Thấy Phan Vân Kiều có biểu hiện kì quái, bà Nguyệt không nén nổi tò mò. Nhưng dù bà có là người se duyên nhưng không được can thiệp quá nhiều vào chuyện tình yêu đôi lứa, nên có hiếu kỳ thế nào cũng chẳng còn cách nào.
"Bạn anh thất bại rồi."
Đây là kết quả nằm trong dự đoán của Tạ Thảo Nhi, đúng thật là suy nghĩ thiếu chu toàn.
Ngày hôm sau, Tạ Thảo Nhi đi theo con đường quen thuộc. Phải nói khu nhà này cô ấy đã đi đến cả trăm lần, nhưng chưa từng hết cảm thán về nó. Đúng là người có tiền tắm tiên cũng được, đây như là chốn bồng lai tiên cảnh dưới trần gian.
"Bác ạ."
Người mời cô ấy đến đây chính là Lương Thu Phương - vợ của chủ tịch Phan thị, dường như còn có một người ngồi bên cạnh bà ấy.
"Cháu ngồi đi."
"Dạ."
Cô ấy luôn kính trọng người phụ nữ trước mặt, cư xử với bà bao giờ cũng lễ phép.
"Đây là..."
"Là bà Hạ, bà ấy là vợ của ông Triệu Thế Vinh."
"Dạ?"
Không ngờ, lại có ngày Tạ Thảo Nhi được ngồi cùng bàn với hai vị quý phu nhân này. Càng bất ngờ hơn, là mẹ của Triệu Thế Hiển rất đẹp!
"Chắc cháu cũng đoán ra được tại sao bọn ta gọi cháu đến đây rồi phải không?"
Tạ Thảo Nhi cũng không phải con ngốc, cô ấy đương nhiên đoán ra kha khá rồi.
Tại nhà Triệu Thế Hiển...
Triệu Phương Anh và Phan Mạnh Kiên ngồi ăn hoa quả, bên cạnh có một cậu bé hai, ba tuổi đang bi bô chơi với ông nội bé.
"Anh có thấy mình nên giúp hai em ấy không?"
Em trai cô, cô biết. Nó vốn là một thằng đầu thì to nhưng óc bằng trái nho. Đối với chuyện yêu đương kinh nghiệm bằng không chứ đừng nói đến việc tán gái.
"Phải làm sao đây?"
"Anh lên dọn đồ cho bé Tí đi, em sẽ đưa thằng bé đến đó ở tạm vài ngày."
Phan Mạnh Kiên hiểu ra ý muốn của bà xã tương lai, ngay lập tức phục tùng mệnh lệnh. Chỉ có Triệu Thế Vinh chưa kịp hiểu gì. Sáng nay, vợ ông cùng bà Phương lén lút mờ ám dẫn nhau đi đâu giấu ông. Bây giờ con gái và con rể cũng làm gì đó giấu ông. Cái nhà này loạn hết rồi!
"Tụi bây âm mưu gì đấy hả?"
Trước giờ, ngoài việc bỏ nhà ra đi, rồi sinh cho ông một đứa cháu ngoại kháu khỉnh ra thì ông thấy Triệu Phương Anh chẳng làm nên trò trống gì cả.
"Con đang giúp cho "thân càng thêm thân"."
Cô chắc chắn mẹ cô chưa tiết lộ việc gì liên quan đến thằng Hiển cho bố cô biết. Nên tạm thời cứ giữ kín trước đã.
Cả buổi sáng, ngoài việc lăn lộn trên giường, Phan Vân Kiều chưa làm được cái việc gì hết. Cô chỉ nằm hồi tưởng lại màn tỏ tình diễn ra choáng váng tối hôm sau.
Tự nhiên lại thấy hơi tiếc. Nhưng đồng ý cũng không được. Vấn đề nan giải lúc này là nên đối mặt với Triệu Thế Hiển ra làm sao đây.
"Kiều ơi..."
Ôi trời ạ! Quỷ tha ma bắt! Gọi gì mà ngọt xớt vậy?
Theo như Phan Vân Kiều suy đoán, sau khi bị cô từ chối theo phong cách hài hước thì Triệu Thế Hiển phải thấy tình cảm của bản thân bị trêu đùa, bị chà đạp, phải tỏ ra thống hận cô chứ? Tại sao vẫn bình thường vậy? Hay đây là thuyết âm mưu? Hay chỉ có cô là khác thường?
"Con kia, mày có xuống nhanh hay không?"
Đang chìm trong suy nghĩ lại nghe thấy tiếng hét của anh trai trời đánh. Hết cách, Phan Vân Kiều đang lết xuống vậy.
Bàn bạc kĩ lượng một hồi, đôi tình nhân quyết định để Phan Mạnh Kiên ra mặt.
"Có chuyện gì vậy anh?"
Xuất hiện ở đây đã đành, còn dẫn theo một nhóc tì.
"Con cô sao?"
Triệu Thế Hiển lập tức cứng đờ, anh hết nhìn cô, nhìn Phan Mạnh Kiên, lại nhìn bé Tí đang yêu kia.
Cô đã có con rồi sao?
"Anh điên à?"
Gái ế suốt hai mươi lăm năm nay, bạn trai còn chưa có lấy đâu ra thằng nhỏ này.
"Đừng hiểu lầm. Tôi là anh trai cái Kiều, đây là con tôi."
"Con anh?"
Bỗng chốc, cô không tin vào tai mình. Trong đầu quanh đi quẩn lại câu: "Phan Mạnh Kiên có con? Phan Mạnh Kiên thế mà lại có con?"
"Mày không tin à?"
Hai anh em người ta lâu ngày không gặp, Triệu Thế Hiển thấy mình hơi kì liền đi vào bếp pha trà. Phan Mạnh Kiên khá hài lòng về người em vợ kiêm em rể tương lai này. Yêu ai yêu cả đường đi, anh ấy yêu Triệu Phương Anh như vậy đương nhiên sẽ quý Triệu Thế Hiển.
"Có chuyện gì?"
Anh vừa vào, sắc mặt cô thay đổi ngay lập tức, mỗi lần gặp tên Kiên này chẳng có lần nào tốt đẹp cả.
"Mày không nói chuyện tử tế được à?"
Bé Tí đi chập chững, hai tay bé xíu bám vào đùi cô, môi chúm chím mấp máy gọi: "Cô... cô Kiều... ợi cô Kiểu..."
Đáng yêu quá!
Lập tức bị vẻ ngoài của cậu bé thu phục, giọng điệu cô mềm mỏng hơn một tí.
"Nói đi có chuyện gì?"
"Anh định nhờ mày trông hộ bé Tí ít hôm."
"Em... bận..."
Dù có thích trẻ con nhưng Phan Vân Kiều không mấy ưa thích việc chăm trẻ.
"Dạ được ạ."
Tay bê trà, miệng tươi cười đồng ý. Đây đúng là cơ hội tốt trời ban. Muốn chinh phục được trái tim cô, anh phải tiếp cận người xung quanh cô. Chỉ cần có thằng bé này ở đây, chắc chắn mọi chuyện sẽ trở lên thuận lợi hơn bao giờ hết.
"Vậy anh nhờ cô chú."
Nói rồi, đưa đồ của bé Tí để ở ghế rồi té lẹ. Con em gái anh ấy "giang hồ" có tiếng. Ở đây lâu không khéo nó phản ứng lại, đá một phát hai bố con Phan Mạnh Kiên bay ra đường mấy.
Chuồn lẹ, chuồn lẹ.
Khi thấy bóng dáng Phan Mạnh Kiên đã đi xa, Phan Vân Kiều hồn bay trên mây mới trở về. Cô tròn xoe mắt nhìn anh, đổi lại được cái nhún vai ngây thơ làm như vô tội của Triệu Thế Hiển.