"Ui giời, kệ nó."
Phan Vân Kiều chẳng để tâm đến Quân hay Quẩn gì hết. Nếu cô thích anh ta, thì ngày xưa anh ta theo đuổi cô đã đồng ý rồi.
"Nhưng giờ nó khác xưa lắm à nha."
Tạ Thảo Nhi cố gắng làm cho Phan Vân Kiều có ấn tượng tốt về Quân. Thực ra cô ấy và Đinh Cường Phú có nảy sinh ý định gắn ghép cho Phan Vân Kiều và Triệu Thế Hiển, nhưng lại thấy Trung Quân này có vẻ được hơn Triệu Thế Hiển.
"Quân nó ấy à, giờ đã là luật sư có tiếng rồi. Nghe nói còn đang chuẩn bị ra Hà Thành, mày biết sao không? Nó ra vì mày đấy."
Ngoài cửa, Đinh Cường Phú và Triệu Thế Hiển đi lên gọi hai cô gái xuống nhà ăn trái cây thì vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa họ. Đinh Cường Phú lén liếc nhìn biểu cảm trên mặt Triệu Thế Hiển, hỏi anh: "Mày thấy sao?"
"Liên quan gì đến tao?"
Triệu Thế Hiển gắt lên, tâm tình đột nhiên khó chịu, chẳng hiểu sao anh lại thấy không thoải mái đến lạ. Nói rồi, bỏ xuống nhà trước. Tạ Thảo Nhi nghe được tiếng nói ngoài cửa liền đi ra mở cửa.
"Chồng, anh sao thế?"
Đập vào mắt cô ấy là vẻ mặt hứng thú của Đinh Cường Phú.
"Có chuyện thú vị nha." Anh ấy kéo Tạ Thảo Nhi vào một góc, thì thầm to nhỏ. Phan Vân Kiều nhìn thấy cảnh này nhếch mép khinh bỉ. Đôi vợ chồng son này cứ nhất thiết phải đến nhà cô show ân ái à?
Dưới lầu, lại thấy Triệu Thế Hiển như có thù với con dao gọt trái cây. Thái táo mà như chém táo.
"Anh làm đoàng hoàng đi."
"Hứ!"
Anh chẳng thèm để tâm đến cô, quay ra chỗ khác tiếp tục hành hạ quả táo. Phan Vân Kiều nhặt miếng táo bị cắt nham nhở rơi xuống đất, ánh mắt khó hiểu.
Bà Nguyệt ở nhà bên qua gương thần thầm cảm thán. Phan Vân Kiều đúng là được ưu ái hết nấc. Kiếp trước, đã là mỹ nhân, gia thế giàu có thì không nói, ai ngờ kiếp này cũng vậy.
"Lòi đâu ra tên Quân vậy trời?"
Thi thoảng, ông Tơ bà Nguyệt có thêm mắm dặm muối vào các cuộc tình để nó trở lên mặn mà hơn. Nhưng riêng chuyện tình này, hai ông bà chỉ thắt tơ hồng thôi chứ không hề làm bất cứ cái gì cả.
Đôi vợ chồng kia sinh ra đã có tính thích lo chuyện bao đồng, thích đi hóng hớt. Tạ Thảo Nhi nhanh nhanh chóng chóng đến xô pha ngồi gần Phan Vân Kiều thỏ thẻ.
"Quân ấy à, dạo này..."
"Kệ nó!" Phan Vân Kiều cắt ngang lời Tạ Thảo Nhi. Hiện tại, cô không còn tâm trạng để quan tâm đến Quân gì nữa. Tự nhiên Triệu Thế Hiển làm lơ cô, trong lòng có chút mất mát, tủi thân.
Bên kia, Đinh Cường Phú ra khiêu khích Triệu Thế Hiển đang lau bếp. "Công nhận Kiều đào hoa thật đấy. Bạn cấp ba mà bây giờ vẫn còn thích cô ấy."
"..."
Thấy Triệu Thế Hiển im lặng, anh ấy tiếp tục châm ngòi.
"Quân ấy à, phải gọi là mẫu đàn ông của nhiều cô gái đó nha."
Anh ấy cố tình ngân dài ra. Triệu Thế Hiển hết chịu nổi, lập tức vứt cái giẻ xuống đi luôn.
Qua phòng khách, Phan Vân Kiều vốn chẳng lọt tai khi nghe Tạ Thảo Nhi đang tâng bốc Trung Quân lên tận trời xanh. Cô liền lên tiếng hỏi: "Anh đi đâu đấy?"
Triệu Thế Hiển chỉ liếc cô một cái, chẳng nói chẳng rằng. Tổn thương tột độ, như bị dội một gáo nước lạnh, tâm trạng Phan Vân Kiều tụt dốc không phanh. Cô cũng không biết tại sao nữa. Tạ Thảo Nhi quan sát rất kĩ biến đổi biểu cảm trên khuôn mặt của cô. Như đạt được ý định, cô ấy đứng dậy đi đến chỗ chồng của mình. Chứ nãy giờ khen người kia mà cô ấy cũng sởn da gà.
Chắc chắn một điều là sau một tuần ở chung với nhau. Nam thanh nữ tú dù không xảy ra chuyện gì nhưng phải có cảm giác gì đó với nhau. Có vẻ như họ đã đoán đúng, hai người đó đã cảm nắng đối phương rồi. Chỉ là chưa nhận ra mà thôi.
"Anh thấy em có nên đi mua váy để dự đám cưới Kiều không?"
"Ừm, cũng được. Nên sắm sửa từ giờ."
"Hi hi hi."
Hiện tại, đôi vợ chồng nhà này cần hiệp lực để tác hợp cho cặp đôi chính. Đợi hai con người độc thân vạn năm đến với nhau chắc họ đã nằm dưới ba tấc đất rồi.
Sau khi đi ra khỏi nhà, Triệu Thế Hiển mới ngớ người. Anh thấy não mình bị úng nước nên mới hùng hổ bỏ đi như một thằng khùng như vậy. Thôi thì lượn lờ vài vòng, song về chứ ở đây toàn mấy cặp yêu nhau. Không hiểu sao trong đầu anh lại xuất hiện hình ảnh của Phan Vân Kiều.
Cô rất đẹp, mắt đẹp, mũi đẹp, môi đẹp, da đẹp. Nói chung tất cả đều đẹp. Chỉ trách ngày xưa anh đứng nhất lớp môn Văn từ dưới lên trên nên đến vẻ ngoài của cô anh chỉ biết gói gọn duy nhất chữ "đẹp".
Không được! Triệu Thế Hiển điên cuồng lắc đầu. Anh muốn đập chết bản thân mình. Tại sao anh lại có suy nghĩ như vậy cơ chứ? Cái bà cô điên đấy thì đẹp cái gì?
Nhìn đi nhìn lại, anh thấy cô gái bán bánh ven đường, dù rất bài xích nhưng Triệu Thế Hiển vẫn dối lòng mà chắc nịch tuyên bố. Cô gái đó còn đẹp hơn cả Phan Vân Kiều. Bỗng, có cơn gió lạnh thổi qua khiến Triệu Thế Hiển rùng mình.
Đây là biểu hiện của sự dối lòng chăng?