phát hành rồi.
Điền hết bảy tám phần tư liệu, tiện tay tải lên bảo thảo bức tranh mình đã vẽ Hải Dương làm hình avatar, sau đó click vào của Weibo Trình Hải Dương, vừa khéo nhìn thấy mười giây trước thông báo có liên quan đến bài hát mới của cậu trên Weibo: 【 chúc mừng bài hát mới phát hành, giờ đêm nay kênh YY xxxxxx ~ mọi người hiểu a ==】.
A ca hội.
Tiên Mạch nghĩ tới ca hội thì nhớ trước đây bản thân mình đã đối xử hung thần ác sát với Trình Hải Dương, luôn hung dữ với cậu và gào thét cậu, trong lòng từng vô số lần mắng thằng nhóc hàng xóm nửa đêm ca hát này.
Thời gian suy xét không quá năm giây, bình luận cũng đã gửi đi: 【 đêm nay anh đến. 】
Sau đó theo dõi Trình Hải Dương.
Tiếp theo nhắc nhở quan tâm bình luận và trích dẫn phía trên của Weibo bắt đầu ùn ùn kéo tới.
Hầu như tất cả đều là ý bình luận y cùng Trình Hải Dương, còn có một số fan vẫn ủng hộ Trình Hải Dương hơn nữa thích PV của y.
Làm xong những việc này, Tiên Mạch cảm thấy mỹ mãn bắt đầu làm dự án.
Không qua bao lâu, Tiên Mạch lại không nhịn được click mở Weibo của Trình Hải Dương, cũng không biết muốn xem cái gì, lại ngoài ý muốn nhìn thấy thông tin hủy ca hội Trình Hải Dương mới vừa phát, lại bổ sung thêm một câu: 【 xin lỗi, đêm nay có việc không ca hội rồi. 】
Này không giống việc Trình Hải Dương có thể làm.
Có chuyện gì? Cậu cũng chưa từng nói với mình là buổi tối có việc a. Tiên Mạch có hơi mất hứng, gửi tin nhắn cho Trình Hải Dương: 【 buổi tối có chuyện gì? 】
Đợi mấy phút, Trình Hải Dương cũng không trả lời tin, Tiên Mạch tập trung nhìn vào mới phát hiện Trình Hải Dương đã logout rồi… Có phải ẩn rồi hay không? Tiếp theo y lại phát qua mấy tin nhắn.
【 Hải Dương? 】
【sao vậy? 】
【 em không có chuyện gì chứ. 】
【 làm gì thế? 】
Liên tục gửi tin mà Trình Hải Dương như cũ không có phản ứng, ngực Tiên Mạch căng thẳng, y không có cách khống chế bắt đầu lo lắng Trình Hải Dương. Rõ ràng Trình Hải Dương chỉ ngủ ở phòng cách vách, chỉ cách một bức tường, nhưng vẫn không có cách nào kiềm chế lo lắng của y. Hoặc là chân thật đối mặt trái tim mình nói… Có phải chỉ muốn gặp cậu mà thôi?
Tiên Mạch suy nghĩ một chút cầm chìa khóa cùng di động cứ đạp dép lê gõ cửa nhà cách vách.
【 Hải Dương? 】
Trong phòng không có bất cứ trả lời nào. Tiên Mạch có chút nôn nóng gõ cửa, tần suất càng ngày càng dày đặc, tiếng gõ cửa ở trên hành lang không có một bóng người có vẻ hơi hơi có phần khủng bố, làm cho trái tim người ta hoảng sợ.
“Em làm gì!” Tiên Mạch bực mình hỏi, lông mi hơi nhướn, hết mức bày tỏ bản thân mất hứng.”Làm gì lâu vậy mới mở cửa!”
“Không có gì.”
Nhìn mặt Trình Hải Dương, Tiên Mạch đã cảm thấy, cậu có tâm sự gì.
Nói thật, tâm sự này ở trong mắt Tiên Mạch thật sự một chút cũng không chạm tới ranh giới của Trình Hải Dương, Trình Hải Dương nên không buồn không lo mỗi ngày tốt nhất lại ca ca hát hát học học hành hành vẻ mặt ngốc ngốc trời sinh chờ mình cưng chiều.
Đúng, trong lòng Tiên Mạch chính là nghĩ như vậy. Y do dự trong chốc lát, thật sự không biết nói gì tốt hơn, cuối cùng vươn tay hơi không được tự nhiên ôm chặt cậu.
“Nghĩ cái gì không vui thế.”
“Thật không có gì!”
“Vậy sao đột nhiên lại không mở ca hội nữa? Nhớ anh rồi sao?”
“Được rồi, sao anh bỗng nhiên dùng Weibo thế?”
“Muốn xem Weibo của em một chút.”
“Oh.”
“Nhớ anh sao?”
Trong giọng nói của Tiên Mạch mang theo một chút hơi thở sắc tình. Y thật ra căm ghét điểm này của bản thân, vừa thấy Trình Hải Dương dục vọng giống như rơm rạ bị châm đốt, thoáng cái thiêu đốt làm cho y không cách nào khống chế.
“Hơi nóng, đừng ôm nữa.”
“Như vậy làm chuyện gì thoải mái đi.”
Y làm chuyện này với Trình Hải Dương quả thực đã thuận tay đến mức như ăn cơm uống nước, chỉ là đơn giản mấy động tác, Trình Hải Dương cũng đã bị y lột chỉ còn quần lót đặt ở trên giường. Một chàng trai lớn như vậy còn mặc quần lót tứ giác SpongeBob, nếu đổi thành chàng trai khác, Tiên Mạch khẳng định sẽ cảm thấy buồn nôn, nhưng thật không ngờ đổi thành Trình Hải Dương, lại trở nên có sức hấp dẫn như vậy, quả thực chính là một trong những điểm quyến rũ của cậu.
Y muốn hôn Trình Hải Dương, Trình Hải Dương lại trốn tránh đầu không ngừng nhúc nhích, không cho y hôn cậu.
Làm gì thế! Bị y hỏi như vậy không vui sao! Như vậy không bằng lòng sao!
Y chống ở phía trên Trình Hải Dương, dục vọng trong ánh mắt không chút nào che dấu, không có buộc cậu làm gì, trong động tác cùng ánh mắt cũng đã mang theo uy hiếp.
Trình Hải Dương nghiêng mặt đi không nhìn y. Điều này càng khiến y nổi nóng.
Vừa lúc đó, điện thoại Tiên Mạch vang lên. Mẹ kiếp, đến nhà bên cạnh thăm vật nhỏ nhà mình một chút, sớm biết thế sẽ không mang di động rồi, phá hoại chuyện tốt của y.
Y ngắm nhìn màn hình di động một cái, dãy số không biết.
“Này?” trong thanh âm khàn khàn của y lộ ra dục vọng, đang đợi người bên kia mở miệng. Nhưng lúc người bên kia mở miệng, y lại sợ hãi. Chỉ có một chút, hoặc nói là kinh ngạc thích hợp hơn: “A Thiển.”
Thanh âm kia, y vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Đó là Lyli cô gái thanh mai trúc mã từng cùng y kết giao hơn nữa hẳn là đã ra nước ngoài rồi.
“Lily?” ” Là em, em đã trở về. Tới đón em.” thanh âm Lily vẫn như cũ ngây thơ vui vẻ. Nhưng Tiên Mạch rất rõ, cô ta vốn không phải cô gái ngây thơ vui vẻ. Tiếng cười của cô ta giống như là tiếng ca của nhân ngư nơi biển sâu, dẫn người ta đi vào cạm bẫy.
“Em ở đâu?”
“Em ở sân bay.”
Nói xong Lily đã cúp máy.
Trong lòng Tiên Mạch đang run rẩy. Không phải vì cô gái này, mà là vì Trình Hải Dương. Y sợ Trình Hải Dương biết mình từng cùng một chỗ với Lily. Không sai y lừa Trình Hải Dương, nhất thời do dự liền đối với Trình Hải Dương sửa miệng nói là bạn nữ rất thân muốn ra nước ngoài, che dấu sự thực Lily là bạn gái y. Tại sao phải sửa miệng chứ? Trước đó rõ ràng đã nói là bạn gái mình… Quả nhiên bởi vì Trình Hải Dương là đặc biệt đi.
Hơn nữa cái cớ sứt sẹo như vậy, cũng chỉ có Trình Hải Dương ngây thơ mới có thể tin tưởng.
Mà bây giờ, y vô cùng sợ lời nói dối thuận miệng này bị vạch trần… Y sợ nhóc ngây thơ của y sẽ khó chịu sẽ cho rằng y chính là một tên lừa gạt.
Di động bị y tùy ý ném trên mặt đất. Y buồn phiền gãi giã đầu tóc, cuối cùng vẫn quyết định không thể mặc kệ Lily. Vô luận quan hệ giữa Lily và y bây giờ là gì, thanh mai trúc mã thì chắc chắn không thể cứ như vậy xem như người xa lạ: “Anh có chút việc… Trở về sẽ giải thích với em.”
Nói xong Tiên Mạch đi cứ như chạy trốn. Mặc dù ở trong mắt Trình Hải Dương xem ra vô cùng bình tĩnh, nhưng nội tâm đối với Tiên Mạch mà nói, cái đó không khác chạy trốn.
Y chỉ hy vọng mình có thể một mình xử lý mọi chuyện hoàn mỹ, mà Trình Hải Dương chỉ cần tiếp tục tự nhiên tiếp tục ngốc ngốc làm chuyện cậu thích, đợi chờ y cưng chiều là được rồi.